Tô Dịch Viễn rú lên thảm thiết, ba chân bốn cẳng chạy đi mở đèn, đồng thời quát lớn: “Lạc Lạc, cháu đang ăn cái gì vậy?”
Một người hai chó bị phản ứng của Tô Dịch Viễn dọa sợ, hoảng loạn đứng bật dậy.
“Cháu… Cháu ăn thanh long.”
Đèn sáng, bấy giờ Tô Dịch Viễn mới thấy rõ thứ Lạc Lạc cầm trên tay đúng là một quả thanh long. Có điểu thằng nhóc này chỉ lột vỏ có một nửa rồi cắm mặt ăn, nên mới thành ra tèm lem như vậy.
“Thằng nhóc này, sao không cắt nhỏ ra? Còn nữa, thích ăn thì cứ việc lấy ăn, mắc gì lại không bật đèn? Rồi tại sao lại ngồi xổm dưới đất ăn chung với hai con chó?”
Như cảm nhận được sự hoảng sợ và tức giận của Tô Dịch Viễn, Lạc Lạc ngây ra như phỗng, cảm giác mình đã làm sai chuyện gì đó. Cậu bé bất an đáp: “Cháu… cháu… Đại Hổ và Diều Hâu chưa từng ăn thanh long bao giờ nên cháu muốn chia cho bọn nó một chút.”
Hình như Đại Hổ và Diều Hâu cũng đã nhận ra cảm xúc khác thường của Tô Dịch Viễn, hai con ch.ó lập tức lao ra chắn trước mặt Lạc Lạc, như thể một khi Tô Dịch Viễn dám ra tay, chúng sẽ liều c.h.ế.t bảo vệ cậu bé.
Tô Dịch Viễn nhìn đứa nhỏ hoảng loạn và hai con cảnh khuyển đang đề phòng mình trước mặt, cảm xúc trong lòng cũng lắng xuống, bất đắc dĩ mỉm cười.
Em gái cũng thật là, chẳng biết đào đâu ra loại trái cây ruột đỏ hồng như vậy, căn một miếng là cả miệng đỏ lè, nhìn khủng bố muốn chết.
Tô Dịch Viễn cẩn thận vươn tay, xoa đầu Lạc Lạc: “Lạc Lạc nè, sau này đêm hôm muốn ăn cái gì thì nhớ bật đèn lên nghen.”
“Dạ, vâng.” Lạc Lạc vẫn còn hơi đơ.
Chẳng qua cậu bé vẫn nhìn thấy, nên cho rằng không cần bật đèn thôi. Hồi còn ở nhà, nửa đêm dậy đi tiểu, nếu vẫn thấy đường, cậu cũng sẽ không bật đèn. Mẹ bảo rồi, lúc cần tiết kiệm thì phải tiết kiệm.
“Lạc Lạc à, xin lỗi cháu nhiều, ban nãy cậu không cố ý quát cháu đâu, chỉ là… chỉ là cậu vừa ngủ dậy nên nhất thời hoa mắt thôi.”
Mấy hôm trước, Tô Dịch Viễn kiếm được một quyển “Liêu Trai Chí Dị” bản cũ ở chỗ Từ Khải Phát, tất nhiên anh ta không dám cầm quyển loại mê tín dị đoan đọc công khai, bèn để ở đầu giường, trước khi đi ngủ sẽ lật vài trang, mấy hôm nay phải nói là đọc mê đọc mệt luôn.
Đêm nay, trước khi ngủ, đúng lúc anh ta đọc tới đoạn hoạ bì ăn tim người, thế nên mới bị cảnh ban nãy doạ sợ.
“Tới đây, cậu giúp cháu cắt nhỏ thanh long, chứ cầm ăn kiểu đó không tiện đâu.”
Tô Dịch Viễn dẫn Lạc Lạc đi rửa tay, đưa khăn cho cậu bé lau mặt, sau đó giúp cậu cắt nhỏ thanh long. Nhìn trái thanh long đã bị cậu bé ăn hết một nửa, anh ta lại lấy thêm trái nữa, cắt thành từng miếng hình vuông nhỏ, sau đó cắm cây tăm lên, để cậu bé xiên ăn.
“Đi ăn đi, nếu Đại Hổ và Diều Hâu muốn ăn, cháu ném cho chúng mấy miếng là được.” Nể tình bọn nó biết bảo vệ cậu chủ nhỏ, anh ta sẽ tha thứ cho chúng tội bất kính với mình đêm nay.
Lạc Lạc bưng đĩa trái thanh long, cùng Đại Hổ và Diều Hâu mày một miếng tao một miếng, chỉ lát sau đã sạch cả đĩa.
Hôm sau là chủ nhật, An An và Lạc Lạc không tới cửa hàng bán lẻ giúp đỡ mà ở lại văn phòng..
Tiết trời Quảng Châu vào cuối tháng năm đã bắt đầu nóng dần lên. Cửa hàng bán lẻ lại dựng từ mấy tấm tôn, còn đốt lò than cả ngày, nhiệt độ hiển nhiên không hề thấp. Mạc Ngọc Dung xót cháu, hôm nay lại nhiều người, bèn không cho hai đứa nhỏ đi theo.
Chờ người trong văn phòng trở nên bận rộn, không rảnh để ý tới mình, An An mới chạy tới bên cạnh Lạc Lạc, hỏi: “Em sao vậy?”
Hai chị em đã ở bên nhau từ nhỏ đến giờ, tất nhiên An An sẽ phát hiện dạo này Lạc Lạc có gì đó không ổn, đặc biệt là hôm nay, cứ mất hồn mất vía thế nào ấy.
Lạc Lạc rầu thúi ruột, mặt mày nhăn nhíu lại, như muốn nói gì đó lại không biết mở lời thế nào, cuối cùng vẫn nhỏ giọng bảo: “Chị ơi, em nói chị nghe, nhưng chị đừng sợ nhé. Hình như, hình như em có thể hiểu được tiếng của Đại Hổ và Diều Hâu.”
Lạc Lạc là một đứa trẻ thông minh, biết rõ cho nghe hiểu tiếng người là chuyện rất bình thường, nhưng người nghe được tiếng chó lại vô cùng bất thường. Lạc Lạc có hơi sợ hãi, không biết có phải mình bị bệnh không nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-378.html.]
“Chị, chị nói xem có phải em bị bệnh rồi không? Với bệnh này có cách chữa không ạ?”
“Nghe hiểu được bọn nó nói gì không phải tốt lắm sao?” Đây là năng lực mà bao nhiêu người nằm mơ cũng muốn có, thế mà thằng nhóc này lại đòi chữa.
“A… Cũng không phải không tốt, nhưng em sợ nếu người khác biết thì họ sẽ sợ em.”
Cho nên hôm qua cậu bé mới cố tình để lộ chuyện mình có thể nghe hiểu lời Đại Hổ nói, muốn xem thử ông bà ngoại có sợ hay không. Ban đầu, thấy họ cười vui vẻ như vậy, cậu bé cứ tưởng họ không sợ. Nhưng đêm qua, cậu bé thấy lúc cậu hai nhìn mình, trên mặt hiện rõ vẻ hoảng sợ, thế nên lại cảm thấy bất an.
Tới cả cậu hai thương cậu bé như vậy mà cũng sợ, nếu để người khác biết, e là sẽ trốn tránh cậu bé, sau này cậu bé sẽ không có bạn bè mất.
“Vậy đừng nói cho ai biết hết, hai chúng ta biết là được rồi.” An An đáp, vì hầu hết người thường đều sẽ cảm thấy sợ hãi những người có năng lực đặc biệt mà.
“Cha mẹ cũng không được kể sao ạ?”
“Cha mẹ thì được.”
“Thế ông bà ngoại thì sao ạ?”
“Ông bà lớn tuổi rồi, đừng để họ biết, đỡ doạ ông bà sợ.”
“Thế ạ! Nhưng hôm qua em nói mất rồi…” Lạc Lạc uể oải đáp.
“Như em hôm qua họ sẽ không tin đâu, chỉ tưởng em đang đùa thôi.”
“Nhưng hình như cậu hai tin thật đó, đêm qua…” Lạc Lạc kể chuyện tối qua cho cô bé nghe.
Khoé miệng An An run run, cô bé đã đoán được sơ sơ rằng Tô Dịch Viễn bị dáng vẻ ăn thanh long của Lạc Lạc dọa rồi: “Cậu không tin đâu, chỉ là bị cảnh em ăn thanh long hù thôi.”
“Hả? Ăn thanh long thì có gì đâu mà đáng sợ?”
Ăn thanh long không đáng sợ, nhưng nửa đêm không bật đèn ngồi xổm trước cửa gặm thanh long với hai con ch.ó lớn thì đúng là hơi khủng bố thật.
“Cậu hai nhát gan mà.” An An nói.
Lạc Lạc gật đầu, tán thành: “Cậu hai nhát gan lắm, lúc nào đọc sách trông cậu ấy cũng thế này, nói thật hơi đáng sợ.”
Lạc Lạc bắt chước biểu cảm của ông cụ ngồi tàu lửa xem điện thoại di động.
An An cố nén mới không bật cười thành tiếng, cậu hai đúng là một nhân tài.
“Chị, thế chị có sợ em không?”
“Không đâu.” An An lắc đầu: “Em phát hiện mình có thể nghe hiểu tiếng động vật từ khi nào?”
“Mới đây thôi ạ, không đúng, hình như tầm hai năm trước, có điều… Lúc đó khi hiểu khi không hiểu, dạo gần đây mới nghe hiểu rõ.”
An An gật đầu, hiện tại họ đã 6 tuổi, nếu ở Thương Lan giới, đây chính là độ tuổi thích hợp nhất cho linh phát triển. Chắc hẳn dị năng cũng theo nguyên lý tương tự, phải đến độ tuổi nhất định thì mới ổn định để bắt đầu tu luyện.
Nhưng cô bé lại thấy có vẻ dị năng của mình không thay đổi gì nhiều, phỏng chừng vì đang ở phía nam, khí hậu khô nóng, ít nguyên tố băng nên vậy. Đợi tới mùa đông năm nay, cô bé quay về phương bắc một chuyến là sẽ rõ thôi.