Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 375

Trịnh Quốc Thịnh vô cùng không vui khi Vương Thúy Mai đến chỗ Tô Mạt làm việc.

Thứ nhất, đó chính là một xưởng tư nhân, không phải công việc đứng đắn. Tuy mỗi ngày hai đồng tiền có vẻ không ít, nhưng lại không có phúc lợi khác, trông không khác người trung gian là mấy.

Thứ hai, vợ mình kiếm sống ở chỗ người khác, hơn nữa còn dưới trướng vợ Lục Trường Chinh, khiến trong lòng ông ta cực kỳ không thoải mái.

Trịnh Quốc Thịnh trông giống như một người hiền lành, ai cũng có thể nói vài câu, nhưng lại không hợp với Lục Trường Chinh.

Đương nhiên ông ta sẽ không thừa nhận mình ghen tị người khác tuổi trẻ tài cao lại cưới được một người vợ tốt, chỉ có thể tự mình rêu rao không làm bạn với người trẻ tuổi xốc nổi, nói móc là Lục Trường Chinh đi cửa sau.

Sở dĩ ông ta ghen tị với Lục Trường Chinh, là bởi vì xuất thân của Lục Trường Chinh không khác ông ta nhiều lắm, hai người đều là trẻ con nông thôn không hề có bối cảnh. Theo quỹ đạo bình thường, cùng lắm chức vị của Lục Trường Chinh cũng nên giống như ông ta. Thế nhưng Lục Trường Chinh lại rất may mắn, tuổi nhỏ hơn ông ta mà vài tuổi, cấp bậc lại cao hơn ông ta mấy cấp.

Những tâm tư nhỏ nhặt này của Trịnh Quốc Thịnh, Lục Trường Chinh không để ở trong lòng. Đối diện với thực lực, tất cả âm mưu quỷ kế đều là hổ giấy. Hơn nữa, công việc của anh cũng bận rộn, thường xuyên không ở nhà, chỉ quen biết đôi chút với phần lớn người của viện gia chúc.

Hơn nữa, Lục Trường Chinh cũng rất chướng mắt Trịnh Quốc Thịnh. Loại người hy sinh lợi ích của người nhà để kiếm danh tiếng cho mình, luôn là người anh khinh thường nhất.

“Nếu bà đi làm thì ở nhà ai nấu ăn? Chẳng lẽ bà muốn chúng tôi đi ăn ở nhà ăn mỗi ngày? Kẻo đến lúc đó chút tiền bà kiếm được còn chưa đủ tiền cơm đấy.” Trịnh Quốc Thịnh nói với ý đồ muốn ngăn cản Vương Thúy Mai đến chỗ Tô Mạt làm việc.

“Sẽ không ảnh hưởng đến chuyện nấu cơm, tám giờ sáng tôi đi làm, năm giờ chiều đã tan tầm. Bữa sáng và cơm tối đều có thể làm, buổi trưa thì ông vốn ăn ở đơn vị, buổi trưa bọn nhỏ đến nhà ăn để ăn tạm cũng được. Mỗi ngày ăn một bữa ở nhà ăn, cũng không tốn nhiều tiền.”

“Mẹ, mẹ yên tâm đi, buổi trưa bọn con ăn ở nhà ăn sẽ tiết kiệm.” Con trai nhỏ Trịnh Hồng Hưng vội vàng nói. Nhà ăn có rất nhiều đồ ăn, muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, mẹ thì chỉ làm một loại, không được kén chọn.

“Ngày nào cũng ăn ở nhà ăn thì ra thể thống gì, có con cái nhà ai như vậy đâu? Tôi thấy bà không nên đi thì hơn, bà cứ ở nhà, tôi cũng không để mấy người thiếu ăn thiếu uống đâu.”

“Đồ ăn ở nhà ăn thì có làm sao? Từ sau khi cô của An An Lạc Lạc đi học, không phải chúng cũng ăn trưa ở nhà ăn sao, ở viện gia chúc cũng không có ai nói gì.”

“Ông không để chúng tôi thiếu ăn thiếu uống, nhưng cuộc sống của chúng ta cũng không có dư dả. Tôi đi làm, một tháng có thêm năm sáu mươi đồng, không tốt sao?”

“Đến lúc đó, tiền lương của ông giữ lại dùng trong nhà, tiền lương của tôi thì để dành, một năm này cũng có thể tiết kiệm sáu bảy trăm đồng. Về sau Hồng Binh lớn, cưới vợ cũng phải tiêu tiền mà?”

Trịnh Hồng Binh đỏ mặt: “Mẹ, con mới bây lớn, nào có cưới vợ nhanh như vậy. Hơn nữa, chờ con vào bộ đội có trợ cấp, con sẽ tiết kiệm tiền cưới vợ.”

Vương Thúy Mai nở nụ cười: “Được, con để dành tiền cưới vợ, mẹ để dành tiền mua thịt, mua quần áo cho các con.”

“Bà quyết tâm muốn đi đúng không?” Trịnh Quốc Thịnh híp mắt.

“Đúng.” Lúc này có như thế nào cũng không thể để lão Trịnh quấy nhiễu.

“Vậy được, thế sau này nếu xảy ra chuyện, bà cũng đừng trách tôi vạch rõ ranh giới với bà.”

Vương Thúy Mai xua tay: “Yên tâm đi, nếu thật sự có chuyện thì không cần ông vạch rõ ranh giới với tôi, tôi sẽ cắt đứt quan hệ với ông luôn.”

Trịnh Quốc Thịnh tức giận đập đũa vào phòng, Vương Thúy Mai bĩu môi, không để ý tới ông ta, đi vào phòng bếp lấy bát đũa rồi ăn theo.

Chỉ là đồ ăn bọn họ mang về vốn không nhiều lắm, ăn xong ba đứa nhỏ còn giương mắt nhìn bà ta, hiển nhiên vẫn chưa ăn no.

Vương Thúy Mai có được công việc, tâm trạng rất vui, cũng không tiết kiệm, đi vào phòng bếp nấu mì cho ba đứa nhỏ, còn mình thì chiên trứng.

Ngày hôm sau, Vương Thúy Mai dậy thật sớm, sau khi nấu xong bữa sáng thì vội vã đạp xe đi làm.

Lúc đến nơi, Tô Mạt và những người khác vừa mới chuẩn bị ra ngoài đi học.

“Chị dâu Vương, sao chị tới sớm vậy?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-375.html.]

“Ở nhà cũng không có việc gì, nên tới sớm một chút.” Dừng xe lại, Vương Thúy Mai rửa tay ở bên ngoài trước, lúc này mới vào phòng làm việc, mặc bộ đồ làm việc do Trương Chấn phát cho bà ta ngày hôm qua rồi bắt đầu làm việc. Quả nhiên là một người chịu khó.

Hai con nhỏ hôm nay có nhiệm vụ học tập, nên theo Lục Trường Chinh trở về đội.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, đảo mắt một tuần lại trôi qua, doanh thu mỗi ngày của cửa hàng bán lẻ d.a.o động trong khoảng 160 - 180 đồng.

Ở thời đại mà bình quân mức lương đầu người của các thành phố lớn khoảng ba mươi bốn mươi đồng thì số tiền lời không thể nói là không hết hồn.

Chủ yếu là ăn ngon, khách quen nhiều, chỉ cần đã từng ăn, có cơ hội mua thì đều sẽ quay lại mua.

Hiện tại chủ nhiệm Kim cũng trở thành khách quen, mỗi ngày tan tầm đều mang theo mấy cái bánh bao, màn thầu hay một bình sữa đậu nành về nhà. Dùng lời của ông ấy mà nói, đồ ăn của bọn họ không chỉ ngon, mà cảm giác còn no lâu.

Lúc Tô Dịch Viễn nói với Tô Mạt, trong lòng Tô Mạt còn oán thầm. Điều này là tự nhiên, chính là nhờ dị năng thúc đẩy sinh trưởng của cô, có sức sống mạnh nên đương nhiên chịu được đói. Ăn lâu dài còn tốt cho cơ thể nữa.

Cửa hàng bán lẻ của nhà họ Tô làm ăn tốt, khiến những “khách giỏ trúc” ở ga xe lửa làm ăn ảm đạm, đặc biệt là những người bán đồ ăn vặt, hoàn toàn cạnh tranh không lại cửa hàng bán lẻ của nhà họ Tô.

Phần lớn những khách giỏ trúc này cũng nhập hàng từ thị trường tự do, làm ăn không tốt, tự nhiên hàng nhập sẽ ít đi. Thị trường tự do muốn chống lưng cho người trung gian của mình, bèn chuẩn bị phái mấy người đến cửa hàng bán lẻ gây sự.

Nhưng mà đi rất không đúng lúc, vừa vặn ngày đó Lục Trường Chinh nghỉ ngơi, nên ở đó giúp đỡ. Loại người quanh năm đi lại bên bờ vực nguy hiểm như anh, rất nhạy cảm đối với kẻ địch, liếc mắt một cái đã nhận ra những người đó tới gây sự.

Tên côn đồ dẫn đầu vừa mới đi tới, đã đối diện với ánh mắt sát khí của Lục Trường Chinh, hoảng hốt đứng yên tại chỗ, chỉ cảm thấy m.á.u trên toàn thân đều lạnh đi từng tấc từng tấc một. Một hồi lâu, bị đàn em bên cạnh vỗ một cái mới bừng tỉnh lại. Lập tức gọi các đàn em chuồn đi lẹ.

Chờ đi xa, tên côn đồ dẫn đầu mới thở phào nhẹ nhõm.

Người kia thật sự quá đáng sợ, giống như một con sói dữ. Anh ta cảm giác nếu mình ở lại lâu hơn nữa, người kia sẽ nhảy ra cắn nát cổ họng của anh ta, uống m.á.u của anh ta.

“Anh à, không phải đại ca bảo chúng ta tới đây dạy dỗ chúng sao? Sao mới vậy đã đi rồi.”

“Cút mẹ mày đi, mày thì hiểu cái gì? Mày có thấy người đàn ông lúc nãy không? Người đó cũng không phải người tốt, chắc chắn đã g.i.ế.c không ít người. Lần sau bọn mày đụng phải anh ta, tránh xa một chút, kẻo c.h.ế.t thế nào cũng không biết.”

“Vậy chỗ đại ca…”

“Tao sẽ đi nói với đại ca.”

Sau khi tên côn đồ trở về thì kể mọi chuyện với thủ lĩnh của bọn chúng, thủ lĩnh kia nhanh chóng nhờ người đi hỏi thăm, sợ chọc vào nhân vật khó lường gì. Đồng thời cũng thầm mắng những tên trung gian ngu xuẩn kia, ngay cả tình huống cũng không nghe ngóng rõ ràng, còn nói mỗi ngày đều chỉ có một người đàn bà lớn tuổi bán hàng ở nơi đó.

Cùng lúc đó, cũng có mấy người của hội ủy viên cách mạng tới phòng làm việc, nói có người tố cáo bọn họ có tác phong chủ nghĩa tư bản ở đây.

Trương Chấn cũng không hoảng hốt, lập tức lấy văn kiện có đóng dấu của hội ủy viên cách mạng địa phương ra, cho mấy người kia xem.

Văn kiện có đóng dấu ở trên cùng chính là “Thượng Phương bảo kiếm”, bọn họ phải cất thật kỹ, đương nhiên không thể gặp ai cũng lấy ra, phòng ngừa bị tên ngốc không có mắt x xé rách thì không ổn.

Cho nên khi thiết lập quan hệ với địa phương, bọn họ cũng tìm cơ quan địa phương để làm một văn kiện có đóng dấu địa phương một lần nữa.

“Mấy vị cán bộ, chúng tôi kinh doanh đàng hoàng, do quốc gia đặc biệt phê chuẩn. Đây là con dấu do văn phòng của hội ủy viên cách mạng các anh đóng, việc này chủ nhiệm Cát cũng biết, còn có chữ ký của ông ấy đây.”

Mấy người kia vừa nhìn thì thấy đúng thật, đây thật là lũ lụt xông vào miếu Long Vương mà.

Việc này cũng quá trùng hợp, lần này tiểu đội trưởng dẫn đội tới đây, vào khoảng thời gian trước có đi ra ngoài làm việc. Hai ngày trước vừa trở về nên không biết việc này. Hôm nay nhận được báo cáo, lập tức dẫn người tới, dù sao vấn đề khôi phục tác phong chủ nghĩa tư bản phục cũng là vấn đề rất nghiêm trọng.

Hội ủy viên cách mạng trải qua một khoảng thời gian dọn dẹp, đã không còn ngông cuồng như trước nữa, những người còn tại vị đều biết nói phải trái.

“Mặc dù mấy người đã được phê chuẩn, nhưng cũng phải khiêm tốn một chút, không nên quá phô trương.” Tuy nói là hiểu lầm, nhưng vẫn phải thể hiện thái độ, không thể để cho dân chúng cảm thấy người của hội ủy viên cách mạng bọn họ không có việc gì làm.

“Mấy người thuê người làm việc thì không thích hợp, đây không phải là bóc lột sao? Nhà nước tin tưởng mấy người, chính mấy người cũng phải chú ý, không thể làm theo tác phong của chủ nghĩa tư bản.”

Bình Luận (0)
Comment