Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 370

Những căn hộ trong Cục có diện tích vượt quy định, tiền thuê được tính hai xu một mét vuông. Bọn họ không phải người trong Cục sẽ tính gấp đôi, bốn xu một mét vuông, cùng lắm là hai tệ.

Cục Đường sắt bọn họ lại thiếu hai tệ này sao? Nếu chuyện thu tiền truyền ra ngoài thì sẽ không hay, có khi lại nói Cục không ủng hộ dự án thử nghiệm quốc gia, thu hai tệ tiền thuê.

Hai anh em nhìn nhau, đều hiểu ý trong mắt của đối phương.

Không được! Không thể không thu tiền! Nếu sau này làm ăn phát đạt, ga tàu lấy cớ tiền thuê mà chen chân thì không hay.

"Chủ nhiệm Kim, việc này không thể. Dự án thử nghiệm quốc gia này liên quan đến đời sống nhân dân sau này. Nếu không tính tiền thuê, dữ liệu sẽ không chính xác, giá trị tham khảo sẽ giảm đi nhiều."

"Đúng vậy, chủ nhiệm Kim, không thể bỏ qua khoản này. Ngài phải báo lại với lãnh đạo, tiền thuê nhất định phải tính."

Chủ nhiệm Kim nhíu mày, lại có chuyện này nữa à? Thôi được rồi, ông ấy phải cân nhắc xem tính phí thế nào cho hợp lý.

"Được, tôi sẽ báo lại với lãnh đạo, vài ngày nữa sẽ có câu trả lời cho các cháu."

Sau khi chủ nhiệm Kim đi thì cũng gần đến 6 giờ 50. Tô Mạt thấy bột đã ủ xong lập tức bắt đầu nướng bánh sốt tương.

Không lâu sau, hành khách bắt đầu lần lượt ra khỏi ga, hai anh em bắt đầu bận rộn.

Bánh sốt tương rẻ, lại làm tại chỗ, mùi thơm lan tỏa đến gần là có thể ngửi thấy. Lúc này lại đúng giờ ăn tối, hành khách ngồi xe lâu nên bụng đói cồn cào, đi qua không thể không mua.

Bánh sốt tương hầu như vừa nướng xong đã bán hết, còn có người xếp hàng chờ.

Hơn 7 giờ, Lục Trường Chinh cũng đến để tiếp nhận việc nướng bánh. Như vậy một người nướng bánh, một người phết nước tương và cắt bánh, tốc độ nhanh hơn nhiều.

"Đồng chí, cửa hàng này của các người mở khi nào vậy? Lần trước tôi đến đây không thấy." Có người hỏi.

Mỗi năm anh ta đều đến Quảng Châu một hai lần, trước đây chưa từng thấy cửa hàng này. Hơn nữa nhìn cửa hàng chắc không phải là hạng xoàng, vừa rồi còn thấy một người mặc áo bốn túi bước vào nướng bánh.

"Chúng tôi vừa khai trương hôm qua." Tô Mạt đáp.

"Các người là của Cục Đường sắt sao? Hay là của hợp tác xã mua bán? Hay là nhà hàng quốc doanh?"

"Không phải, chúng tôi tham gia dự án thử nghiệm quốc gia thôi."

"Vậy là tư nhân?" Người đó hạ giọng hỏi.

Tô Mạt mỉm cười: “Chúng tôi vừa là tư nhân vừa là của nhà nước, cửa hàng này của chúng tôi được lãnh đạo phê duyệt."

Người đó có vẻ suy tư: “Các người không sợ sau này sẽ bị tịch thu à?"

"Chúng tôi phối hợp với nhà nước, nhà nước bảo làm thì chúng tôi làm; nhà nước không cho làm nữa thì chúng tôi ngừng."

Người đó cười ngượng, trả tiền rồi lấy đồ rời đi.

Người nhạy bén lúc nào cũng không thiếu!

Sau khi Mạc Ngọc Dung về nhà thì và ghé qua phòng làm việc trước.

Hai người làm công ở đó làm việc từ 8 giờ sáng đến 5 giờ chiều, giờ này đã về rồi.

Lúc này Trương Chấn đang kiểm kê số lượng bánh bao làm trong buổi chiều, sau khi kiểm kê xong, ông cụ sẽ cho vào tủ đông từng cái một để bảo quản.

Sau khi bánh bao, màn thầu được làm xong sẽ được phòng làm việc bên này hấp chín, để nguội rồi mới cho vào tủ đông đông lạnh. Tương tự như các sản phẩm bánh đông lạnh sau này. Sáng hôm sau, bánh sẽ được mang đến cửa hàng nhỏ, hấp lại khoảng mười phút là có thể bán được ngay, rất nhanh chóng.

Khi đếm đến cái lồng cuối cùng, Trương Chấn phát hiện số lượng không đúng, thiếu mất một cái.

Mặc dù bánh màn thầu đường đỏ trong lồng đã được sắp xếp lại vị trí, bên ngoài không thể nhìn ra thiếu, nhưng nếu không đăng ký thì người khác cũng chỉ cho rằng lồng này chưa được xếp đầy. Nhưng bánh bao là do Trương Chấn tự tay xếp vào để hấp, trước khi hấp ông cụ đều đếm số lượng từng lồng.

Chẳng lẽ hai người làm công đó đói bụng nên đã ăn trộm?

Hai người làm công này, buổi trưa được cung cấp một bữa ăn, mỗi người một cái bánh bao và một cái bánh màn thầu.

Chẳng lẽ không đủ ăn?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-370.html.]

Nhưng cho dù không đủ ăn thì bọn họ cũng nên phản ánh trực tiếp với chủ nhà chứ không phải ăn trộm.

Trương Chấn quyết định sẽ quan sát thêm một ngày nữa, nếu tình trạng này cứ tiếp tục xảy ra thì người ăn vụng đó sẽ không thể dùng được nữa.

Mạc Ngọc Dung bước vào, thấy Trương Chấn đang ghi chép gì đó thì nói: "Chú Trương, chú vất vả rồi."

"Chú ở đây không phải chịu gió, không phải phơi nắng, không có gì vất vả cả." Trương Chấn xua tay.

"Nhà còn thịt không? Cháu muốn lấy ít đồ về nấu cơm." Mạc Ngọc Dung nói.

Chợ nông sản chỉ cho phép bọn họ mua tối đa 100 cân thịt mỗi tháng, nhưng họ phải sử dụng hơn 10 cân thịt mỗi ngày, chắc chắn không đủ, nên bọn họ đã đặt thêm thịt từ Từ Khải Phát. Từ Khải Phát nể mặt Tô Dịch Viễn nên không lấy lãi, chỉ bán với giá một tệ một cân.

Người nhà họ Tô thấy vậy nên quyết định mua thịt trực tiếp từ Từ Khải Phát. Không cần phải tự mua, mỗi sáng Từ Khải Phát sẽ cho người mang đến cho bọn họ. Chất lượng thịt đã được Từ Khải Phát bảo đảm, tất nhiên không có vấn đề gì.

Về phần tình cảm này, sau này bọn họ sẽ đề đáp cho Từ Khải Phát từ những khía cạnh khác là được.

Thịt từ chợ nông sản cứ vài ngày họ sẽ mua một lần. Dù sao để mua được thịt ngon ở đó, bọn họ phải đi sớm mới có thể mua được.

Hôm nay Từ Khải Phát đã gửi đến 15 cân thịt ba chỉ ngon, đúng lúc còn lại một miếng cuối.

"Còn một miếng, cháu tự cân đi, nhớ ghi lại những gì cháu đã lấy."

Trương Chấn làm việc rất nghiêm túc, nếu đã được giao quản lý xưởng thì ông cụ phải ghi chép đầy đủ mọi thứ, từ nhập kho đến xuất kho, tránh việc sau này không khớp số liệu.

Mạc Ngọc Dung lấy miếng thịt từ tủ lạnh ra, cân lên thấy còn hơn một cân rưỡi, rồi lấy thêm một cân đậu phụ và ít rau xanh. Sau khi ghi chép xong với Trương Chấn thì bà bắt đầu nấu ăn.

Bếp ở đây khá lớn cho nên bà nấu ăn ngay tại xưởng.

Không lâu sau, Lục Trường Chinh dẫn An An và Lạc Lạc đến đây, để hai đứa ở lại rồi anh đi đến nhà ga.

Hai đứa trẻ vào xưởng thì cùng nhau giúp đặt bánh bao đã nguội vào tủ đông.

Một lúc sau, Tô Đình Đức và Tô Đình Khiêm cũng về, Tô Đình Khiêm nghe Mạc Ngọc Dung nói các cháu đều ở đó nên ông không đi đâu cả.

Sau khi để lại phần ăn cho ba người, mọi người bắt đầu ăn cơm trước.

Khoảng 8 giờ rưỡi, mọi thứ đã bán hết, ba người thu dọn đồ đạc, đóng lò than, khóa cửa hàng rồi về nhà.

Tô Mạt ngồi xe của Lục Trường Chinh, còn Tô Dịch Viễn thì đạp xe ba bánh chạy theo sau.

Doanh thu ngày hôm nay đã được ba người tính xong tại cửa hàng, là 160 tệ!

Không khác hôm qua là mấy, rõ ràng chiến lược điều chỉnh đã đúng.

So với hôm qua, hôm nay họ mang thêm 120 quả trứng trà luộc nước trà, trừ phần ăn của mình, họ chắc chắn đã bán được 120 quả; bánh bao nhân thịt cũng mang thêm 100 cái, nấu thêm một thùng sữa đậu nành.

Dù không đủ nhân lực để làm bánh sốt tương và bánh có nhân, ban ngày không thể làm nổi, nhưng những sản phẩm mới vẫn có thể thay thế chúng.

Khi về nhà ăn cơm, mọi người bàn bạc và quyết định ngày mai vẫn sẽ làm như ngày hôm nay. Không thể tăng thêm sản phẩm nữa vì bọn họ bán từ sáng đến tối, lượng tiêu thụ đã đạt mức tối đa. Đợi vài ngày nữa, khi lượng người giảm, bọn họ sẽ phải giảm bớt sản phẩm.

Sau khi bàn bạc xong, Tô Đình Đức và Tô Dịch Viễn cùng trở về nơi nghỉ ngơi của mình.

Trên đường về, Tô Dịch Viễn nghe Tô Đình Đức nói ông ấysẽ chuyển công tác đến Quảng Châu trong hai tháng tới, suýt chút nữa không giữ được tay lái đi vào rãnh nước.

Tô Đình Đức cũng giật mình trách: "Làm việc đừng có ẩu tả, đạp xe cũng lạng lách tùm lum."

Tô Dịch Viễn chỉ thấy con đường phía trước mờ mịt, anh ta khó khăn lắm mới thoát khỏi sự kiểm soát của cha, bây giờ cha lại chuyển đến Quảng Châu, thật sự là trời sắp tận diệt anh ta rồi.

"Cha đang yên ổn ở Quảng Tây, sao lại chuyển đến Quảng Châu?"

"Đây là sắp xếp của tổ chức, con nghĩ cha tự quyết định được sao? Hơn nữa, cha được thăng chức."

"Cha đúng là ngốc mà! Dù gì ở Quảng Tây cha cũng có nhiều lính dưới tay, chuyển đến Quảng Châu, dù có thăng chức nhưng có mấy người lính dưới tay đâu? Khác gì một tướng không quân."

"Nếu con là cha, con sẽ không chuyển. Cha đã ở Quảng Tây bao nhiêu năm rồi? Chuyển đi, người đi trà lạnh, những mối quan hệ trước đây không chắc còn nghe theo lời cha."

Bình Luận (0)
Comment