Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 361



Chu Thu Anh rót cho Dương Tố Vân một ly nước, sau khi thấy cô ta uống xong thì mới hỏi: “Con bị sao thế, chịu kích thích gì à?”

“Mẹ, con nằm mơ…” Dương Tố Vân kể lại cảnh trong mơ của mình cho Chu Thu Anh. Cô ta kể chi tiết mọi chuyện trong giấc mơ dài của mình, mất một tiếng mới nói xong hết.

Chu Thu Anh kiên nhẫn nghe hết, sau khi bà ta nghe xong thì khóe miệng giật giật, nói: “Sao có thể coi giấc mơ là thật được. Hai năm trước mẹ còn mơ thấy mẹ được thăng chức làm chủ nhiệm đấy. Tỉnh dậy không như mơ thì làm gì được?”

“Con đấy, đừng suy nghĩ lung tung nữa, lo đọc sách nhiều đi. Bây giờ sinh viên rất quý giá, tương lai sau này của con sẽ không kém cỏi đâu.”

“Không phải đâu mẹ, đó là sự thật…” Dương Tố Vân sốt ruột, nói lại chuyện cô ta đến trường đại học để hỏi thăm.

Chu Thu Anh nghe xong thì suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Có lẽ chỉ là trùng hợp mà thôi. Khả năng là con vô tình nghe tên của mấy người kia ở đâu đó nên ghi nhớ trong vô thức.”

Dương Tố Vân lắc đầu: “Nếu chỉ là tên thì còn giải thích được. Vậy còn ngoại hình thì sao? Rõ ràng con chưa từng gặp những người kia, nhưng họ lại có ngoại hình giống y như trong giấc mơ của con.”

“Có khi là con đã từng gặp qua ở đâu đó rồi, chỉ là không để ý thôi.”

“Mẹ! Bây giờ đến cả mẹ cũng không tin con sao…”

Chu Thu Anh giơ tay ngắt lời Dương Tố Vân, nói: “Tố Vân, giấc mơ này của con thật vô lý. Con nhớ lại đi, trong mơ cuối năm nay con mới thi đại học, nhưng con đã thi đại học vào năm trước rồi.”

“Chuyện con và Cung Diệp hoàn toàn khác với trong mơ của con. Trong mơ hai đứa quen biết nhau ở Thượng Hải, nhưng rõ ràng hai đứa gặp nhau ở nông thôn.”

“Còn chuyện nhà họ Tô, càng kỳ lạ hơn nữa. Với năng lực của nhà họ Tô, sao có thể cửa nát nhà tan được? Đừng nói nhà của Tô Đình Khiêm, dù là nhà của Tô Đình Đức cũng không thể nào.”

“Nhà cửa và tài sản của nhà họ Tô thuộc về con, đó càng là mơ mộng hão huyền. Cho dù nhà họ Tô có thật sự sụp đổ đi chăng nữa thì con cũng không có được mấy thứ đó đâu. Huống chi nếu thật sự khi đó Tô Mạt đã không còn, cũng không đến lượt con đi nhặt xác.”

“Sao lại không thể nào?” Dương Tố Vân phản bác, nói: “Lúc đó con vừa mới viết thư cho Tô Mạt. Những người nhà quê đó có thể hiểu rõ bao nhiêu về một thanh niên trí thức mới đến như Tô Mạt? Chắc chắn là phát điện báo cho con.”

“Hai vợ chồng Tô Đình Khiêm thương yêu Tô Mạt như vậy, nếu Tô Mạt c.h.ế.t thì chắc chắn họ sẽ vô cùng đau lòng. Sống trong chuồng bò vất vả như vậy, họ có thể chịu được bao lâu?” Trong mơ, sau khi hai vợ chồng Tô Đình Khiêm biết tin Tô Mạt đã c.h.ế.t thì không lâu sau đó cũng bệnh mà qua đời.

“Cuộc sống của họ khó khăn, chắc chắn Tô Đình Đức sẽ đi cứu bọn. Những người kia sẽ lợi dụng thủ đoạn mà hãm hại Tô Đình Đức, đến khi Tô Đình Đức cũng ngã xuống thì nhà họ Tô không phải xong đời rồi sao?”

Chu Thu Anh nghe xong thì trái tim đập mạnh một nhịp, Dương Tố Vân nói vậy cũng có lý. Nhưng bà ta không thể tỏ vẻ đồng tình được. Có câu con gái giống cha, Tố Vân và lão Dương có tính cách giống nhau, đều là người bướng bỉnh, vậy mà khi làm chuyện gì cũng không suy nghĩ cẩn thận. Hiện giờ nhà họ đang dần dần tốt lên, không thể để con bé quậy phá được.

“Cho nên người có vấn đề chính là Tô Mạt. Nếu như cô ta đi tìm c.h.ế.t đúng lúc thì tình huống đó…”

“Được rồi, Tố Vân, tất cả mọi chuyện chỉ là suy đoán của con mà thôi. Người nhà họ Tô đâu có ngu như vậy, làm sao dễ dàng sụp đổ được?”

“Cho dù Tô Mạt thật sự giống với trong mơ của con, đã c.h.ế.t đuối thì đồ của con bé có thể tới tay con được sao? Đám thanh niên tri thức đó sẽ không lột sạch hết mọi đồ đạc của Tô Mạt? Nhiều tiền như thế, có ai mà không động lòng? Còn chờ con đi lấy về à?”

Dương Tố Vân nghẹn họng.

“Còn nữa, hai vợ chồng Tô Đình Khiêm sống trong chuồng bò, ai rảnh đi vào đó để nói chuyện với họ? Chắc những người đó cũng không biết quan hệ giữa họ và Tô Mạt. Chẳng lẽ lại có lòng tốt mà đi nói với Tô Đình Khiêm rằng con gái của ông ta đã c.h.ế.t đuối sao? Rõ ràng chuyện này rất vô lý.”

Dương Tố Vân im lặng, trong mơ, hình như cô ta đã viết thư cho hai vợ chồng Tô Đình Khiêm. Nhưng mà mấy năm trước có ai dám to gan trắng trợn viết thư cho người ở trong chuồng bò ư? Làm vậy chính là tự gây ra rắc rối cho bản thân…

“Giấc mơ này, có lẽ là do tâm trạng con quá nặng nề, ban ngày nghĩ gì thì ban đêm mơ như vậy nên mới sinh ra ảo tưởng.” Chu Thu Anh nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-361.html.]

“Dù sao con cũng nghĩ đó là sự thật.” Dương Tố Vân nổi giận nói.

“Mẹ cứ chờ xem đi! Cuối năm 78 sẽ bắt đầu cải cách; cuối năm 78, thanh niên tri thức cũng sẽ bắt đầu quay lại thành phố. Chờ khi những chuyện này xảy ra rồi thì mẹ sẽ tin con. Nếu mẹ còn không tin thì đợi khi con và Cung Diệp kết hôn lại rồi, cuối cùng mẹ cũng phải tin thôi.”

Lúc trước, Chu Thu Anh nghe vậy còn hơi chần chờ, nhưng khi nghe được câu sau đã hoàn toàn không tin nữa.

“Tố Vân, có tin này mẹ vẫn chưa nói cho con biết. Tháng 9 năm ngoái, Cung Diệp đã kết hôn rồi, cưới một người môn đăng hộ đối với nhà họ Cung.”

“Mẹ nói cái gì?” Dương Tố Vân nhảy dựng lên: “Chuyện này không đúng. Rõ ràng trong mơ…”

“Con cũng nói đó là mơ còn gì! Trên thực tế, Cung Diệp đã tái hôn, có lẽ bây giờ cũng có con luôn rồi.” Chu Thu Anh lại giáng thêm một đòn nữa để con gái hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Không đúng, chuyện này không đúng, không nên là như thế này…”

Trong mơ, cô ta và Cung Diệp đã kết hôn lại như thế nào?

Đúng rồi, là người đàn ông đó, là nhờ có người đàn ông đó giúp đỡ. Trong mơ, người đàn ông đó đã giúp cô ta rất nhiều, là tri kỷ khó gặp được của cô ta. Nếu như cô ta có thể tìm được người đó, chỉ cần tìm được người đó thì cuộc sống của cô ta sẽ tốt lên.

Hiện giờ người đàn ông đó đang ở đâu, ở…

Dương Tố Vân như quả bóng bị xì hơi, ở Hồng Kông, bây giờ người đàn ông đó còn đang ở Hồng Kông. Hiện tại chưa thực hiện cải cách, người đó không thể đến đây được…

“Đừng suy nghĩ lung tung nữa, chỉ là một giấc mơ mà thôi. Hai ngày nay nghỉ ở nhà, mẹ nấu cho con bát thuốc an thần để uống. Chờ đến khi khai giảng rồi thì phải chăm chỉ học tập.” Chu Thu Anh an ủi Dương Tố Vân rồi đứng dậy đi nấu cơm.

Nghe con gái nói lâu như vậy, đã sắp 8 giờ rồi, còn chưa ăn cơm uống gì đâu.

Ngày hôm sau, đám người Tô Mạt đã quay về từ Quảng Châu, Tô Đình Khiêm và Tô Đình Đức cũng đã trở lại.

Hiện tại đã là ngày 27 tháng 2, thời gian các trường đại học trọng điểm khai giảng là vào đầu tháng 3. Tô Mạt khai giảng vào ngày 3 tháng 3, Tô Đình Khiêm đến trường dạy học vào ngày 5 tháng 3, Tô Dịch Viễn thì là 10 tháng 3.

Cách ngày tựu trường không còn lâu, hai vợ chồng Tô Đình Khiêm vội vàng trở về trường học, một người là đi từ chức, còn một người là đi bán công việc.

Tô Đình Khiêm là giáo sư đại học, công việc này không thể bán được, chỉ có thể đưa đơn xin từ chức. Công việc của Mạc Ngọc Dung là quản lý ký túc xá, không có tính chất kỹ thuật gì, khá nhẹ nhàng cho nên muốn bán cũng dễ.

Sau khi Mạc Ngọc Dung trở về thì nói chuyện một chút với đồng nghiệp quen biết.

Bà lấy cớ sau khi em chồng của con gái vào đại học rồi thì hai cháu ngoại không có ai trông. Một mình con gái không thể lo liệu quá nhiều việc, vì chuyện học của con gái nên bà chỉ có thể bán công việc đi để giúp trông nom cháu ngoại.

Đồng nghiệp vừa nói tiếc thay cho Mạc Ngọc Dung, vừa liên lạc với những người thân hoặc bạn bè đang cần công việc của mình. Cùng ngày hôm đó, đã có ba người đến hỏi thăm.

Cuối cùng, Mạc Ngọc dung bán công việc này với giá 900 tệ.

Sau khi người nọ đưa tiền thì Mạc Ngọc Dung cũng lập tức đi đến phòng hậu cần để chuyển giao công việc.

Công việc quản lý ký túc xá này nhẹ nhàng không có gì nặng nhọc, mỗi tháng đều được trả lương ba mươi mấy tệ, không khác gì với ngồi phòng làm việc trong nhà máy, cho nên rất được ưu thích.

Bên chỗ Mạc Ngọc Dung đã giải quyết nhanh chóng, còn bên Tô Đình Khiêm lại xảy ra vấn đề.

Bình Luận (0)
Comment