Họ tuyển thêm nhiều người vào, việc cần làm trước tiên là phải đào tạo họ mới được. Đợi đến khi cần người thì mới có người để dùng.
Nhà họ Tô không có nền tảng gì ở Quảng Châu, họ vẫn cần phải nhanh chóng bồi dưỡng một số người của mình mới được.
Ông làm kinh doanh, một là vì sở thích, hai là muốn khôi phục lại nhà họ Tô, ba là để cho gia đình có cuộc sống tốt hơn. Mục đích của ông không phải là để cả nhà thức khuya dậy sớm bận rộn như thế.
Chỉ là bây giờ mới bắt đầu, công việc này không hướng đến đại chúng, tuyển thêm người cũng không sao. Cửa hàng bán lẻ ở nơi dễ thấy, lúc này chỉ có thể người nhà tự làm.
Chờ sau này thời cơ chín muồi, từ từ đổi thành người làm thuê, họ thì lui về hậu trường, dồn sức vào những việc có hiệu quả và lợi ích hơn.
Trương Chấn gật đầu, bảo Tô Đình Khiêm tìm được người thích hợp thì cứ để đến phòng làm việc phỏng vấn.
Buổi chiều, một trong hai giáo sư chính của khoa, giáo sư Nghiêm, phải đi tham gia một hội thảo học thuật nên lớp tiếng Đức được nghỉ sớm một tiết. Tô Mạt không có nhiều quần áo và đồ dùng hằng ngày ở phố Cao Đệ, nên cô định về viện gia chúc thu dọn một số đồ mang qua, tiện thể lấy một số đồ của hai đứa nhỏ.
Về đến nhà, cô tình cờ gặp Vương Thúy Mai.
"Tô Mạt, mấy ngày nay các em đi đâu vậy? Mấy ngày rồi không thấy ai."
"Em đến nhà cha mẹ, giúp họ một chút." Tô Mạt nói.
Vương Thúy Mai vỗ vỗ ngực: "Làm chế sợ muốn chết. Chế còn tưởng các em định chuyển đi."
Người hàng xóm như Tô Mạt tốt hơn rất nhiều so với người trước đây, nếu chuyển đi, bà ta sẽ rất luyến tiếc. Nếu sau này lại đổi thành người giống như trước đây, thì bà ta còn sống nổi không? Cuộc sống đã đủ ngột ngạt rồi.
Tô Mạt cười: "Nhà của em và Lục Trường Chinh còn đang ở trong quân đội, em có thể chuyển đi đâu được."
"Cũng đúng." Vương Thúy Mai nói, sau đó bà ta lại hạ giọng hỏi: "Cửa hàng của cha mẹ em thực sự đã mở rồi sao?"
Sau khi Mạc Ngọc Dung nghỉ việc, có một thời gian trong viện gia chúc, Vương Thúy Mai thấy bà hàng ngày học làm các loại bánh, đôi khi bà ta sang trò chuyện, còn hỏi xin ý kiến, ba ta cũng hỏi lại vài câu.
Đừng nhìn Vương Thúy Mai không có học thức, nhưng bà ta đã dám đi buôn lậu từ hai năm trước, nên chỉ thoáng cái bà ta đã lập tức ngửi thấy mùi, liền hỏi thẳng Mạc Ngọc Dung có phải định làm mấy thứ này để bán không.
Việc nhà họ Tô kinh doanh có đóng dấu của cấp trên, tuy không thể rêu rao nhưng cũng không cần giấu giếm, người ta hỏi thì Mạc Ngọc Dung thẳng thắn thừa nhận.
"Vâng ạ, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi."
"Vậy, không có ai đi báo cáo sao?" Vương Thúy Mai nghĩ thầm, nếu chuyện này không ai quản, bà ta cũng sẽ tự làm chút gì đó để bán. Chờ lão Trịnh để quân đội sắp xếp công việc cho bà ta, e rằng hoa đã tàn rồi.
"Chị dâu Vương, cửa hàng của chúng em được chính phủ cho phép mở, có giấy tờ đóng dấu, chúng em không sợ bị báo cáo." Tô Mạt nói.
Trước khi mở cửa hàng bán lẻ, họ đã chào hỏi trước với tất cả các đơn vị nào có liên quan. Mặc dù họ không sợ bị báo cáo, nhưng thỉnh thoảng có người đến kiểm tra, phải giải thích cũng rất phiền phức. Thà rằng trước khi khai trương, hãy thiết lập mối quan hệ tốt với các đơn vị liên quan, như vậy dù có nhận được báo cáo, họ cũng sẽ không giải quyết.
"Hả? Bây giờ có thể mở cửa hàng tư nhân rồi sao?" Vương Thúy Mai mừng rỡ: "Tô Mạt, em nói rõ cho chế biết đi, cái giấy tờ đó làm thế nào? Chế sẽ bảo lão Trịnh đi làm cho chế một cái."
"Bây giờ vẫn chưa được, chúng em cũng là được đặc cách, tham gia thử nghiệm quốc gia. Giấy tờ đó không dễ làm, phải đến Bắc Kinh tìm lãnh đạo lớn phê duyệt mới được."
Vương Thúy Mai:...
Vui mừng hụt!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-373.html.]
Bà ta không hiểu cái gì gọi là thử nghiệm quốc gia, bà ta chỉ nghe nói giấy tờ này phải đến Bắc Kinh tìm lãnh đạo lớn phê duyệt, vậy thì không liên quan gì đến bà ta rồi. Lão Trịnh chắc chắn sẽ không vì chuyện của bà ta mà đi cầu xin người khác.
Vương Thúy Mai chán nản trở về nhà.
Chờ thêm một thời gian nữa! Con trai lớn của bà ta năm nay sẽ tốt nghiệp cấp hai. Đợi nó vào bộ đội, bà ta sẽ đi làm buôn bán nhỏ, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến tiền đồ của nó.
Tô Mạt thu dọn đồ đạc, đợi Lục Trường Chinh tan làm, rồi cùng nhau đến phố Cao Đệ.
Trên đường đi, Tô Mạt lấy từ không gian ra mấy túi đậu nành và bột mì nhét vào ghế sau, hai thứ này tiêu thụ nhanh nhất, cứ vài ngày lại phải bổ sung một lần.
Sau khi Tô Đình Khiêm nhận được 50 ngàn tệ tiền bồi thường của nhà nước, ông tự giữ lại 20 nghìn tệ, đưa 30 nghìn tệ cho Tô Mạt để cô mua nguyên liệu. Nửa tháng trước, Tô Mạt đã cùng Lục Trường Chinh đến một vài công xã xung quanh. Họ xay hết lúa mì mà cô đã thúc đẩy chín và cất vào không gian. Theo lượng tiêu thụ hiện tại, có lẽ đủ cho phòng làm việc dùng trong bốn, năm tháng.
Đến phòng làm việc, Tô Dịch Viễn đến giúp chuyển đồ vào kho.
Sau khi kiểm tra chất lượng theo thói quen, Tô Dịch Viễn hỏi: "Em gái, mấy thứ này em mua ở đâu vậy? Nhìn không kém gì hàng đặc biệt cung cấp."
Anh ta vừa rồi có dính một chút bột mì nếm thử, ăn sống mà cũng có vị ngọt nhàn nhạt.
"Trường Chinh nhờ người quen lấy." Tô Mạt nói.
Chuyện này cô đã bàn bạc với Lục Trường Chinh, cứ nói là do anh lấy, dù sao tiểu đội đặc biệt cũng bí ẩn, ngay cả Tô Đình Đức cũng có nhiều điều không biết.
"Chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến cậu ta chứ?" Lão Lục đã đủ khổ rồi, đừng vì chuyện của họ mà bị cách chức.
"Không đâu. Người ta muốn bán đồ, chúng ta cũng bỏ tiền ra mua, giao dịch thị trường bình thường, sẽ không ai nói ra ngoài đâu."
"Vậy thì được." Tô Dịch Viễn nói.
Lúc đầu, anh ta đề nghị mua phần còn thiếu từ anh Phát, nhưng chất lượng ngũ cốc bên anh Phát thực sự không bằng của em gái mua.
Việc kinh doanh của họ tốt như vậy, một phần cũng là do chất lượng bột mì và đậu nành họ sử dụng tốt.
Mới ngày thứ ba mà đã có khách quen quay lại mua rồi. Trước đây anh ta còn nghĩ sau khi lượng khách giảm thì việc kinh doanh sẽ không còn tốt nữa. Nhưng nếu có nhiều khách quen quanh đây thì chưa chắc đã như vậy.
Hôm nay có mấy nhân viên đường sắt trực tiếp mang theo bình nước quân dụng đến mua sữa đậu nành, bánh bao, màn thầu cũng mua mười cái một lần. Bọn họ nói đồ ăn của họ ngon, mua để mang lên tàu ăn.
Tuy trên tàu có cơm nhưng chỉ có một vị, ăn nhiều cũng ngán. Những người có điều kiện, sau khi đến ga, đều sẽ mua một số món ngon ở địa phương để ăn trên tàu cho đỡ thèm. Xét cho cùng, những người đi tàu đường dài phải ở trên tàu sáu bảy ngày.
Tô Dịch Viễn tính thử, một bình nước quân dụng có thể chứa ba bát rưỡi sữa đậu nành, nên đã định giá một bình một hào năm. Thu tiền ba bát, nửa bát còn lại coi như là hàng khuyến mãi.
Trong bữa ăn, Trương Chấn nói với mọi người về việc chị Mã bị ông cụ sa thải.
Thiếu một người, ngày mai số lượng bánh bao họ làm chắc chắn sẽ giảm, nếu ngày mai họ vẫn không tuyển được người mới thì ngày kia phải thay đổi chiến lược. Họ chỉ có thể làm nhiều màn thầu hơn, bán ít bánh bao hơn.
"Ý của chú và Đình Khiêm là tuyển thêm vài người, trước tiên đào tạo họ đã. Nếu tạm thời không cần nhiều người như vậy thì để họ luân phiên nhau làm thử. Mọi người đi làm hàng ngày, nếu gặp người phù hợp thì có thể hỏi thử."
Họ không thể trực tiếp đăng thông báo tuyển dụng, chỉ có thể thông qua phương pháp chậm chạp này.
Tô Mạt nghe Trương Chấn nói vậy, trong đầu cô hiện lên một người - Vương Thúy Mai, bà ta làm bánh rất ngon. Trước đây cô đã từng ăn, hương vị rất tuyệt. Vả lại mọi người cũng quen biết nhau nhiều năm như vậy, Tô Mạt phải công nhận rằng con người của Vương Thúy Mai, chắc chắn bà ta sẽ không có việc như tay tay chân không sạch sẽ như thế. Hơn nữa bà ta cũng không phải là kiểu người lười biếng.