Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 369



Quả nhiên, chẳng bao lâu sau đã có hai vị đồng chí đến mua đồ ăn.

Mặt Tô Đình Đức càng đen hơn, những người đó đúng là không biết nhìn người, ông ấy thì làm sao? Cung đâu có ăn thịt người.

Sau khi ba người ăn trưa xong, Tô Đình Đức không quay lại tiệm tạp hóa mà rời đi luôn. Ông ấy có xe đến đón, tiện thể đưa Tô Đình Khiêm đến trường, đỡ cho ông phải đi xe đạp.

Mạc Ngọc Dung ở phòng chờ chợp mắt một chút rồi vội quay lại tiệm. Thấy đã gần đến giờ, bà vội bảo Tô Dịch Viễn đi học.

Tô Đình Đức đến, Tô Dịch Viễn tất nhiên không dám trốn học nữa, cho nên ngoan ngoãn trở lại trường.

Thấy Tô Dịch Viễn đến lớp, Phạm Hoa Phương hơi ngạc nhiên hỏi ngay: "Tô Dịch Viễn, không phải cậu nói buổi chiều có việc sao? Sao lại đến đây?"

Phạm Hoa Phương là lớp trưởng của lớp Tô Dịch Viễn, tính cách hào sảng lại thích giúp đỡ người khác nên được mọi người chọn làm lớp trưởng. Cô ấy và Tô Dịch Viễn đều là người đi học có lương, có nhiều điểm chung nên hai người khá thân thiết.

Tô Dịch Viễn muốn trốn học nhưng sợ có chuyện gì, nên nói với Phạm Hoa Phương, có việc gì thì còn nhờ cô ấy giúp che giấu.

Tô Dịch Viễn cười nói: "Không có việc gì nữa nên quay lại học."

Nói xong anh ta tìm chỗ ngồi, Phạm Hoa Phương đương nhiên ngồi cạnh anh ta.

Tô Dịch Viễn cũng không thấy có gì lạ, dù sao phòng học cũng nhỏ, nam nữ học sinh ngồi cạnh nhau cũng bình thường. Hơn nữa, Phạm Hoa Phương thường ngồi cạnh anh ta nên anh ta cũng đã quen rồi, đôi khi đến lớp muộn không có chỗ ngồi, anh ta cũng sẽ ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô ấy.

Chẳng bao lâu giáo viên đã vào lớp, Tô Dịch Viễn chăm chú nghe giảng, không liếc nhìn Phạm Hoa Phương lấy một lần.

Phạm Hoa Phương nhìn trộm Tô Dịch Viễn đang chăm chú nghe giảng, trong lòng có chút nghẹn ngào.

Năm nay Phạm Hoa Phương 24 tuổi, ở thời đại này, phụ nữ ở tuổi này đã không còn nhỏ nữa. Trước đây gia đình lo lắng về hôn sự của cô ấy, nhưng từ khi cô ấy đỗ đại học thì mọi thứ mới ổn hơn.

Phạm Hoa Phương có ngoại hình ưa nhìn, công việc trước đây cũng tốt, năng lực cũng có, mắt nhìn tất nhiên không thấp, trước đây gia đình giới thiệu thanh niên trong nhà xưởng cho cô ấy, nhưng cô ấy không để mắt đến ai hết.

Tô Dịch Viễn tuấn tú, khí chất không tồi, lần đầu gặp trong lớp Phạm Hoa Phương đã để ý anh ta.

Sau khi làm lớp trưởng, biết một số thông tin về Tô Dịch Viễn, Phạm Hoa Phương xác định ngay Tô Dịch Viễn chính là người mình tìm kiếm.

Con nhà cán bộ cấp cao, gia cảnh tốt, còn có nhà riêng ở Quảng Châu, quan trọng nhất là vẫn chưa có người yêu, bỏ qua người đàn ông này là không còn cơ hội nữa.

Vì vậy, Phạm Hoa Phương lợi dụng chức vụ lớp trưởng bắt đầu tiếp xúc với Tô Dịch Viễn, thỉnh thoảng thể hiện mình trước mặt anh ta, một thời gian sau hai người trở nên thân quen, thường ngồi học chung với nhau.

Nhưng chỉ dừng lại ở mối quan hệ bạn bè.

Không biết là Tô Dịch Viễn không để mắt đến cô ấy hay quá thờ ơ, vẫn không có động thái gì. Chẳng lẽ thật sự muốn để một nữ đồng chí như cô ấy thổ lộ sao?

Nếu không phải thỉnh thoảng vẫn có nam đồng chí đến làm màu trước mặt cô ấy thì Phạm Hoa Phương đã nghi ngờ sức quyến rũ của mình.

*

Sau khi tan học buổi chiều, Tô Mạt đi xe đến ga tàu hỏa để giúp đỡ. Khi Tô Mạt đến nơi, Tô Dịch Viễn đã ở đó. Hai người kêu Mạc Ngọc Dung về nhà nghỉ ngơi, buổi tối chỉ cần hai anh em trông coi là được.

Buổi tối có ít chuyến tàu xuất phát, lúc này lại không có hành khách nào đến ga, hàng hóa mang đến cũng không còn nhiều. Mạc Ngọc Dung để lại xe ba bánh cho hai anh em rồi tự đạp xe đạp của Tô Dịch Viễn về nhà.

Anh cả đến rồi, có thể tối nay sẽ qua nhà họ ăn cơm, bà về trước để chuẩn bị bữa tối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-369.html.]

Sau khi Mạc Ngọc Dung rời đi, Tô Dịch Viễn đến phòng chờ để hỏi thăm, buổi tối chỉ có hai chuyến tàu, một chuyến vào lúc 6 giờ 50 và một chuyến vào lúc 8 giờ.

Hai anh em kiểm tra hàng tồn kho, còn lại khoảng 40 cái bánh bao chay, hơn 50 cái bánh bao hấp, hơn 30 trứng trà, bánh rán đã bán hết rồi, sữa đậu nành cũng chỉ còn nửa thùng.

Tô Mạt nhìn đồng hồ, còn chưa đến 6 giờ 20, còn khoảng nửa tiếng nữa mới đến chuyến tàu tiếp theo nên cô nhanh chóng nhào bột để sau khi hai chuyến tàu đến ga sẽ sẽ nướng một ít bánh sốt tương để bán.

Chủ nhiệm KIm vừa tan làm, vốn định về nhà ngay nhưng nghe đồng nghiệp nói rằng bánh bao nhà họ Tô rất ngon, cho nên ông ấy quyết định ghé qua xem thử.

Tô Dịch Viễn thấy chủ nhiệm Kim đến thì mỉm cười chào hỏi: “Chủ nhiệm Kim, tan làm rồi sao?"

Khi cái nhà sắt này được đưa đến đây, hai anh em đã tiếp xúc với chủ nhiệm Kim nên họ nhận ra ông ấy.

" Đúng vậy, tan làm rồi. Sao lại là hai sinh viên các cháu ở đây?" Chủ nhiệm Kim hỏi.

"Người già lớn tuổi bận rộn cả ngày cũng đã mệt mỏi, cháu và em gái tan học rồi thì đến giúp một tay, để người lớn về nhà nghỉ ngơi." Tô Dịch Viễn nói.

"Việc này không làm thì không biết, làm rồi mới thấy sợ, dậy sớm thức khuya, không có một phút rảnh rỗi. Bốn năm giờ sáng đã phải dậy, tối mười một mười hai giờ mới được ngủ, người trẻ như chúng cháu còn có thể chịu được chứ người già sao mà chịu nổi?"

Khó khăn là điều phải nói ra, nếu không người ta thấy bọn họ làm ăn tốt lại sinh lòng ganh tỵ thì không hay. Mặc dù bọn họ có giấy phép chính thức từ cấp trên nhưng tránh phiền phức vẫn tốt hơn.

"Chủ nhiệm Kim, mời ngài dùng thử bánh bao của chúng cháu, xem hương vị thế nào." Tô Dịch Viễn dùng kẹp tre gắp một cái bánh bao đưa cho chủ nhiệm Kim.

Chủ nhiệm Kim xua tay: “Không cần, chúng tôi không thể lấy của dân một cây kim sợi chỉ nào."

"Ôi chao, ngài nói gì vậy? Cháu chỉ muốn chủ nhiệm Kim thử hương vị để cho chúng cháu ý kiến thôi, đâu có đến mức đó."

"Cũng không phải đồ gì quý giá, chủ nhiệm Kim cứ thử đi rồi chỉ điểm cho chúng cháu một chút."

Chủ nhiệm Kim nghe Tô Dịch Viễn nói vậy cũng nhận lấy bánh bao, cắn một miếng, quả thật rất ngon. Ngon hơn nhiều so với bánh bao của nhiều nhà hàng quốc doanh.

Chủ nhiệm Kim là người tỉnh Hà Bắc được điều về Quảng Châu vài năm trước. Bánh bao ở Quảng Châu không giống với ở phía Bắc, các loại như bánh bao xá xíu, bánh bao nhân trứng muối, bánh bao đậu đỏ gì đó ngọt ngọt mặn mặn, ông ấy ăn không quen.

"Chủ nhiệm Kim, mời ngài uống một ly sữa đậu nành cho mát." Tô Mạt rót một ly sữa đậu nành đưa qua.

Hai anh em đều rất khéo léo, thấy chủ nhiệm Kim ăn hết một cái bánh bao, Tô Dịch Viễn lại gắp một cái bánh bao vị khác đưa qua, không hay không biết chủ nhiệm Kim đã ăn ba cái bánh bao và uống một chén sữa đậu nành.

Khi đã ăn no chủ nhiệm Kim mới nhận ra: “Ôi chao, sao lại ăn nhiều thế này?"

"Bánh bao của các cháu rất ngon, tôi không có ý kiến gì cả, các cháu cứ giữ vững chất lượng này là được."

Chủ nhiệm Kim nói xong thì muốn trả tiền cho những thứ vừa ăn. Hai anh em dĩ nhiên không nhận, sau một hồi từ chối, chủ nhiệm Kim mua vài cái bánh bao mang về cho con, coi như bù đắp thiệt hại cho nhà họ Tô.

Tô Dịch Viễn gắp bánh bao vào giấy dầu cho chủ nhiệm Kim, tiện thể gắp thêm hai cái màn thầu rồi gói lại đưa cho ông ấy.

"Chủ nhiệm Kim, bánh bao của ngài đây. Nếu người nhà thích, mong ngài ủng hộ thêm."

"Tất nhiên rồi."

"À phải rồi, chủ nhiệm Kim, bên cục có nói gì về việc tính tiền thuê ở chỗ này không?" Tô Mạt nhân cơ hội hỏi.

"Lãnh đạo nói rồi, chỗ này nhỏ nên không cần tiền thuê, coi như Cục Đường sắt hỗ trợ dự án quốc gia." Chủ nhiệm Kim đáp.

Lãnh đạo bảo ông ấy quyết định, ông ấy thật sự không biết tính phí thế nào, cái nhà sắt này là của người ta tự chuẩn bị, chiếm diện tích còn chưa đến năm mét vuông, biết tính phí như thế nào đây?

Bình Luận (0)
Comment