Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 371

Tô Đình Đức vỗ mạnh vào lưng Tô Dịch Viễn một cái, thằng ranh ron này thật sự muốn chọc tức c.h.ế.t ông ấy, nói chuyện chẳng bao giờ biết giữ mồm giữ miệng. May là không còn ở trong quân đội nữa, nếu không thì không biết đã đắc tội bao nhiêu người rồi.

"Con câm miệng cho cha! Nói linh tinh cái gì vậy? Cha cần nhiều lính làm gì? Cha đâu có muốn tạo phản. Ở chức vị nào thì cũng có thể cống hiến cho đất nước."

"Được rồi, trên đường chỉ có hai cha con chúng ta thôi, nói thật chút đi.”

“Cha có thực sự muốn chuyển đến đây không?"

Tô Đình Đức im lặng một lúc rồi nói: "Anh trai con cũng vừa được thăng chức, tháng sau sẽ là sư trưởng." Vì vậy sẽ không có người đi trà lạnh, những mối quan hệ ông ấy xây dựng Dịch Thâm có thể tiếp quản.

Hơn nữa cấp trên đã có sự cân nhắc, nếu thế hệ cũ không nhường chỗ thì thế hệ trẻ lấy đâu ra cơ hội. Ông ấy cũng đã hơn 50 tuổi, dù có làm gì thêm cũng không có lập nên thành tựu gì, còn không bằng nhường lại cơ hội cho Dịch Thâm.

Mặc dù chuyển đến Quảng Châu, quyền lực sẽ ít hơn, nhưng dù sao vẫn là cấp phó binh đoàn. Dù quyền lực có ít, chức vụ cao hơn vẫn có trọng lượng.

Tô Dịch Viễn nghe xong thì huýt sáo, anh ta cười nói: "Anh trai con thật giỏi, sư đoàn trưởng trẻ như vậy không nhiều." Mới hơn 30 tuổi thôi.

"Như tên lửa vậy. Lục Trường Chinh vào sinh ra tử bao nhiêu trận mà bây giờ chỉ mới lên được phó sư đoàn." Anh ta lại bổ sung thêm một câu.

Tô Đình Đức nghe vậy thì thật sự tức giận, vỗ mạnh vào lưng Tô Dịch Viễn.

Lần này cả hai cha con đều ngã xuống rãnh.

May mà cả hai đều có thân thủ tốt, chỉ cần một cú đá là có thể đứng lên được, nhưng chiếc xe đạp vẫn rơi xuống rãnh.

Tô Dịch Viễn nhìn chiếc xe đạp rơi xuống cảm thấy vô cùng bất lức: "Cha đánh con làm gì? Cha xem giờ thì tốt rồi chưa?"

Nói rồi, anh ta cúi xuống nhấc chiếc xe đạp lên. Trong rãnh có bùn, nước cũng rất bẩn, chiếc xe đạp bị làm cho dơ hầy, quần áo của Tô Dịch Viễn cũng dính đầy bùn.

"Xe không đi được nữa, thôi, đi bộ về đi.” May mà không quá xa, đi vài phút là đến."

"Vừa rồi nói cái gì?" Tô Đình Đức nghiêm mặt hỏi.

Tô Dịch Viễn không hiểu: "Không có gì, con chỉ nói bừa thôi."

Tô Dịch Viễn thật sự không có ý gì, anh ta chỉ buột miệng cảm thán mà thồi.

"Mặc dù anh trai con có dùng tài nguyên gia đình nhưng thành tích của nó là thật. Công việc của nó tuy không nguy hiểm như Lục Trường Chinh, nhưng cũng không dễ dàng." Những năm gần đây, biên giới với nước láng giềng đã bắt đầu có xung đột, Tô Dịch Thâm ở tuyến đầu đâu có dễ dàng như thế.

Nếu thật sự có chiến tranh, bọn họ sẽ là những người đầu tiên lên đường.

Tô Dịch Viễn thấy cha thật sự tức giận, không dám nói bậy nữa. Hai cha con lặng lẽ đẩy xe về.

*

Sau khi về đến nhà, hai cha con lấy vài thùng nước rửa sạch chiếc xe đạp, lúc này mới lên tắm rửa và chuẩn bị nghỉ ngơi.

Trước khi ngủ, Tô Đình Đức hỏi: "Có phải con không hài lòng vì nhà mình đã dùng nhiều tài nguyên cho anh con hay không?"

Tô Dịch Viễn vốn đã sắp ngủ, nghe cha nói vậy thì tỉnh giấc ngay.

"Không có đâu, cha đừng nói bậy. Con không có gì bất mãn, con vốn dĩ không thích nhập ngũ." Anh ta phải giải thích chuyện này rõ ràng, không muốn anh trai hiểu lầm.

Tô Đình Đức thở dài: “Những năm qua chúng ta có được cuộc sống tốt là nhờ vào kế hoạch của ông nội con năm đó. Nhưng ông nội đã mất mười mấy năm rồi, mọi thứ đều có thời hạn, ông ấy có thể che chở chúng ta mười năm hai mươi năm, thêm nữa thì rất khó. Cha và chú con cũng đã già, nhà mình cần phải nuôi dưỡng một người có thể đảm đương trách nhiệm."

"Trong thế hệ của các con chỉ có ba anh em con. Con không thích ở lại quân đội, em gái con trước đây được nuôi dưỡng trong điều kiện tốt không phải lo chuyện gì. Con bé là con gái, chúng ta cũng không muốn đặt quá nhiều áp lực lên người con bé. Vậy nên chỉ còn anh con thôi."

"Mấy năm trước, em gái con làm việc rất tốt ở trung tâm ngoại thương, cha tưởng con bé muốn theo đuổi sự nghiệp chính trị nên cũng đã chuẩn bị một số thứ. Nhưng bây giờ em gái con đã thi đậu đại học, có vẻ như con bé cũng không định quay lại trung tâm ngoại thương nữa."

"Những mối quan hệ cũng có thời hạn, sử dụng sau này hiệu quả cũng không tốt như trước."

"Tuy anh con đã dùng tài nguyên của gia đình nhưng nó cũng gánh vác trách nhiệm bảo vệ gia đình. Nếu có chuyện gì xảy ra thì người đầu tiên đứng ra sẽ là nó."

"Cha biết tính cách con thẳng thắn, chướng mắt một số chuyện. Nhưng đất nước ta vốn là một xã hội dựa trên mối quan hệ, điều này đã tồn tại hàng ngàn năm, không thể thay đổi."

"Trên đời này làm gì có nhiều công bằng như vậy? Cái gọi là mọi người đều bình đẳng cũng chỉ là tương đối. Cuộc sống của mỗi người ngay từ khi sinh ra đã không giống nhau."

"Con sinh ra trong nhà họ Tô, từ nhỏ sống sung túc, chưa từng thiếu ăn thiếu mặc. Có người sinh ra ở vùng núi nghèo khó, có lẽ một bữa ăn no cũng là một điều xa xỉ."

"Mọi người đều muốn tiến lên phía trước, nhưng tài nguyên chỉ có bấy nhiêu đó. Cha không phải thánh nhân, trước khi làm gì cha phải nghĩ đến tương lai của nhà họ Tô. Con không điềm tĩnh như anh của con, nên có rất nhiều việc cha chỉ có thể nói với anh con trước."

"Điều này là cha chưa đúng, dù thế nào, trước khi quyết định chuyện gì thì cha cũng nên nói với con. Con yên tâm, sau khi con tốt nghiệp đại học, cha sẽ sắp xếp công việc cho con ở vị trí mà con mong muốn."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-371.html.]

Đây là lần đầu tiên Tô Đình Đức nói chuyện như vậy với Tô Dịch Viễn, anh ta có chút ngạc nhiên và xúc động, vẫn luôn lắng nghe chăm chú. Nghe cha nói xong, anh ta vội vàng đáp: "Cha, không cần đâu, con thật sự không có ý kiến gì cả, con rất thích cuộc sống hiện tại."

"Con cũng rất biết ơn anh trai vì anh ấy đã đứng ra gánh vác trách nhiệm gia đình, cho con được tự do tự tại như vậy."

Thực tế đúng là như vậy, nếu không có Tô Dịch Thâm gánh vác, làm sao anh ta có thể dễ dàng chuyển ngành làm quản đốc, thậm chí còn thi đậu đại học?

"Công việc của con cha không cần lo lắng, sau khi tốt nghiệp con dự định sẽ làm việc cùng chú. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy, làm sao có thể bỏ qua được? Cha cứ đợi con và chú khôi phục lại danh tiếng nhà họ Tô nhé!"

"Được, con hãy cùng chú làm việc thật tốt." Tô Đình Đức nói.

Đây thực sự có thể là cơ hội. Cho dù cuối cùng không thành công, nhưng ông ấy cũng đã chuẩn bị, vẫn có thể bảo vệ được gia đình họ.

"Cha và mẹ đã bàn bạc xong, tài nguyên của gia đình sẽ nghiêng về phía anh con, còn tiền bạc sẽ chia nhiều hơn cho con."

"Không cần đâu, tiền bạc cũng không cần chia nhiều cho con, mọi người cứ chia đều là được." Tô Dịch Viễn lắc đầu: “Con cần tiền thì có thể tự kiếm. Hai vợ chồng anh cả làm công ăn lương cố định thì có bao nhiêu tiền, lại còn phải nuôi con nữa."

Tô Đình Đức bật cười, tuy đứa con trai út này có bề ngoài hơi cà lơ phất phơ không đàng hoàng, nhưng thực chất rất chân thành và thiện lương.

"Sau này con cũng phải nuôi con." Tô Đình Đức cười.

Tô Dịch Viễn:...

Đến bây giờ anh ta thật sự vẫn chưa có ý định kết hôn.

Anh ta nhớ lần trước đi với Lục Trường Chinh, toàn thân Lục Trường Chinh chỉ có một tệ tám hào hai xu, anh ta lập tức cảm thấy rất khó chịu.

Nghĩ đến việc sau này kết hôn, tiền phải giao cho vợ giữ, chỉ còn lại một hai tệ trong người, làm bất cứ chuyện gì cũng phải xin phép vợ, anh ta cảm thấy mình vẫn thích cuộc sống độc thân hơn.

Cuộc sống độc thân không tuyệt vời sao? Tại sao phải tìm ai đó để quản mình chứ?

Nghĩ đến Lục Trường Chinh bị em gái quản lý nghiêm ngặt, làm sĩ quan quân đội lớn như vậy mà trong người không có nổi năm tệ, Tô Dịch Viễn động lòng trắc ẩn: “Hay nhà mình cũng giúp đỡ Lục Trường Chinh một chút đi được không? Cậu ta thăng chức em gái cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn."

Tô Đình Đức lắc đầu: “Cậu ấy không cần ai giúp, với quân công của cậu ấy, thăng chức chỉ là vấn đề thời gian." Không phải là không muốn giúp, mà là người ta không cần.

"Giúp một chút đi. Một năm thăng và mười năm thăng khác nhau nhiều lắm."

"Không đâu, có lẽ cậu ấy cũng sắp rồi, bây giờ chỉ là bị Tư lệnh Hứa chèn ép thôi."

"Tại sao?"

Tư lệnh Hứa không phải đã nhận An An và Lạc Lạc làm con nuôi rồi sao? Sao lại không muốn giúp đỡ cha ruột của chúng mà còn chèn ép nữa?

"Con nghĩ kết thân với Tư lệnh hứa dễ như vậy sao? Có quan hệ này, mỗi lần thăng chức của Lục Trường Chinh đều có nhiều người theo dõi, không thể để người ta bắt lỗi."

"Hơn nữa, Lục Trường Chinh đi lên vững chắc, sau này An An và Lạc Lạc vào quân đội cũng sẽ có lợi. Tư lệnh Hứa coi trọng hai đứa nhỏ nên mọi bước đi đều theo sát chặt chẽ, không cho phép bọn chúng có lời đồn đãi xấu nào như “cha thăng chức nhờ đi cửa sau”."

Tô Dịch Viễn nghe xong thì lặng lẽ rơi nước mắt đồng cảm cho Lục Trường Chinh, anh thật sự không dễ dàng.

"Tư lệnh Hứa cũng rất coi trọng cậu ấy, tương lai của cậu ấy không kém." Tô Đình Đức nói.

Lục Trường Chinh quả thật là người có năng lực, con gái nhà họ Tô gả cho anh cũng không thiệt thòi.

Nếu đêm nay đã nói đến đây, Tô Đình Đức đứng dậy, lấy một cuốn sổ tiết kiệm từ trong cặp công văn ra đưa cho Tô Dịch Viễn.

"Tiền này cho con, con đi theo chú làm ăn, trong người cũng nên có chút vốn, đến khi cần dùng tiền thì còn có mà lấy ra."

Tô Dịch Viễn nhận lấy, vừa mở ra xem, là sổ tiết kiệm 50 vạn tệ mang tên anh ta.

Tô Dịch Viễn cũng không từ chối mà nhận ngay, anh ta thật sự cần tiền. Vài ngày trước anh ta còn nghe anh Phát nói có người muốn bán nhà, đến lúc đó đi xem, nếu giá hợp lý thì sẽ mua.

Đi theo bước chân của em gái không sai được. Hai căn em gái mua năm ngoái, năm nay đã lập tức phát huy tác dụng.

"Coi như con mượn của cha mẹ, sau này con kiếm được tiền sẽ trả lại." Tô Dịch Viễn nói.

"Sớm hay muộn gì thì cũng cho các con thôi, coi như cho con trước."

"Đừng vậy chứ! Cha mẹ đang tuổi trung niên thôi mà, sao lại chia tài sản sớm như vậy chứ? Đợi cha mẹ già rồi mới chia, nói không chừng đến lúc đó con còn không coi trọng 50 vạn này nữa. Ha ha ha..."

Tô Dịch Viễn nghĩ đến tương lai mình giàu có bạc triệu thì cười vang vui vẻ.

Tô Đình Đức: “...”

Chó con này thật sự không biết nói chuyện!

Bình Luận (0)
Comment