Người đàn ông uống xong rồi nếm kĩ mùi vị. Sữa đậu nành không tệ, còn rất ngọt. Anh ta nói: "Cho tôi thêm một bát."
Uống xong hai bát, người đàn ông cũng tỉnh táo hơn, nhìn cái bánh nướng đã được Tô Mạt cắt xong hỏi: "Đây là bánh nướng mặn?"
"Vâng, anh có muốn thử không? 5 xu một miếng." Một cái bánh lớn, Tô Mạt cắt thành tám miếng, mỗi miếng vẫn còn khá to.
"Được, cho tôi một miếng."
Người đàn ông nhận bánh từ Tô Mạt, cắn vài miếng đã hết. Đúng là ngon hơn đồ trên tàu nhiều.
Anh ta ăn liền bốn miếng rồi mới dừng lại. Lấy ra ba hào, đưa cho Tô Dịch Viễn.
Thấy thằng kia cứ nhìn mình chằm chằm, hẳn là nghĩ anh ta định ăn quỵt, mặc dù anh ta bây giờ trông có vẻ nhếch nhác nhưng đó là do đi tàu mà thôi, chứ anh ta vẫn là một người có thể diện.
Người đàn ông ăn no uống đủ, cũng đã có chút tinh thần nên bắt đầu nói chuyện.
"Bánh bao của các cô đắt quá, bánh bao trắng trong nhà ăn ở xưởng chỗ chúng tôi chỉ ba xu một cái, cho dù quán cơm quốc doanh cũng chỉ năm xu, thế mà các cô bán tám xu."
"Anh à, cái này không giống nhau, bánh bao của chúng tôi không cần phiếu."
"Hơn nữa, bánh bao xưởng các anh chắc không có đường đúng không? Bánh bao chúng tôi không chỉ cho thêm đường, mà còn thêm sữa bột vào, không chỉ thơm ngon mềm mại mà ngửi thấy còn phải chảy nước miếng nữa đó."
Thời buổi này, có thể đi tàu đều là người có địa vị hoặc nhà có điều kiện, người như vậy sẽ không để ý mấy đồng bạc lẻ này, chỉ cần đồ đủ tốt đa phần sẽ bằng lòng bỏ tiền ra mua.
Người đàn ông bị Tô Mạt thuyết phục bèn nói: "Vậy cho tôi một cái."
Người đàn ông sau khi nhận được bánh, cẩn thận ngửi ngửi, quả nhiên có mùi sữa nhàn nhạt, cắn một miếng, quả thật ăn rất ngon, bất giác từng ngụm từng ngụm ăn hết cái bánh.
"Ngon thật, cho tôi thêm hai cái nữa đi." Người đàn ông nói rồi lấy hộp cơm từ trong túi ra đựng bánh vào. Sau khi trả tiền liền rời đi.
Có người mở hàng, người khác cũng bắt đầu đến mua.
"Bánh bao rau thịt là nhân gì?"
"Hôm nay bánh bao rau thịt của chúng tôi có ba loại nhân, nhân cần tây cà rốt thịt, nhân bắp cải thịt và nhân nấm hương rau xanh thịt. Anh chọn loại nào?"
"Cho tôi hai cái cần tây cà rốt."
"Cho tôi một cái nấm hương rau xanh."
"Cho tôi hai miếng bánh nướng mặn."
"Một bát sữa đậu nành."
"Hai trứng luộc trà."
...
Theo trời càng ngày càng sáng, người cũng càng ngày càng đông, việc làm ăn của cửa hàng cũng dần tốt lên. Năm người cũng bắt đầu bận rộn, Tô Mạt và Mạc Ngọc Dung phục vụ khách hàng, Tô Đình Khiêm phụ trách thu tiền và thối tiền, Lục Trường Chinh ở bên cạnh rán bánh, Tô Dịch Viễn thì linh động ở bên ngoài, khi rửa bát lúc lại hỗ trợ rót sữa đậu,...
Chủ yếu là nguyên liệu tốt, mùi vị quả thực ngon, ăn không thua gì quán cơm quốc doanh, nhiều người ăn xong một cái đều sẽ mua thêm mấy cái mang về.
Quan trọng nhất là, ở đây không cần phiếu, chỉ cần trả tiền, mua bao nhiêu cũng được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-367.html.]
Còn chưa đến trưa, có nhiều loại đã hết hàng, Tô Dịch Viễn và Lục Trường Chinh vội lái xe về xưởng lấy thêm.
Tô Đình Khiêm nhìn lượng khách này, ước chừng số hàng họ chuẩn bị không đủ. Đợi Lục Trường Chinh và Tô Dịch Viễn lấy đồ về, liền bảo Tô Dịch Viễn cùng ông lái xe đi tìm người.
Đoạn thời gian trước, khi Tô Đình Khiêm đi tìm thợ lành nghề, đã nghe ngóng được vài người phụ nữ giỏi làm bánh bao nhưng không có việc làm.
Tô Đình Khiêm tìm hai người gần nhất, nói điều kiện và đãi ngộ. Làm theo ngày, mỗi ngày hai đồng, lương trả theo ngày. Cuối ngày hôm trước sẽ thông báo xem ngày hôm sau có cần đến làm không.
Hai người phụ nữ nghe xong, nào có ai không hài lòng, lập tức đồng ý. Người bình thường lương cũng mới chỉ ba bốn chục đồng, một ngày họ được tận hai đồng, dù không ổn định nhưng vẫn hơn làm hộp diêm.
Đến xưởng, Tô Dịch Viễn bắt đầu chỉ huy hai người làm việc, người nhồi bột, người băm nhân, còn anh ta thì phối nhân, trộn đường các thứ. Tài nấu ăn của Tô Dịch Viễn cũng không tồi, việc làm nhân và phối liệu mặc định do anh ta và Tô Mạt làm.
Đáng lẽ để hai bác gái vừa thuê đến làm cũng được, nhưng hiện giờ mọi người chưa quen biết, cũng không rõ nhân phẩm họ ra sao nên đành tự mình làm trước.
Quan sát một thời gian, thấy họ đáng tin rồi dần giao việc cho họ cũng được.
Tại xưởng để Tô Dịch Viễn giám sát, Tô Đình Khiêm thì lái xe đến thư viện đón Trương Chấn qua đây. Thực sự không còn cách nào khác, với lượng khách hôm nay, ngày mai một mình Mạc Ngọc Dung đoán chắc sẽ rất bận rộn, huống hồ xưởng cũng cần người trông coi.
Tô Đình Khiêm sau khi được phê duyệt liền đi nói chuyện với Trương Chấn, hy vọng ông cụ có thể đến giúp mình. Sau khi Tiểu Đinh thi đỗ đại học, Trương Chấn ở thư viện một mình cũng cô đơn, tuổi thì cao, cuối cùng vẫn muốn gần gũi với thế hệ sau một chút, nên đồng ý.
Trương Chấn đã lớn tuổi, ông cụ muốn nghỉ hưu thì thư viện cũng đồng ý, chỉ là năm nay nhà nước mới nhắc lại chuyện công nhân và cán bộ nghỉ hưu, điều lệ mới chưa công bố, quy định tạm thời năm 1957 đã được sửa đổi vào năm 1966, bây giờ lại nói năm 1966 không công nhận.
Thư viện không biết sắp xếp sao cho phải nên mới chậm trễ, nhưng công việc thực ra đã bàn giao xong.
Tô Đình Khiêm sau khi đi qua, cùng Trương Chấn nói chuyện với giám đốc thư viện, chỉ nói trong nhà có việc bận cần ông cụ qua trông trẻ, xin cho nghỉ sớm, đợi khi nào thủ tục rõ ràng sẽ quay lại làm thủ tục.
Trương Chấn ở thư viện vốn cũng là không có việc gì, giám đốc cũng vui lòng giúp đỡ, nên đã đồng ý.
Hai người thu dọn quần áo, chăn màn và đồ dùng cá nhân của Trương Chấn mang qua trước, còn lại chờ xong thủ tục sẽ chuyển sau.
Cửa hàng mở đến hơn 10 giờ tối, bán hết hàng mới đóng cửa.
Sau khi về nhà, cả gia đình tính toán doanh thu hôm nay.
Để tiện thống kê, trừ đi phần ăn của mình, những thứ họ mang ra bán đều tính theo số tròn.
Hôm nay tổng cộng mang 200 cái bánh bao trắng; 100 cái bánh bao đường đỏ; bánh bao rau thịt mỗi loại 100 cái, tổng 300 cái; bánh bao thịt 100 cái; trứng luộc trà 100 cái; bánh rán nhân thịt đã rán 50 cái; bánh nướng mặn đã nướng 100 cái, cắt thành 800 miếng; sữa đậu nành đã nấu hai thùng, mỗi thùng khoảng hơn 300 bát.
Tất cả đều bán hết, doanh thu hôm nay tổng cộng 165 đồng.
Ngày khai trương đầu tiên, doanh thu đã cao như vậy, mọi người đều rất vui vẻ. Nếu ngày nào cũng có doanh thu cao thế này, vậy một tháng thì không tưởng được.
Tính toán xong doanh thu, Tô Dịch Viễn bắt đầu tính toán lợi nhuận gộp.
Những món này họ đều dùng nguyên liệu tốt nhất, một cân bột mì làm được khoảng 10 cái bánh bao không nhân hoặc 15 cái bánh bao có nhân.
Bánh bao ngọt 200 cái, dùng 20 cân bột mì, 2 cân đường trắng và 1 cân sữa bột, chi phí 7,63 đồng, lợi nhuận gộp 8,47 đồng.
Bánh bao đường đỏ 100 cái, dùng 10 cân bột mì, 2 cân đường đỏ, chi phí 2,88 đồng, lợi nhuận gộp 7,12 đồng.
Lượng thịt sử dụng là một cân thịt làm 20 cái bánh bao thịt, 40 cái bánh bao rau thịt theo tỷ lệ này.
Tổng 400 cái bánh bao, dùng 28 cân bột mì, 13 cân thịt heo, 4 cân mỗi loại cần tây, cà rốt, bắp cải, rau xanh, nửa cân nấm hương. Rau xanh tính chung 5 xu một cân, nấm hương là đồ nhà họ Lục gửi đến nên không tốn tiền, tổng chi phí 16 đồng, lợi nhuận gộp 29 đồng.