Một ngày sau kỳ thi, Mã Tiểu Quyên thu dọn hành lý, đưa con về nhà mẹ đẻ.
Con Mã Tiểu Quyên đã tám tháng, khoẻ mạnh kháu khỉnh, đã mọc mấy cái răng, cũng đã biết đi, mỗi ngày đều bi ba bi bô học nói, đúng là rất ngoan.
Cô ta xuống nông thôn đã nhiều năm, mới trở về nhà hai lần, một lần là lúc kết hôn với Đào Bồi Thắng. Bây giờ thi xong rồi, đương nhiên phải trở về một chuyến, cha mẹ cô ta còn chưa được gặp cháu ngoại đâu.
Mã Tiểu Quyên đi rồi, bác gái Triệu lau nước mắt hỏi Đào Bồi Thắng: "Thằng Đào, có phải Tiểu Quyên không thích bác ở đây, cho nên mới về nhà mẹ đẻ không?"
Nếu không chồng ở đây, không lễ không tết, tại sao bỗng dưng lại trở về nhà mẹ đẻ?
Đào Bồi Thắng nhức đầu: "Bác gái, không phải, sao bác lại nghĩ vậy? Tiểu Quyên đã xuống nông thôn sáu năm, tổng cộng mới chỉ về nhà hai lần, lần này thi xong sao lại không trở về một chuyến? Ông bà ngoại đứa bé vẫn chưa được gặp cháu, dù sao cũng phải đưa về cho họ gặp mặt."
"Thật sự không phải vì bác?" Bác gái Triệu hỏi, sau đó lại than thở: "Thằng Đào, chắc là Tiểu Quyên ghét bỏ bác. Cháu xem con bé ở đây gần mộ năm, con thấy một ngày con bé cười mấy lần?"
Đúng là Mã Tiểu Quyên ít cười hơn Đào Bồi Thắng thích cười, nhưng tuyệt đối không có chuyện nghiêm mặt. Thế nhưng bác gái Triệu nhạy cảm, luôn cho rằng là Mã Tiểu Quyên ghét bỏ bà ấy.
"Bác gái suy nghĩ nhiều rồi. Đó là do Tiểu Quyên có áp lực học tập, lại phải chăm con nên mệt mỏi. Bác không biết thi đại học khó như thế nào đâu, có mấy vạn người tham gia, mà chỉ có mấy nghìn trúng tuyển, Tiểu Quyên cũng không dễ dàng." Đào Bồi Thắng cố gắng giải sầu giúp bác gái Triệu.
Đào Bồi Thắng thật sự hối hận vì lúc trước không nghe mẹ khuyên, hàng tháng gửi tiền đúng hạn, tìm người khác đến chăm sóc, không nên đón người đến đây.
Ở chung với người nhạy cảm, lại có thói bi quan thật sự rất mệt mỏi. Một mình anh ta thì tạm thời không sao, nhưng từ sau khi anh ta kết hôn, bác gái nhạy cảm, lại thường xuyên than thở rằng Tiểu Quyên ghét bỏ bà ấy.
Nếu anh ta không rõ tính cách của vợ, có lẽ sẽ cho rằng vợ ngấm ngầm làm khó bà ấy.
Mã Tiểu Quyên là người thẳng thắn, sẽ không âm mưu gì sau lưng người khác, hơn nữa thái độ làm người cũng hào phóng, là người rất dễ ở chung.
Nếu là mẹ ruột, anh ta có thể nói lại bà ấy mấy câu, nhưng bác gái Triệu không phải, anh ta thật sự không nói được một câu nặng lời nào.
Nhà Mã Tiểu Quyên ở thị trấn Nam Thông tỉnh bên cạnh, ngồi xe lửa hơn hai ngày là về đến nhà. Mã Tiểu Quyên trở về thành phố Cáp Nhĩ Tân trước, ở nhà chồng hai ba ngày, sau đó mới đưa con về nhà mẹ đẻ.
Tới nhà mẹ đẻ, Mã Tiểu Quyên lập tức than vãn với mẹ ruột, cô ta thật sự sắp nghẹn c.h.ế.t rốt.
"Mẹ, mẹ không cuộc sống mấy năm nay của con thế nào đâu. Con thật sự sắp nghẹn c.h.ế.t rồi."
"Sao vậy? Đào Bồi Thắng bắt nạt con?" Nhìn con rể rất tốt, chẳng lẽ chỉ được vẻ bề ngoài thôi sao?
"Không phải, anh ấy không dám bắt nạt con."
"Vậy là mẹ chồng con sao?"
Mã Tiểu Quyên xua tay: "Cũng không phải, một năm con không gặp mẹ chồng được một lần, có thể khiến con tức giận gì được. Là bác gái Triệu kia."
"Bà ta?" Mẹ Mã ngạc nhiên: "Bà già kia dựa vào con rể nuôi, còn dám bắt nạt vợ người ta, nào có đạo lý như vậy?"
"Một bà lão tha hương, sống nhờ vào người khác, con còn để bà ta bắt nạt? Con trở nên hèn nhát như vậy từ khi nào thế? Trước kia mẹ dạy con đều vô dụng sao?" Mẹ Mã chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
"Ôi, không phải, mẹ hãy nghe con nói. Nếu bà ấy thật sự bắt nạt con, như vậy thì dễ giải quyết, quan trọng là nhìn người ta cũng giống như không bắt nạt con."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-381.html.]
"Bác gái Triệu này rất nhạy cảm, hàng ngày đều bày ra dáng vẻ cẩn thận, luôn cho rằng con ghét bỏ bà ấy, sợ con đuổi ra khỏi nhà. Hễ lúc nào con nói chuyện với bà ấy mà không cười, bà ấy sẽ lau nước mắt, cho là con cau mặt với bà ấy."
"Trời đất chứng giám, Mã Tiểu Quyên con là người hà khắc như vậy sao? Không nói bà ấy không phải họ hàng, thỉnh thoảng bà ấy chăm em bé giúp con, con đã không cau có với bà ấy, huống chi là đuổi bà ấy ra ngoài."
"Nhưng bà ấy lại không hiểu, con và Đào Bồi Thằng đã nói vài lần với bà ấy nhưng đều vô dụng, người ta kiên định cho rằng là con ghét bỏ bà ấy."
"Nếu không phải Đào Bồi Thắng tin con, chỉ sợ hai bọn con sẽ đánh nhau hàng ngày."
"Mẹ biết tính cách của con mà, nếu đổi lại là người khác, con đã đánh c.h.ế.t từ lâu rồi."
"Nhưng con trai bà ấy lại cứu Đào Bồi Thắng, ở trước mặt bà ấy con không dám nói nặng lời, nếu không sẽ là vong ân bội nghĩa. Con nói chuyện với bà ấy, lúc nào cũng phải chú ý, có phải mình đang không cười không. Con rất mệt mỏi, nín nhịn đủ rồi."
"Mẹ nói xem con người sao có thể không buồn được? Ai có thể cười hi hi ha ha mọi lúc được?"
Mẹ Mã nghe xong thì im lặng, bà ấy là bác sĩ, đã chứng kiến rất nhiều chuyện đen tối trong bệnh viện.
Chẳng lẽ bà già này muốn chia rẽ con gái và con rể bà ấy? Nếu mỗi ngày bà ấy đều tố cáo, một năm hai năm con rể có thể tin con gái, ba năm rồi năm năm thì sao, con rể còn tin con gái như vậy không?
"Bà ta có nói muốn đón họ hàng gì đó đến không?" Mẹ Mã hỏi.
Mã Tiểu Quyên lắc đầu: "Không có, nghe Bồi Thắng nói người thân của bà ấy đều mất trong năm thiên tai, chỉ còn lại một đứa con trai, sau đó cũng mất rồi."
Đây cũng là lý do trước đó Đào Bồi Thắng khăng khăng muốn đón bà ấy đến, bà ấy không có người thân nào ở bên kia.
Hơn nữa ở nông thôn còn đồn rằng mạng bác gái Triệu cứng, khắc c.h.ế.t tất cả họ hàng, bà con ở đó đều né tránh bà ấy, cuộc sống của bà ấy ở nông thôn cũng không dễ chịu.
Mẹ Mã nghe Mã Tiểu Quyên nói xong, bà ấy không chắc chắn.
Chẳng lẽ thật sự bởi vì bà già ấy không có ai nương tựa nữa, trong lòng sợ hãi Đào Bồi Thắng cũng không cần bà ấy nữa, vậy nên lúc nào cũng nhìn chằm chằm họ?
"Nếu không con thử nói ngọt, dỗ dành bà ta nhiều hơn?"
"Ôi mẹ ơi, mẹ đúng là mẹ ruột của em, mẹ luôn kiếm việc cho con gái ruột của mẹ. Mẹ biết con người con mà, con ăn mềm không ăn cứng, bà ấy càng muốn dỗ, con càng không dỗ được. Trong lòng con cũng nghẹn c.h.ế.t mất, sao miệng có thể ngọt được."
"Bồi Thắng đã đón người đến rồi, với tính cách này của bà ta, hai đứa cũng không dám đưa người về. Chuyện này cần phải giải quyết, bà ta già rồi không có khả năng, nếu con không sửa thì sau này sống thế nào?"
"Không cần sửa, sẽ sớm vô dụng thôi. Con cảm thấy mình thi đại học không tệ, sau này con đi học đại học, sẽ không cần ở chung với bà ấy nữa."
"Lòng dạ bác gái Triệu này không xấu, chỉ là khó ở chung." Mã Tiểu Quyên cảm thán.
Mẹ Mã trừng mắt nhìn cô ta: "Đi học vẫn có thời gian nghỉ đúng không? Tốt nghiệp rồi thì sao? Chẳng lẽ con muốn chuyển đến nơi khác, ở riêng với Bồi Thắng?"
Vì một người ngoài mà hai vợ chồng ở riêng, đó mới là việc ngốc nghếch.
Xem ra bà ấy phải nói chuyện này với bà thông gia, cần phải nghĩ biện pháp giải quyết mới được.
Có chuyện bọn trẻ không tiện nói, thì để người lớn là họ nói.