Trứng gà năm nay tăng giá, 8 hào 2 một cân, một cân khoảng 8 cái. 100 trứng gà, 13 cân, chi phí 10,66 đồng, lợi nhuận gộp 4,34 đồng.
Bánh rán nhân thịt 50 cái, dùng 4 cân bột mì, 1 cân thịt heo, 4 cân rau hẹ, chi phí 1,96 đồng, lợi nhuận gộp 5,54 đồng.
Bánh nướng mặn, 1 cân bột làm được 10 cái, 100 cái dùng 10 cân bột, chi phí làm nước sốt khoảng 2 đồng, tổng chi phí 3,7 đồng, lợi nhuận gộp 36,3 đồng.
Lợi nhuận gộp rất cao nhưng làm bánh nướng mặn tốn công và gas, Lục Trường Chinh một lính đặc công, một ngày làm 100 cái bánh, cảm thấy cổ tay hơi mỏi. Gas một ngày ước chừng tốn khoảng một phần ba bình.
Sữa đậu nành cũng dùng nguyên liệu đầy đủ. Một thùng sữa đậu nành khoảng 100 lít, dùng 14 cân đậu nành, 3 cân đường. Hai thùng sữa đậu nành chi phí 8,3 đồng, lợi nhuận gộp 21,7 đồng.
Tính tổng lợi nhuận gộp là 112 đồng, trừ các chi phí ẩn khác, mỗi ngày lãi ròng tám chín mươi đồng là chắc chắn.
Tô Dịch Viễn tính toán xong, phấn khởi đến nỗi không ngừng xoa tay.
Quả nhiên là phải làm kinh doanh, như vậy mới có thể phát tài.
Nhưng doanh thu hôm nay cao do lượng người đông. Ngày mai chỉ có một mình thím, chắc không làm được nhiều như vậy, nhất là bánh nướng mặn có lợi nhuận cao nhất.
Đợi hội chợ mùa xuân kết thúc, lượng người sẽ giảm xuống. Ước chừng bình thường một ngày chỉ lợi nhuận gộp năm sáu mươi đồng. Nhưng như vậy cũng đã rất tốt, ở nhà máy, phải làm quản lý nhỏ mới có lương năm sáu mươi đồng một tháng.
Họ một ngày bằng người khác một tháng, có gì mà không hài lòng. Hơn nữa, đây mới chỉ một cửa hàng, đợi mở thêm vài cái, chi phí sẽ giảm, lợi nhuận sẽ cao hơn.
Ngày mai thiếu người, chắc không làm được nhiều bánh nướng mặn, sau khi cả nhà bàn bạc, quyết định nấu thêm một thùng sữa đậu nành, vì hai thùng hôm nay bán hết từ giữa buổi chiều, nấu thêm một thùng chắc cũng bán hết. Rồi làm bánh bao rau thịt và trứng luộc trà nhiều thêm một chút để bù đắp bánh nướng mặn.
Bàn xong, mọi người nhanh chóng đi ngủ. Hai đứa nhỏ hôm nay gửi nhờ Tư lệnh Hứa, hai vợ chồng Tô Mạt không cần về viện gia chúc, cũng ngủ ở đây.
Trước khi ngủ, Mạc Ngọc Dung cho trứng luộc trà vào nồi luộc với lửa nhỏ. Trứng luộc trà chính là như vậy, phải luộc lâu mới thấm vị. Trà dùng luộc trứng là loại trà cũ, vợ chồng Tô Đình Khiêm mua ở nông thôn xung quanh, uống không ngon, rất rẻ, chỉ vài hào một cân.
Ngày hôm sau, còn chưa đến năm giờ mà cả nhà đã lại dậy rồi. Tô Mạt pha nước sốt bánh nướng và làm bánh rán, ba người đàn ông xay đậu nành và nấu sữa đậu, Mạc Ngọc Dung thì hấp nóng bánh bao, đến nơi chỉ cần hâm lại là bán được ngay, rất nhanh chóng.
Bảy giờ hơn, Lục Trường Chinh lái xe đưa Tô Mạt đến trường, sau đó quay về đơn vị.
Buổi sáng, Tô Đình Khiêm không phải lên lớp, liền lấy xe ba bánh cùng Mạc Ngọc Dung chở đồ đến cửa hàng, buổi sáng cũng ở đó giúp đỡ.
Trương Chấn ở xưởng, theo bảng phân phối của Tô Dịch Viễn mà chia nguyên liệu, đồng thời làm giám sát. Chủ yếu là quan sát xem hai người phụ giúp có làm sạch sẽ hay không. Hai người này làm việc rất thạo, phối hợp nhịp nhàng, một ngày làm bảy tám trăm cái bánh bao là chuyện thường.
Tô Dịch Viễn lần đầu tiên tự làm kinh doanh, cảm thấy rất phấn khởi, lên lớp cũng thỉnh thoảng phân tâm suy nghĩ về kế hoạch sau này. Dù trước đây từng làm giám đốc nhà máy, nhưng làm cho nhà nước và làm cho mình suy cho cùng vẫn có sự khác biệt. Nghĩ đến việc buổi chiều thím một mình chắc sẽ bận rộn, nên quyết định trốn học buổi chiều để qua giúp đỡ.
Tô Dịch Viễn đạp xe đạp, trên đường đầy hào hứng chạy đến ga tàu. Sau khi gửi xe xong, anh ta vui vẻ hát hò rồi bước vào tiệm tạp hóa.
Vừa bước vào, anh ta đã thấy trước tiệm có một ông lão mang cặp công văn, mặc quân phục màu xanh, nhìn sao cũng thấy quen quen.
Tô Dịch Viễn hoảng sợ, định quay đầu bỏ chạy.
Chết tiệt!
Sao ông già lại đến đây không một tiếng động thế này? Xuất quỷ nhập thần;, đặc vụ cũng chưa chắc có tài năng như ông ấy. Ông ấy không cần làm trong quân đội đâu, nên vào cơ quan an ninh bắt đặc vụ đi.
Tô Dịch Viễn còn chưa kịp chạy thì đã nghe tiếng hét lớn từ phía sau: "Tô Dịch Viễn!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-368.html.]
Anh ta vội quay lại, cười toe toét chào Tô Đình Đức đang tiến tới: "Cha, sao cha lại ở đây?"
"Chạy cái gì? Con làm gì ở đây? Không phải con phải đi học sao? Hay là con trốn học?"
"Con không có chạy, chỉ là đúng lúc bụng hơi khó chịu, cần đi vệ sinh gấp thôi. Cha đợi con một chút, con sẽ quay lại nói chuyện với cha sau." Tô Dịch Viễn giả vờ làm như đang rất gấp rồi vội chạy đi.
Anh ta vào nhà vệ sinh, đi một vòng rồi quay lại.
"Con trốn học à?" Tô Dịch Viễn vừa về tới thì Tô Đình Đức đã hỏi ngay.
"Ôi, trốn gì mà trốn. Chúng con có giờ nghỉ trưa, con nghĩ thím ở đây một mình nên buổi trưa đến giúp một tay."
Trường của Tô Dịch Viễn cũng gần ga tàu, đi xe đạp chỉ mất khoảng mười mấy hai mươi phút. Anh ta vừa hết giờ học buổi sáng là đến đây ngay, bây giờ mới hơn mười hai giờ nói vậy cũng xem như hợp lý.
"Con còn chưa ăn trưa đã chạy đến đây, con lấy một cái bánh bao lót bụng trước." Tô Dịch Viễn nói: “Chú và thím để cháu trông tiệm cho, hai người đi ăn trưa và nghỉ ngơi đi. Lát nữa chú còn phải đi làm, ăn mau đi kẻo trễ đấy."
Tô Đình Đức thấy Tô Dịch Viễn vẻ mặt tự nhiên, không giống nói dối, tuy có chút nghi ngờ nhưng cũng tin lời anh ta.
Mạc Ngọc Dung nhanh chóng lấy hai cái bánh bao đưa cho Tô Dịch Viễn: “Dịch Viễn, thím bận quá. Cháu học hành là chính, buổi trưa chạy đi chạy lại, chiều học sẽ không có tinh thần."
Tô Dịch Viễn xua tay: “Không sao đâu. Lúc trước ở trong quân đội làm gì có giờ ngủ trưa. Thím đừng lo, cháu còn trẻ, tinh thần tốt lắm."
"Lúc đó chú và thím lớn tuổi rồi, dậy sớm ngủ muộn, buổi trưa lại không nghỉ ngơi sao chịu nổi? Sau này buổi trưa cháu sẽ qua trông tiệm, hai người tranh thủ đến phòng chờ ngồi nghỉ một chút."
"Cháu đúng là..."
Tô Đình Đức vẫy tay cắt ngang: “Ngọc Dung, cứ để thằng bé buổi trưa qua đây đi, nó cần rèn luyện. Thanh niên chịu khó một chút cũng không sao."
Thấy anh cả nói vậy, Mạc Ngọc Dung cũng không nói gì thêm.
"Em và Đình Khiêm đi ăn trưa và nghỉ ngơi đi, buổi trưa anh và thằng bé trông tiệm cho." Tô Đình Đức nói xong thì xắn tay áo, theo sau Tô Dịch Viễn chuẩn bị vào tiệm.
"Đừng, đừng, tuyệt đối không được!" Tô Dịch Viễn quay lại vội vàng ngăn cản: “Cha không thấy cha đứng đây không ai dám vào mua đồ à? Nếu cha trông tiệm với con e là cả buổi trưa cũng không có ai tới. Cha cứ đi xa một chút, đừng ảnh hưởng đến việc buôn bán của chúng con."
"Cha thì làm sao?" Tô Đình Đức giận dữ, thằng con bất hiếu này, nói năng gì vậy?
Người khác không đến mua đồ liên quan gì đến ông ấy?
"Cha mặc bộ đồ này, thêm cái mặt đen thui và giọng nói lớn tiếng của cha, người ta đều sợ hết hồn, ai dám lại gần chứ?"
"Thằng nhóc này." Tô Đình Đức tát một cái lên đầu Tô Dịch Viễn.
Tô Dịch Viễn cố tình làm ra vẻ đau đến nhe răng trợn mắt: “Không tin? Không tin cha thử đứng xa một chút, xem có ai đến mua đồ không."
Tô Đình Khiêm cười lớn, lấy hộp cơm ra, bỏ vào đó năm sáu cái bánh bao rồi thêm ba quả trứng luộc trong nước trà, rót một cốc sữa đậu nành, nói với Tô Đình Đức: "Anh, đi thôi, ra chỗ kia ăn cơm với chúng em."
Ở đây không có ghế dư cho nên họ ra phòng chờ tìm chỗ ngồi.
Tô Đình Đức "hừ" một tiếng rồi cùng họ đi. Nhưng ông ấy vẫn không yên lòng nên đứng xa xa quan sát xem có đúng như lời Tô Dịch Viễn nói không.