Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 376

Trương Chấn đã dự đoán trước câu trả lời này.

Ông ấy lấy quyển ‘Bài luận về tư bản’ của Marx ra, lật đến mục 3 chương chín về ‘Giá trị thặng dư suất và giá trị thặng dư lượng’, chỉ vào một đoạn và nói với mấy người bọn họ: “Đồng chí Marx đã phân chia rõ ràng về tiểu chủ và giới tư bản. Đồng chí Marx nói thuê tám người công nhân, bản thân cũng trực tiếp tham gia vào quá trình sản xuất với công nhân, thuộc tầng lớp đứng giữa nhà tư bản và công nhân gọi là tiểu chủ. Nếu thuê hơn tám người công nhân mới được coi là ‘bóc lột giá trị thặng dư của công nhân’ thuộc giai cấp tư bản.”

“Cả nhà chúng ta trực tiếp tham gia vào quá trình sản xuất nhưng hiện tại vừa phải đi học, đi làm, không lo được nhiều việc nên mới thuê ba người đến hỗ trợ.”

“Chúng ta không hề bóc lột bọn họ mà trả cho bọn họ tiền lương cao. Bọn họ tới hỗ trợ làm việc vào 8 giờ sáng và tan làm lúc 5 giờ chiều hàng ngày, mỗi ngày hai đồng tiền lương, bao cơm trưa. Thời gian đi làm không dài hơn nhà xưởng, tiền lương chúng ta trả cao hơn hầu hết các nhà xưởng khác.”

Những người khác ngạc nhiên, không ngờ một ngày có thể kiếm được hai đồng tiền, nếu làm đủ một tháng thì tiền lương cao hơn cả bọn họ.

Tiểu đội trưởng cầm lấy quyển [Bài luận về tư bản] đọc, quả nhiên có viết như vậy. Marx là một người vĩ đại, nếu ông ấy đã nói vậy thì đúng rồi.

Sau đó quay lại hỏi ba người chị Miêu: “Những gì ông ấy nói là thật sao? Nếu ông ấy bóc lột mọi người thì hãy nói ra, hội ủy viên cách mạng sẽ làm chủ cho mọi người.”

Ba người gật đầu thật mạnh.

“Đúng vậy, một ngày hai đồng tiền, buổi trưa có thịt ăn, tiền lương thanh toán vào cuối ngày tan làm, không hề khất nợ.”

“Cả nhà họ là người tốt, không hề bóc lột chúng tôi, mấy đồng chí đừng để những người không có mắt kia lừa.”

“Đúng đấy đồng chí, chúng tôi làm việc ở đây rất ổn.” Vương Thúy Mai: “Bọn họ đang tạo cơ hội việc làm cho xã hội, là việc tốt.”

“Tôi là gia đình quân nhân, tôi theo quân đã gần mười năm rồi, vẫn luôn mong ngóng cơ quan sắp xếp việc làm. Nhưng bây giờ có rất ít việc, đã bao nhiêu năm qua cơ quan chưa sắp xếp cho tôi. Tôi làm việc ở đây vừa kiếm được tiền, tổ chức không cần phải lo sắp xếp việc làm, bớt được bao nhiêu việc.”

Chị Miêu hùa theo Vương Thúy Mai, lời nói tràn ngập phẫn nộ: “Đúng đấy đồng chí. Nhà tôi chỉ có chồng kiếm tiền, cuộc sống rất khó khăn túng thiếu. Khó khăn lắm tôi mới kiếm được việc, cuộc sống khá khẩm hơn chút. Người nào dùng ngàn đao cắt đứt đường sống nhà tôi? Tôi liều mạng với họ.”

Khóe miệng của tiểu đội trưởng giật giật, anh ta chỉ hỏi một câu mà bọn họ đã nói nhiều như vậy, theo tình hình có thể thấy chắc chắn bọn họ không bị bóc lột.

“Các đồng chí nữ, chúng tôi chỉ làm việc bình thường thôi, có người khiếu nại nên chúng tôi đến đây kiểm tra. Chúng ta phải nói lý lẽ, nếu nơi này làm việc hợp pháp hợp quy định, có đầy đủ giấy tờ thì kinh doanh bình thường.”

“Được rồi, chúng tôi đi về đây, không làm phiền mọi người làm việc nữa.” Sau khi nói xong tiểu đội trưởng dẫn người rời đi.

Trước khi đi còn dặn dò Trương Chấn phải khiêm tốn chút, lỡ có người thấy thế làm theo. Những người khác không biết rằng bọn họ đã được cấp trên cho phép, nếu người nào đó bắt chước bọn họ sẽ đến bắt người.

Tuy chị Miêu và bà Tạ căng thẳng nhưng thấy người của hội ủy viên cách mạng tới không lựa chọn bỏ đi mà kiên định ở lại.

Trước đây bọn họ có cảm thấy căng thẳng, dù sao đây cũng là tư nhân, tuy lúc nhận người đã nói với bọn họ rằng được cấp trên đồng ý nhưng ai biết là nói thật hay nói dối chứ? Bây giờ xem ra là thật.

Vậy người khác hỏi bọn họ đi làm gì, bọn họ có thể ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng nói ra. Bọn họ không làm gì trái pháp luật hay vi phạm quy định, đã được chính phủ cho phép rồi.

Sau khi tiểu đội trưởng quay về đã bị chủ nhiệm gọi đến phê bình một trận, anh ta mới biết rằng đối phương không chỉ dựa vào hội ủy viên cách mạng bọn họ, người ta có quan chức cấp cao trung ương làm chỗ dựa đấy.

Tiểu đội trưởng sợ đến chảy mồ hôi lạnh, may mắn hôm nay anh ta không làm chuyện gì khác người, chỉ làm theo quy định mà thôi. Nếu động chạm gì, đối phương chỉ cần dùng một ngón tay út đã có thể nghiền nát anh ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-376.html.]

Hiện giờ cuộc sống của hội ủy viên cách mạng bọn họ không quá tốt, tên khốn nạn nào mưu hại anh ta? Anh lấy giấy khiếu nại ra xem lại, tiếc rằng không tìm được manh mối gì.

Buổi tối, Trương Chấn nói với mọi người về việc hội ủy viên cách mạng đến kiểm tra ngày hôm nay, bọn họ không hề ngạc nhiên bởi vì đã đoán trước chuyện này sẽ xảy ra. Ngày nào bọn họ cũng dọn đồ ra vào nhiều lần, người khác không thể không chú ý đến.

Trương Chấn: “Mấy ngày nay ông có cảm giác như ai đó đang theo dõi nơi này, ở đây có nhiều đồ như thế, không có người canh gác buổi tối rất không an toán, ở đây có một gian phòng ở, sau này ông dọn đến đây ở.”

Bây giờ mọi người đều ở khu mái vòm phố Cao Đệ, tuy nơi đó cách đây không xa nhưng đi đường mất khoảng vài phút. Lúc đầu thì không sao, nhưng nếu bây giờ đã bị người khác theo dõi thì phải chú ý hơn.

Tô Dịch Viễn: “Thôi để cháu dọn đến đây, nếu xảy ra chuyện thật một mình ông Trương ở đây càng không an toàn hơn.”

Lục Trường Chinh không nói rằng bọn họ sẽ chuyển đến đây, theo tính chất công việc của anh, nếu có nhiệm vụ phải đi làm ngay, lúc đó chỉ có một mình vợ ở đây anh càng không yên tâm.

Nhưng nếu chỉ có một mình Tô Dịch Viễn khi ngủ sẽ có lúc sơ suất, phải giúp anh ta một tay mới được.

“Mấy hôm trước tôi nghe nói trong độ có mấy con ch.ó nghiệp vụ sắp giải nghệ, tôi đi đón hai con về nuôi ở đây.”

Loài chó vốn là động vật để canh gác nhà, hơn nữa là chó quân đội giải nghệ. Nhưng trong thời đại này, con người ăn còn không no, rất ít người nuôi chó.

“Được đấy, buổi tối tôi cũng nhẹ nhàng hơn.” Tô Dịch Viễn vỗ tay, nếu làm vậy không cần phải cảnh giác mọi lúc mọi nơi.

Ngày hôm sau, Lục Trường Chinh đưa hai con ch.ó nghiệp vụ giải nghệ về.

Trong thời đại này, chó nghiệp vụ thường là chó chăn cừu Đông Đức, được du nhập từ Liên Xô vào khoảng thập niên 50.

Hai con chó, một con màu đen, một con màu nâu xám. Con màu đen tên là Đại Hổ, mới 4 tuổi, lúc làm nhiệm vụ bị chấn thương ở chân trước nên đã tàn tật, không thể không giải nghệ. Con màu xám nâu tên là Diều Hâu, đã 10 tuổi, lớn tuổi nên giải nghệ là chuyện bình thường.

Hai chú chó đều rất quấn người, nhìn thì ngoan hiền nhưng trên thực tế rất nhạy bén và thông minh.

Lục Trường Chinh đã ra lệnh cho chúng nó, hướng dẫn chúng nó làm quen với từng người, sau đó dạy mọi người cách ra lệnh cho chúng nó.

Lạc Lạc rất thích Đại Hổ và Diều Hâu, sau khi ăn cơm xong ngồi khoanh chân dưới đất nói lải nhải với chúng nó cả ngày, hai chú chó cũng thể hiện sự hiền lành với Lạc Lạc.

Tô Mạt thấy thế thì sáng mắt lên, con trai đã lớn rồi, đến lúc chỉ dạy dị năng cho nó.

*

Ngày hôm sau, ba chị gái thấy trong nhà có thêm hai chú chó lớn thì giật mình.

Trương Chấn làm theo lời dạy của Lục Trường Chinh ra lệnh cho chúng nó làm quen ba người họ. Ba người kia thấy chú chó này to xác nhưng dường như rất hiền lành mới không sợ nữa.

Vương Thúy Mai còn thò tay vuốt lưng chó: “Chủ nhiệm Trương, sao lại mua hai con ch.ó này thế?”

“Không phải mua đâu, nó là chó nghiệp vụ giải nghệ đã từng cống hiến cho quốc gia đấy.” Trương Chấn giải thích, để tránh bọn họ tưởng đây là chó bị thương, lỡ bị cắn thì không hay.

“Phòng làm việc của chúng ta có nhiều đồ, tôi là một ông già mắt mờ, có hai chúng nó canh giúp tránh để người khác lợi dụng sơ hở.”

Bình Luận (0)
Comment