Lúc Tô Mạt nhìn sang bên đó, Lục Trường Chinh hỏi: "Em biết cô ta à?"
Vừa nãy anh hướng mặt về phía Dương Tố Vân, cảm nhận được ánh mắt không thiện cảm nên đã chú ý.
"Con gái của Dương Sĩ Ân, Dương Tố Vân." Tô Mạt nói.
Lục Trường Chinh "hừ" một tiếng, hóa ra là người của gia đình đó, chẳng trách.
"Lòng dạ của người này không đơn giản, sau này vợ đừng qua lại với cô ta."
Anh từng nghe mẹ vợ bảo rằng trước kia người này là bạn thân của vợ mình, đừng để đến lúc lại bám víu vào vợ mình. Theo như ánh mắt của cô ta lúc nãy thì đoán chừng người này rất căm ghét vợ mình.
Tô Mạt tức giận trừng mắt nhìn anh: "Bộ trông em giống loại người tiêu tiền như nước à?"
Lục Trường Chinh cười toe toét: "Tất nhiên là không rồi."
Lúc này hai đứa nhóc đã đi xa, hai vợ chồng mau chóng cất bước đuổi theo, không để ý đến khúc nhạc đệm ban nãy nữa.
Tô Mạt nghe con gái út của Trịnh Linh bảo rằng Dương Tố Vân đã ly hôn rồi, hơn nữa còn thi đậu đại học. Tô Mạt không khỏi cảm thán sức mạnh của kịch bản, xảy ra biết bao nhiêu biến số mà nữ chính vẫn có thể đi theo quỹ đạo ban đầu.
Nếu thật sự diễn ra theo như kịch bản thì e là thành tích sau này của Dương Tố Vân không hề nhỏ. Không chừng sau này cô sẽ phải đọ sức với cô ta.
Binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, chuyện của sau này thì để sau này hẵng nói, bây giờ làm tốt chuyện trước mắt trước đã. Chỉ cần sau này nhà họ Tô đứng ở nơi cao thì tất cả mọi chuyện sẽ không thành vấn đề nữa.
Vào ngày mùng tám, một gia đình năm người cộng thêm Tô Dịch Viễn cùng ngồi xe lửa về Quảng Châu.
Họ đã nhờ chú Lưu trông nhà giúp, hơn nữa Tô Đình Khiêm định từ chức sau khi về đến Quảng Châu, đến lúc ấy họ sẽ đi đi lại lại giữa Quảng Châu và Thượng Hải nên sẽ thường xuyên quay về.
Sau khi gặp Tô Mạt, Dương Tố Vân lập tức thu dọn đồ đạc quay về trường và một mực trốn ở trong trường không dám ra ngoài, cả người ngơ ngác mơ hồ.
Vài ngày sau, cô ta đổ bệnh, sốt cao mấy ngày liền. May mà trong ký túc xá có người, nếu không cô ta đã bệnh c.h.ế.t rồi.
Dương Tố Vân sốt mấy ngày liền và liên tục nằm mơ.
Trong giấc mơ, Tô Mạt đã chết, cô ta đi nhặt xác cho cô và lấy được tài sản của cô để lại. Bao gồm hơn một nghìn tệ tiền mặt và hai quyển sổ tiết kiệm, một quyển trong số đó có hơn tám mươi nghìn tệ. Ngoài ra còn có hợp đồng mua bán ba căn nhà kiểu Tây của nhà họ Tô.
Không biết vì lý do gì mà cô ta cất giấu những món đồ ấy đi và không nói cho bất kỳ ai.
Ở trong mơ, cô ta gả cho Cung Diệp, nhưng hình như cô ta không sinh con được nên đành ly hôn. Sau đó cô ta thi đậu đại học.
Sau khi tốt nghiệp, cô ta lại gặp phải cải cách mở cửa, cô ta không chọn công việc do nhà nước sắp xếp mà dựa vào số tiền của Tô Mạt lập nên sự nghiệp lẫy lừng, trở thành nữ doanh nhân được người người khen ngợi ở Thượng Hải.
Sau đó cô ta gặp lại Cung Diệp, khi ấy, Cung Diệp đã ngồi ở vị trí cao rồi, hai người làm lại từ đầu rồi sinh ra một đôi trai gái.
Cung Diệp Quan ngày càng lớn mạnh, việc kinh doanh của cô ta cũng ngày càng tốt hơn, cô ta cũng học theo Tô Trọng Lê, vừa kiếm tiền vừa tham gia vào các hoạt động công ích, trở thành nữ doanh nhân từ thiện nổi tiếng trong nước và là một nhân vật được người người kính ngưỡng.
Dương Tố Vân tỉnh dậy nhưng vẫn chưa thể hoàn hồn lại, dường như cô ta vẫn đang chìm đắm vào vinh quang trong giấc mơ.
Mặc dù hơi hoang đường nhưng cô ta lại cảm thấy dường như mọi chuyện vốn diễn ra như thế, lẽ ra Dương Tố Vân phải có một cuộc đời huy hoàng như thế chứ không phải như bây giờ.
Dương Tố Vân ngẫm lại các tình tiết trong giấc mơ, có vài chuyện trùng khớp nhưng có vài chuyện lại hoàn toàn khác.
Ví dụ như ở trong mơ kỳ thi đại học diễn ra vào cuối năm 77, nhưng bây giờ chỉ mới đầu năm 77 mà cô ta đã học đại học được nửa năm rồi. Hơn nữa trong mơ, cô ta thi vào trường cao đẳng nhưng bây giờ cô ta đang học trường đại học chính quy.
Trong mơ, công việc của cô ta vẫn còn, cô ta và Cung Diệp cũng quen biết nhau tại Thượng Hải chứ không phải ở dưới quê. Hơn nữa, trong giấc mơ chuyện cha cô ta bị tố cáo cũng không bị người ta lan truyền ra ngoài, gia đình cô ta vẫn rất yên ổn.
Trong mơ anh trai cô ta cũng cưới chị dâu hiện tại, nhưng cuộc sống tốt hơn bây giờ rất nhiều, anh trai cô ta trở thành phó quản đốc sau đó lên làm quản đốc.
Dương Tố Vân càng suy nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ đây chỉ là một giấc mơ lạ lùng mà cô ta đã tưởng tượng ra ư? Thế nhưng các tình tiết trong mơ hiện rõ mồn một trước mắt, chẳng giống tưởng tượng chút nào. Vả lại cho dù là cô ta bịa ra thì cũng không thể nào bịa được những tình tiết cải cách mở cửa chứ?
Các cá nhân có thể mở công ty kinh doanh, người nước ngoài có thể tùy ý ra vào Trung Quốc, người dân bình thường cũng có thể tự do ngồi máy bay...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-360.html.]
Những chuyện này cô ta không dám nghĩ đến.
Dương Tố Vân càng ngẫm nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, cô ta nghĩ mình nên đi kiểm nghiệm thử xem.
Ngày hôm sau, cô ta vội vã đến trường cao đẳng mà mình thi đậu trong mơ và hỏi thăm những người sống cùng một phòng ký túc xá với cô ta trong mơ.
Nào ngờ cô ta lại hỏi thăm được. Dương Tố Vân ngây người nhìn ba người giống hệt trong giấc mơ của mình.
Giấc mơ đó là thật! Là thật đấy! Nếu không thì tại sao lại có nhiều sự trùng hợp như thế, rõ ràng là cô ta không hề quen biết ba người này.
Ba người kia thấy sắc mặt của Dương Tố Vân trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, trông có vẻ không được bình thường nên lặng lẽ đứng xa ra.
"Đồng chí này, xin hỏi cô tìm chúng tôi có việc gì không?" Có một người lên tiếng hỏi.
Dương Tố Vân kìm nén suy nghĩ hỗn loạn trong đầu mình, nhoẻn miệng cười rồi lấy ba viên xà phòng từ trong túi ra: "Có người nhờ tôi đưa xà phòng cho các cô."
Cô ta nói xong thì đặt xà phòng xuống rồi vội vã rời đi.
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, thấy xà phòng mới tinh nên chia mỗi người một viên, đồng thời cũng rất bối rối, không biết là ai tặng xà phòng cho họ.
Dương Tố Vân ngơ ngác bàng hoàng bước đi trên đường, trong lòng vô cùng rối rắm và hơi điên dại.
Không phải như vậy! Lẽ ra mọi thứ không phải như vậy!
Lẽ ra Tô Mạt phải chết, tại sao cô vẫn còn sống sờ sờ ở đấy? Lẽ ra hai vợ chồng Tô Đình Khiêm cũng phải chết, cũng phải chết!
Tất cả mọi thứ của nhà họ Tô vốn nên thuộc về cô ta, thuộc về cô ta!
Là do Tô Mạt, là do Tô Mạt, là do cái người đáng c.h.ế.t này không chết, cướp mất cuộc đời của cô ta!
Là Tô Mạt đã cướp mất của cô ta!
Dương Tố Vân ngồi xe về nhà, nhất thời chưa hoàn hồn nên đã quay về tòa nhà công nhân viên được phân cho Dương Sĩ Ân trước kia. Đến khi nhận ra ánh mắt kỳ quặc của mọi người dành cho mình, Dương Tố Vân mới phản ứng lại rồi chạy về căn nhà nhỏ hẹp của Chu Thu Anh.
Chu Thu Anh đi làm về thấy con gái đang ngồi trong nhà với vẻ mặt u ám thì giật nảy mình.
"Tố Vân, con làm sao thế?"
"Tô Mạt đã cướp mất đồ của con." Dương Tố Vân nghiến răng nghiến lợi nói.
Chu Thu Anh sửng sốt, nhà bà ta có gì để Tô Mạt cướp cơ chứ? Thế nhưng bà ta vẫn mở miệng hỏi: "Cướp gì của con thế?"
"Cướp mất cuộc đời của con!"
"Lẽ ra mọi chuyện không như thế này! Người phải c.h.ế.t không phải là cha con, người phải c.h.ế.t là Tô Mạt, là Tô Đình Khiêm, là Mạc Ngọc Dung, là những người khác của nhà họ Tô, lẽ ra nhà họ Tô phải tan nhà nát cửa." Dương Tố Vân như mắc chứng cuồng loạn.
Chu Thu Anh hoảng sợ, mau chóng bụm miệng Dương Tố Vân lại rồi trách mắng: "Im miệng, nổi điên gì thế. Bỗng dưng con nguyền rủa người ta làm gì."
Khó khăn lắm nhà họ Tô mới không nhằm vào gia đình bà ta nữa, đừng vì cái thứ ngu xuẩn này mà quay lại từ đầu.
Dương Tố Vân cố sức gạt tay Chu Thu Anh ra: "Con nói thật đấy, nhà họ Tô phải tan nhà nát cửa."
"Căn nhà của nhà họ Tô, tiền của nhà họ Tô, tất cả mọi thứ của nhà họ Tô đều nên thuộc về con." Dương Tố Vân hét to.
Chu Thu Anh nhìn thấy nét mặt dữ tợn và dáng vẻ điên dại nói mê sảng của Dương Tố Vân thì tát cô ta một bạt tai: "Con bị đứt dây thần kinh nào hả."
Thấy Dương Tố Vân vẫn còn hơi điên cuồng, bà ta lại tát một bạt tai. Hai bạt tay của bà ta đều khá mạnh nên gương mặt của Dương Tố Vân lập tức sưng tấy lên.
"Tỉnh lại chưa?"
Hai bạt tay của Chu Thu Anh như một gáo nước lạnh dội xuống đầu Dương Tố Vân, lập tức dập tắt sự điên cuồng xấc xược của cô ta, cô ta uể oải ngã xuống ghế ngồi.