“Mẹ, mẹ cảm thấy chị Vương thế nào?”
“Là Vương Thúy Mai bên cạnh nhà con ấy hả?”
“Vâng.”
“Cô ấy cũng được nhưng cô ấy có chịu tới không?” Người ta là vợ của sĩ quan, chưa chắc đã chịu đâu.
Bọn họ kinh doanh nên bản thân họ biết rõ ngọn ngành, nhưng người ngoài nhìn vào thì họ không khác gì làm thị trường tự do cả. Bình thường gia đình có chút thể diện, có lẽ cũng không muốn hợp tác cùng họ.
Hai ngày nay, khi cô trở về, hàng xóm xung quanh nhìn thấy cô đều tránh xa.
“Có lẽ chị ấy sẽ đồng ý, lúc trước chị ấy từng làm người trung gian. Chúng ta đối với chị ấy mà nói, không có chút gánh nặng nào.” Tô Mạt nói, Vương Thúy Mai muốn có công việc đến nỗi muốn điên luôn rồi.
“Thật sao? Vậy chị Vương cũng không phải kiểu câu nệ.” Mạc Ngọc Dung cười nói: “Vậy ngày mai con đi hỏi cô ấy thử, nếu muốn thì ngày mốt bảo cô ấy tới xem thử.”
“Được.”
Vì thế, chuyện mời Vương Thúy Mai cứ như vậy được chốt.
Bởi vì có Lạc Lạc và Tô Dịch Viễn kiếm khách, dĩ nhiên doanh thu ngày thứ ba đã vượt qua hai ngày trước, được 168 đồng.
Ngày hôm sau, giữa trưa Tô Mạt dựng xe ba bánh trở về viện gia chúc một chuyến, tìm Vương Thúy Mai để nói chuyện.
“Ấy nói thật sao?” Vương Thúy Mai vui mừng không thôi.
“Đúng vậy, một ngày hai đồng, buổi trưa bao ăn, tiền lương thanh toán theo ngày, nhưng không bảo đảm mỗi ngày đều có việc làm. Không biết chị dâu Vương có đồng ý không?”
“Đồng ý, đồng ý, chế đồng ý quá đi thôi.” Thu nhập này cũng không thua lúc trước bà ta làm người trung gian là bao.
Việc này cũng không cần tiền vốn, bản thân không cần gánh chịu mạo hiểm, còn không cần ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng. Chuyện tốt như vậy, sao bà ta lại không muốn chứ?
“Ấy chờ lát, để chế đi thay quần áo khác rồi đi cùng ấy.” Vương Thúy Mai nói xong, muốn về phòng thay quần áo.
Tô Mạt giữ bà ta lại: “Chị dâu Vương, chị đừng vội, buổi chiều em còn phải lên lớp. Em tan học lúc năm giờ hai mươi phút, giờ này chị chờ em ở cổng trường đại học Trung Sơn, em dẫn chị đi làm quen.”
“Chị biết đại học Trung Sơn ở đâu chứ?”
“Biết biết, chế biết ở đâu. Ấy yên tâm, chế nhất định sẽ chờ ấy ở đó đúng giờ.”
“Vậy được, buổi chiều chúng ta gặp lại.”
Nói xong, Tô Mạt lại vội vàng trở về trường học.
Buổi chiều, Vương Thúy Mai thay quần áo, đạp xe đạp đi, chưa đến năm giờ đã chờ ở cửa chính. Chờ Tô Mạt tan học, hai người cùng nhau đến phòng làm việc.
Trong phòng làm việc, ngoại trừ đồ dùng để làm mì, cũng không có đồ dùng dư thừa khác, lại là đồ mới lắp, trông hết sức sạch sẽ gọn gàng.
“Trời ơi, thật là sạch sẽ. Tô Mạt, ấy mạnh tay thật đấy, một gian phòng lớn thế này mà lại dùng để làm bánh bao.”
Trên giàn phơi trong phòng, bánh bao và bánh bao hấp buổi chiều đang để nguội ở đó, vừa nhìn sơ qua đã thấy ít nhất phải có hai ba trăm cái.
Vương Thúy Mai ngạc nhiên hô lên: “Tô Mạt, mỗi ngày ấy làm bao nhiêu bánh bao thế?”
“Tầm năm sáu trăm cái đó!”
“Nhiều vậy sao? Có thể bán hết không?’
Tô Mạt không trả lời thẳng: “Chúng ta có tủ lạnh, bán không hết thì cho vào tủ lạnh đông lạnh.”
“Đây là ông Trương, ông cụ phụ trách phòng làm việc này, chị đi đăng ký thông tin với ông cụ trước đi.” Tô Mạt giới thiệu Trương Chấn với Vương Thúy Mai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-374.html.]
Tuy rằng cô công nhận Vương Thúy Mai, nhưng quy củ ông Trương đặt ra cũng không thể bỏ qua, nên hỏi vẫn phải hỏi, nên đăng ký thông tin thì vẫn phải đăng ký.
“Được. Ông cụ Trương, ông còn nhớ tôi không? Tôi ở kế bên nhà Tô Mạt.” Trương Chấn đến viện gia chúc mấy lần, Vương Thúy Mai cũng nhớ rõ ông cụ.
Trương Chấn đưa Vương Thúy Mai rời khỏi phòng làm việc, hỏi một số tình huống cơ bản của bà ta, nói với bà ta một số nội dung công việc của phòng làm việc rồi bảo bà ta trở về, ngày hôm sau đi làm.
Vương Thúy Mai liên tục nói được, rồi hí hửng rời đi.
Sáng hôm nay, Trương Chấn còn tuyển một bà già hơn năm mươi tuổi họ Tạ, bác Tạ này am hiểu về đồ ngọt Quảng Đông, ví dụ như gà nếp, bánh cà rốt, bánh móng ngựa, bánh bát tử hay xíu mại, cần tăng thêm một số loại phù hợp.
Phòng làm việc, hiện nay chỉ tạm thời có ba người làm, chị Miêu, Vương Thúy Mai và bác Tạ.
Vương Thúy Mai đi rồi, Tô Mạt cũng lên xe đến ga xe lửa. Buổi tối cô trông cửa hàng, bảo cha mẹ về nghỉ ngơi một lát.
Ba đứa con của Vương Thúy Mai đều đi học, lúc bà ta ra ngoài trong nhà không có ai, bà ta không lại không biết quá nhiều chữ, chỉ đơn giản để lại tờ giấy “Có việc đi ra ngoài”.
Trịnh Quốc Thịnh tan tầm trở về, phát hiện ba đứa nhỏ đang xem ti vi, Vương Thúy Mai không có ở đây, hơn nữa hình như ở nhà còn chưa nấu cơm.
“Mẹ con đâu?” Trịnh Quốc Thịnh hỏi con trai lớn Trịnh Hồng Binh.
“Không biết, mẹ để lại tờ giấy nói có việc đi ra ngoài.” Trịnh Hồng Binh cầm tờ giấy trên bàn đưa cho Trịnh Quốc Thịnh.
Trịnh Quốc Thịnh nhìn nét chữ nguệch ngoạc đó, lập tức vò lại rồi ném đi, thật sự nhìn nhiều cũng hại mắt.
“Trong nhà còn chưa nấu cơm?” Trịnh Quốc Thịnh hỏi.
Trịnh Hồng Binh khựng lại, không tình nguyện đứng dậy: “Con không biết nấu cơm, nghĩ bụng chờ mẹ về sẽ làm.”
“Sắp bảy giờ rồi, mẹ con còn không biết ở đâu. Chờ bà ấy về làm, tám chín giờ cũng không biết có thể ăn cơm được chưa.”
“Đừng xem nữa, mấy đứa mau tới nhà ăn xem thử, xem còn gì thì lấy về lót dạ trước đã.” Trịnh Quốc Thịnh tắt TV, móc một đồng từ trong túi ra đưa cho Trịnh Hồng Binh, bảo cầm hộp cơm đi mua cơm.
Gần bảy giờ rưỡi, Vương Thúy Mai mới trở về, bốn cha con đã ăn đồ ăn lấy về từ nhà ăn. Đi muộn cũng không có gì, toàn là mỗi thứ một ít như tả bí lù vậy.
“Mọi người đã ăn rồi à? Vậy thì tốt, tôi còn sợ mọi người đói.”
“Bà đi đâu vậy? Sao đêm hôm mới về.” Mặt Trịnh Quốc Thịnh đen như mực.
Hôm nay tâm trạng của Vương Thúy Mai đang tốt, không so đo với ông ta: “Tôi đi xem công việc của mình, ngày mai bắt đầu đi làm.”
“Tổ chức sắp xếp công việc cho bà à?” Trịnh Quốc Thịnh lấy làm bất ngờ. Không đúng, nếu như sắp xếp thì chắc chắn sẽ nói với ông ta.
“Không phải, chờ tổ chức sắp xếp thì không biết phải chờ mấy năm nữa. Là Tô Mạt giới thiệu cho tôi.”
“Cô ấy giới thiệu công việc cho bà ư? Công việc gì?”
“Không phải nhà cô ấy mở cửa hàng sao, cô ấy bảo tôi đi làm bánh bao cho cô ấy, một ngày hai đồng tiền công.”
Nhà Tô Mạt mở cửa hàng bán lẻ, ngày hôm qua ông ta đã nghe Vương Thúy Mai nói suốt bên tai nhưng không có nghe kỹ.
“Công việc này không thể làm!” Mặt Trịnh Quốc Thịnh càng đen: “Cửa hàng này tư nhân có thể mở sao? Đừng thấy hiện tại có vẻ không quản, chờ đến khi tính toán sổ sách thì nhà cô ấy xem như xui xẻo. Còn mời người tới làm việc, đây chẳng phải là tác phong của chủ nghĩa tư bản sao?”
“Nếu bà đi, đến lúc đó bị xem thành tẩu tư phái, rồi bị điều đi trông chuồng bò, nói không chừng còn liên lụy đến tôi nữa.”
Bảo sao ông ta nói cô lại tốt bụng thế, còn giới thiệu công việc, thì ra là muốn kéo nhà ông ta xuống nước.
Vương Thúy Mai không vui: “Cửa hàng của người ta được trung ương Bắc Kinh đóng dấu phê chuẩn, nói cái gì mà hạng mục thí nghiệm của quốc gia. Người ta hợp pháp hợp lệ, sao lại là tác phong của chủ nghĩa tư bản cơ chứ?”
“Với lại cả gia đình người ta có người làm quan lớn, có người học đại học, có người làm giáo sư, có người nào không phải người danh giá, có người nào không thông minh hơn ông? Chuyện không thể làm mà người ta có thể đi làm chắc?”
Trịnh Quốc Thịnh bị bật lại bỗng chốc im lặng, một lúc lâu mới xấu hổ nói: “Văn kiện của trung ương dễ làm như vậy sao? Nói không chừng người ta lừa bà đấy.”
Vương Thúy Mai lườm ông ta một cái: “Ông không có năng lực làm được, nhưng người ta thì chưa chắc.”