Ba người nhớ đến vụ mấy ngày hôm trước bị người khác khiếu nại lên hội ủy viên cách mạng thì gật đầu liên tục.
Vương Thúy Mai: “Đúng là nên nuôi chó, ở đây có nhiều đồ lắm. Trước đây trong đại đội của chúng tôi từng xảy ra vụ trộm lương thực, từ khi nuôi hai con ch.ó ở kho hàng đại đội thì không tái diễn nữa.”
Sau khi ba người đi vào, Trương Chấn khóa cổng, bản thân cũng đi vào bên trong chỉ để hai con ch.ó hoạt động tự do ở trong sân.
Giữa buổi chiều, có một người đàn bà ngó nghiêng ở ngoài cổng.
Sau khi Đại Hổ và Diều Hâu nhìn thấy đã chạy ra từ chỗ tối, Diều Hâu chạy nhanh hơn đi ra ngoài, chân trước vồ lên cánh cổng cắn lấy góc áo của người đàn bà. Đại Hổ sủa to báo cho người ở trong nhà biết.
Người đàn bà thấy có hai con ch.ó đột nhiên lao ra, phát hiện hình như mình đã bị cắn thì cất tiếng kêu thảm thiết.
Trương Chấn nghe thấy âm thanh chạy ra ngoài, thấy người ở ngoài là chị Mã nên đã gọi Diều Hâu về.
Trương Chấn hỏi: “Cô tới đây có chuyện gì thế?”
Chị Mã hồi một lúc lâu mới tìm được hồn vía bị dọa bay, cười mỉa nói: “Nuôi chó từ khi nào thế?” Rõ ràng mấy ngày hôm trước bà ta đến vẫn chưa có mà.
Trương Chấn không trả lời, nhìn bà ta: “Cô có việc gì?”
Chị Mã cười mỉa: “Tôi đến xem thôi.”
Trương Chấn xua tay: “Chẳng có gì đẹp đâu, nếu không có việc gì thì đi đi.”
“À, ờm, chủ nhiệm Trương, mấy người vẫn làm tiếp à?”
Trương Chấn nhìn bà ta bằng đôi mắt sắc bén: “Đương nhiên rồi, chúng tôi làm ăn hợp pháp mà.”
Xem ra chuyện mấy hôm trước là do bà ta khiếu nại. Quả nhiên người không có điểm mất chốt và nguyên tắc cho dù có đáng thương đến đâu cũng chẳng đáng đồng cảm.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Trương Chấn và hai chú chó nghiệp vụ như hổ rình mồi, chị Mã xấu hổ bỏ đi.
Khi đi xa mới nhìn thấy góc áo bị chú chó cắn thủng hai lỗ, chị Mã cực kỳ tức giận, đúng là trộm gà không được còn mất nắm thóc, nhưng bà ta không dám quay lại bắt Trương Chấn bồi thường.
Mấy ngày hôm nay có không ít người chú ý đến phòng làm việc, ngoài những hộ gia đình xung quanh còn có những tên gây chuyện trên ga tàu hỏa ngày hôm đó.
Tên trùm chợ đen kia đã nhờ người hỏi thăm, chỉ biết chỗ dựa của đối phương rất vững chắc, dặn bọn họ đừng trêu chọc nhưng gã không biết địa vị cụ thể là gì. Vì thế anh ta phải đàn em của mình theo dõi xem có thể biết được chi tiết về đối phương hay không.
Từ Khải Phát biết đám đàn em đang theo dõi nơi này, anh ta cũng muốn xem đối phương định làm gì, ra lệnh cho mọi người không được manh động. Nhưng vài ngày trôi qua, đối phương chỉ quan sát chứ không làm gì.
Không thể để cho người khác theo dõi địa bàn của mình mãi được, Từ Khải Phát liên hệ với tên trùm của đối phương hỏi gã muốn làm gì.
“Nhóc Phát à, tôi không định làm gì cả, tôi chỉ muốn biết họ đến từ đâu mà thôi.”
“Tôi không biết rõ bọn họ đến từ đâu nhưng bọn họ có người của bên trên.” Từ Khải Phát chỉ lên trời, ý là ở cấp trên: “Đó là người tôi không thể đắc tội đâu.”
“Nhóc Phát, nếu như cậu biết địa vụ của bọn họ thế nào thì nói cho anh đây biết đi. Nếu không có mặt suýt chữa ra đã hỏng chuyện đấy.”
Từ Khải Phát cười haha cho qua, nhưng thật ra đối phương đã rút người về.
Sau đó nói việc này cho Tô Dịch Viễn, bảo bọn họ chú ý hơn, dù sao anh ta cũng không biết mục đích của đối phương là gì nhưng cẩn thận là trên hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-377.html.]
Từ sau khi Đại Hổ và Diều Hâu tới đây, mỗi ngày trở về Lạc Lạc sẽ chơi đùa với chúng nó.
Trước đây Tô Mạt mua cho cậu bé một quả bóng, lúc ở viện gia chúc có các bạn nhỏ khác chơi cùng. Ở bên này, cậu bé không quen các bạn nhỏ khác, An An không thích chơi với cậu bé nên cậu bé chỉ huy hai chú chó đá bóng cùng mình.
Nhưng không ngờ đá hay lắm.
Những người khác chẳng lấy làm lạ, dù sao đó là chó nghiệp vụ đã giải nghệ.
Đã là chó nghiệp vụ sao có thể giống những chú chó bình thường chứ? Hơn nữa chúng đã được chuyên gia quân đội huấn luyện, đương nhiên rất thông minh.
Hôm nay, lúc ăn cơm chiều Tô Dịch Viễn lấy hai tô cơm lớn, múc thêm canh, gắp thêm thịt và thức ăn đưa cho Diều Hâu và Đại Hổ ăn.
Ở thời đại này không có thức ăn chó chó. Chó ở nông thôn chỉ ăn phân hoặc gặm xương, chúng nó được ăn như người đã là sung sướng lắm rồi.
Lúc đưa cơm, Lạc Lạc thấy Tô Dịch Viễn gắp cho Đại Hổ hai miếng cà rốt thì vội nói: “Cậu hai ơi, Đại Hổ không thích ăn cà rốt đâu, Diều Hâu thích ăn, đó là bát của Diều Hâu.”
Tô Dịch Viễn nghe thấy thế thì đổi hai cái bát lại: “Sao cháu biết nó không thích ăn?”
Dù anh ta ở đây, cho hai chú chó ăn rất nhiều lần nhưng thật sự không phát hiện ra.
“Đại Hổ nói ạ, nó nói nó không thích ăn cà rốt.”
Tô Dịch Viễn cười: “Nhóc con hiểu tiếng chó à? Khá lắm, vậy cháu hỏi nó xem ngày mai nó muốn ăn gì?”
Lạc Lạc quay đầu hỏi Đại Hổ, Đại Hổ kêu gâu gâu, Lạc Lạc nói: “Nó nói nếu cục xương to càng tốt, đã lâu rồi nó không được mài răng.”
Lúc này, những người lớn tuổi trên bàn ăn bật cười. Hôm nay Tô Mạt và Lục Trường Chinh không có ở đây, hai ngày trước Lục Trường Chinh đi làm nhiệm vụ, buổi tối Tô Mạt phải đến trường họp, sẽ trở về khá muộn.
Mạc Ngọc Dung trêu ghẹo: “Trước đây mẹ đọc sách nghe nói tâm hồn của trẻ con trong sáng có thể nói chuyện với động thật, thì ra là thật.”
“Được, thế ngày mai cậu hai sẽ mua cho Đại Hổ một cục xương to.”
Mọi người cười nói nhưng không để chuyện này trong lòng, tưởng rằng trẻ con tự đoán ý động vật. Dù sao trong sách của trẻ em có viết chó thích gặm xương mà.
Chỉ có An An yên tĩnh ngồi ăn cơm, nhìn Lạc Lạc và suy tư điều gì đó.
Buổi tối, Lạc Lạc ở lại đây ngủ với Tô Dịch Viễn.
Từ khi hai chú chó tới đây, Lạc Lạc thường xuyên ngủ lại nơi này. Lạc Lạc giỏi ăn nói, biết đùa vui, Tô Dịch Viễn thích chơi với cậu bé, có cậu bé ở đây, hai cậu cháu có thể trò chuyện trước khi đi ngủ.
Nửa đêm, Tô Dịch Viễn tỉnh lại, duỗi tay sờ thì phát hiện Lạc Lạc biết mất, hốt hoảng chạy đi tìm.
Vừa ra ngoài cửa phát hiện Lạc Lạc đang ngồi xổm với hai chú chó ở ngoài sân, không bật đèn, không biết đang loay hoay làm gì.
“Nhóc con đang làm gì thế? Sao nửa đêm mà chưa ngủ?”
Lạc Lạc nghe thấy tiếng của Tô Dịch Viễn, quay đầu lại, cười nói: “Cậu hai, cháu đang ăn ạ.”
Tuy không bật đèn nhưng hôm nay trăng sáng, Lạc Lạc mở cửa. Ánh trăng chiếu xuống, Tô Dịch Viễn có thể nhìn thấy rõ Lạc Lạc.
Cho nên nhìn từ góc độ của anh ta, Lạc Lạc chậm rãi quay đầu lại, nửa gương mặt là màu đỏ đáng ngờ, trên tay cầm một thứ gì đó màu đỏ giống như trái tim, nhếch môi, trên răng lộ ra màu đỏ đáng nghi, miệng lẩm bẩm: “Cậu, hai, cháu, đang, ăn, ạ.”
Tô Dịch Viễn sợ tới xém ngất xỉu.