Lạc Lạc đang đắm chìm trong sự vui vẻ vì mẹ là thần tiên, khoé miệng nhếch cao. Nhưng lại nhớ rằng mẹ nói không thể để người khác biết chuyện này, cậu bé thu lại biểu cảm.
Vì thế cả buổi chiều, biểu cảm của Lạc Lạc liên tục thay đổi, lúc thì vui vẻ, lúc thì lại ra vẻ bình thản.
An An thấy chướng mắt, thằng nhóc này sợ người khác không biết cậu bé có vấn đề sao. Vì thế cô bé cố ý nói nghiêm trọng, đọa Lạc Lạc một phen, để tránh thằng nhóc này quá đắc ý sẽ lộ chân tướng.
Quả nhiên sau khi nghe An An nói, biểu cảm của Lạc Lạc tự nhiên hơn.
Buổi tối, Lạc Lạc không muốn ngủ cùng Tô Dịch Viễn, nói muốn về nhà ngủ. Tô Dịch Viễn còn tưởng rằng tối qua mình dọa sợ Lạc Lạc, trong lòng rất áy náy, suy nghĩ hai ngày sau sẽ mua đồ chơi hoặc mua sách để dỗ dành cậu nhóc.
Tầng ba của căn nhà trên phố Cao Đệ có ba phòng ngủ, vợ chồng Tô Đình Khiêm một phòng, Tô Mạt Lục Trường Chinh một phòng, Lạc Lạc và An An một phòng.
Sau khi trở về, Lạc Lạc nói muốn ngủ với mẹ, nhanh chóng kéo mẹ vào phòng, rồi lập tức đóng cửa lại.
Mạc Ngọc Dung trêu ghẹo nói cháu trai cũng có tâm tư riêng, vậy mà biết lén nói bí mật với mẹ, bà lại sợ An An ngủ một mình sẽ sợ hãi, nên đến ngủ cùng An An. Tô Đình Khiêm ngủ một mình.
Vào phòng, Lạc Lạc kéo kín rèm lại, sau đó nhỏ giọng nói: "Mẹ, mẹ lại lấy cải thảo buổi chiều ra cho con xem."
Tô Mạt buồn cười nhìn cậu bé, cô lấy cải thảo ra cho cậu bé.
Lạc Lạc xem cải thảo xong, lại hỏi: "Mẹ, ngoại trừ dưa hấu và cải thảo, mẹ còn có thể trồng gì nữa?"
"Chỉ cần có hạt giống, mẹ đều có thể trồng được."
"Mẹ, vậy mẹ có thể trồng được lê không?"
"Được, con muốn ăn lê sao?" Tô Mạt nói xong, cô đưa một quả lê cho cậu bé.
Lạc Lạc thích ăn lê từ bé, thế nhưng bây giờ hoa quả không phong phú như đời sau. Thời tiết này ở phương Nam vẫn chưa bán lê, vậy nên Tô Mạt cũng không tiện lấy ra nữa.
Lạc Lạc duỗi tay nhận lấy: "Mẹ có thể thúc đẩy cây lê lớn cho con xem không?"
"Có thể."
Chuyện bất bình thường như vậy, khi không có người ngoài, cô sẽ thỏa mãn sự tò mò của cậu bé. Có một số chuyện nhìn nhiều sẽ không thấy kỳ lạ. Tập mãi thành quen, tâm cũng bình thản hơn.
Tô Mạt dùng hơn nửa tiếng để thúc đẩy cây lê ra quả. Thế nhưng diện tích phòng nhỏ, không gian cũng không lớn, vậy nên Tô Mạt đã kiểm soát hình dạng, chỉ cho nó cao bằng một người, quả lê cũng không nhiều lắm.
Thì ra là như thế, Lạc Lạc che miệng híp mắt, cười gian trá.
Cậu bé đã nói mà, trước đó trở về thôn Lục Gia, rõ ràng cậu bé có nhìn thấy trong phòng có cây lê vào lúc nửa đêm.
Thì ra mẹ chính là tiên lê!
Mặc dù mẹ không thừa nhận, nhưng đây là sự thật!
Giữa tháng 6, Lục Trường Chinh đi làm nhiệm vụ về, phát hiện ánh mắt Lạc Lạc nhìn anh hơi kỳ lạ, dường như có sự kính nể, lại mơ hồ có sự đồng cảm.
Lục Trường Chinh khó hiểu, anh hỏi Tô Mạt, trong khoảng thời gian không có anh ở đây đã xảy ra chuyện gì.
Tô Mạt kể lại mọi chuyện, nhấn mạnh Lạc Lạc biết được cô khác thường, cũng đã biết cô và An An có dị nặng.
Lục Trường Chinh nghe xong, còn gì không rõ nữa, anh âm thầm cắn răng.
Thằng nhóc thúi, anh sẽ cho cậu bé biết, cha cậu ấy vẫn rất được.
Tô Mạt nói chuyện Lạc Lạc tập dị năng với Lục Trường Chinh, cô đoán dị năng của Lạc Lạc rất có thể là dị năng kiểm soát tinh thần có liên quan đến thú.
Dị năng này tốt nhất nên vào rừng luyện tập, nơi đó có nhiều động vật nhỏ, thuận tiện để luyện tập. Nhưng hàng ngày Tô Mạt đều phải đi học, chủ nhật lại nghỉ ngơi và phụ giúp cha mẹ, thật sự không có thời gian dẫn cậu bé đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-380.html.]
Bọn Lục Trường Chinh lại thường xuyên vào rừng huấn luyện, anh dẫn cậu bé theo sẽ tiện hơn. Hơn nữa Lục Trường Chinh đã quen huấn luyện binh lính, anh cũng có phương pháp huấn luyện hơn cô.
Đương nhiên là Lục Trường Chinh đồng ý, vừa khéo có cơ hội dạy thằng nhóc kia làm người. Sau đó lại hỏi về An An, trong đầu thì đang suy nghĩ nên làm thế nào để chiếm tiện nghi của con gái.
Lục Trường Chinh làm việc rất hiệu quả, vài ngày sau, mượn cớ đi huấn luyện, anh dẫn hai đứa bé đến khu rừng của tỉnh lân cận.
Ba cha con đi mười ngày, sau khi trở về, ánh mắt Lạc Lạc nhìn Lục Trường Chinh lại ngập tràn sự kính nể.
Tháng 7, Tô Đình Đức chính thức được thuyên chuyển đến
Một mình Tô Đình Đức được điều đến, phòng ở viện gia chúc cũng túng thiếu, ông ấy không xin quân đội cung cấp phòng, chỉ cần một phòng ký túc xá đơn, khi nào bận rộn thì ở đó, khi nào không quá bận thì trở về nhà ở Tây Quan.
Dù sao ở đó có cất đồ, người không ở bên này thì không còn cách nào, nhưng có người ở thì đương nhiên phải canh giữ thật tốt.
Phó Mạn Hoa không chuyển đến cùng, Trác Tuệ Cầm đã mang thai bốn tháng, bà ấy phải ở Quảng Tây giúp đỡ. Chờ cô ấy sinh xong, con cái lớn hơn, Phó Mạn Hoa sẽ cân nhắc đến chuyện chuyển đến.
Ngày 1 tháng 7, sinh nhật năm tuổi của hai đứa bé, cũng là ngày Tô Đình Đức được thăng chức, bác dâu không ở đây, không ai lo liệu cho bác cả, Tô Mạt đã thay thế. Cô tìm đầu bếp nấu đồ Tây của khách sạn Quảng Châu, yêu cầu làm bánh ngọt theo yêu cầu, chuẩn bị chúc mừng ba bọn họ.
Hôm nay, cửa hàng bán lẻ đã đóng cửa lúc sáu giờ. Buổi tối cả nhà họ đến nhà lớn bên Tây Quan ăn cơm, nhà ở để trống không lâu như vậy, ngày đầu tiên nhất định phải náo nhiệt, như vậy mới thịnh vượng.
Sau khi ăn xong, Tô Đình Đức dẫn Tô Đình Khiêm vào phòng để đồ, cho ông nhìn đồ đã giấu.
"Đình Khiêm, anh đã thương lượng với chị dâu của em, những thứ kia, chúng ta mỗi người một nửa. Em thấy thế nào? Có thời gian thì qua lấy một ít."
Tô Đình Khiêm xua tay: "Anh, cha đã chia rõ ràng, mấy thứ này là của anh, em không thể nhận được."
"Thế nhưng của em..."
"Có thì là hạnh của em, mất thì là mệnh của em. Anh, nhà nước đã bồi thường những đồ vật của em. Hơn nữa em cầm chỉ thị kia, sớm hay muộn em cũng có thể lấy lại được những thứ đã mất." Ánh mắt Tô Đình Khiêm ngập tràn sự tự tin.
"Em kiếm được tiền thì là của em kiếm, đây là đồ thế hệ trước để lại..."
Tô Đình Khiêm xua tay: "Anh, đây là quyết định của em và Mạc Ngọc Dun, Mạt Mạt sau khi đã bàn bạc, của ai thì là của người đó. Hơn nữa em vẫn còn hai món, có cái để làm đồ gia truyền là được rồi." Hai thứ đó là do bọn họ lấy lại.
Khi Tô Đình Khiêm đề nghị không chia đồ ở Quảng Châu, đương nhiên Tô Mạt đồng ý hai tay hai chân. Những thứ này đều ở trong không gian của cô, sao có thể chia cho bác cả được.
Tô Đình Đức thấy em trai không muốn, ông ấy không nói gì nữa, sau này sẽ đặt một cái tên, để lại cho thế hệ sau. Hơn nữa những thứ này đều là di sản văn hoá, ông ấy không nở đổi thành tiền mặt.
Ngày 7 đến ngày 9 tháng bảy, kỳ thi đại học lần hai được diễn ra đúng hạn.
Lần thi đại học này, cho dù là giáo viên hay học sinh đều có rất nhiều thời gian chuẩn bị, đề thi cũng khó hơn năm ngoái, số người tham gia thi cũng nhiều hơn năm trước bảy tám mươi vạn.
Đầu năm, nhà nước cũng đã ra thông báo, lần thi đại học tiếp theo chỉ cho phép thí sinh tốt nghiệp cấp ba đăng ký tham gia. Đối với những người không học cấp ba, đây là cơ hội duy nhất của bọn họ.
Nhất là những thanh niên trí thức ở nông thôn, đây không chỉ là cơ hội thay đổi vận mệnh của họ, mà nó còn quyết định bọn họ có thể trở về hay không.
Cổng trường học ở huyện Thanh Khê tỉnh Hắc Giang.
Đào Bồi Thắng đón Mã Tiểu Quyên đã thi xong môn cuối cùng, hỏi: "Tiểu Quyên, thế nào? Em thi thế nào? Có nắm chắc không?"
Mấy ngày nay, sắc mặt của Mã Tiểu Quyên không tốt lắm, Đào Bồi Thắng lo lắng, trước đó không dám hỏi, bây giờ thi xong mới dám mở mồm hỏi.
"Câu hỏi không quá khó, đa số em đều làm được." Mã Tiểu Quyên cười.
Đào Bồi Thắng thở phào, anh ta cười nói: "Anh biết em có thể làm được mà."
Mã Tiểu Quyên "hừ", từ chối cho ý kiến.
Ở viện gia chúc gần một năm, thật sự rất sốt ruột. Cô ta gấp rút muốn rời khỏi nơi đó, vậy nên không cho phép bản thân thất bại.
Không có cách nào khác, tư tưởng giác ngộ của cô ta không cao. Cuộc sống báo ân của lão Đào thì cứ để anh ta tự gánh vác, cô ta chỉ cần quan tâm bản thân và con cái là được.