Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 383

Buổi tối, khi Vương Thúy Mai quay lại, chủ nhiệm Tống ở phòng quản lý đã gọi bà ta tới kể lại chuyện Lưu Ngọc Chi gọi điện, nhờ bà ta truyền đạt lại cho Tô Mạt.

“Được, sáng mai tôi sẽ đi qua nhà tìm em ấy, trời vừa sáng là đi liền.” Vương Thúy Mai nói.

Nhà họ Tô đang chuẩn bị mở cửa hàng thứ hai, mấy ngày nay bà ta cũng không gặp được Tô Mạt, nghe nói cô đang bận việc quán mới nên sáng hôm nào cũng đi làm rất sớm. Bà ta sợ đối phương có việc gấp nên định sáng sớm ngày mai qua nhà nói với cô.

“À, chị dâu Vương này, cửa hàng nhỏ của bọn họ làm ăn thế nào rồi? Có thể kinh doanh tiếp được không?” Chủ nhiệm Tống nghiêng người nhỏ giọng dò hỏi.

Cô ấy thực sự không thể hiểu nổi, không chịu làm giáo sư đại học ngon lành mà lại đi bán bánh bao, đầu cơ trục lợi, chỉ e đây không phải do đầu óc có vấn đề thôi đâu.

Tuy trước đây giáo viên từng bị mắng là xú lão cửu* nhưng không phải kỳ thi tuyển sinh đại học đã được khôi phục rồi sao, ngày lành sắp đến rồi, vậy mà lại chọn từ bỏ?

*cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá.

*cách gọi miệt thị phần tử trí thức trong Đại cách mạng văn hoá.

“Tại sao không thể tiếp tục kinh doanh? Buôn bán tốt lắm, sắp mở cửa hàng thứ hai rồi.” Vương Thúy Mai nói.

Chủ nhiệm Tống sửng sốt, cửa hàng đầu tiên mới mở được bao lâu chứ, vậy mà đã sắp mở chi nhánh thứ hai rồi á?

“Đầu cơ trục lợi có thể kiếm bộn thế ư?”

“Ơ kìa, chủ nhiệm Tống, không thể nói như vậy được đâu, chúng tôi không hề đầu cơ trục lợi nhé. Chúng tôi đã được tổ chức phê chuẩn, tham gia thực nghiệm quốc gia, phục vụ cho quốc gia đấy.” Vương Thúy Mai vội vàng sửa lời.

Điều làm bà ta khó chịu nhất là mọi người nói họ đầu cơ trục lợi, rõ ràng việc làm của bọn họ hợp pháp hợp quy tắc, ngay cả Hội ủy viên cách mạng cũng đồng ý rồi.

“Phải phải phải, xem cái miệng tôi này, nói sai rồi”. Chủ nhiệm Tống cười mỉa: “Thật sự có thể kiếm tiền như vậy sao?”

“Tôi nào biết có kiếm được tiền hay không chứ, nhưng bánh bao bán rất chạy, thứ này dễ bán, hẳn là kiếm được tiền.” Vương Thúy Mai cười nói.

“Vậy một tháng họ trả cho bà bao nhiêu tiền?” Chủ nhiệm Tống hỏi.

Hiện nay tiền lương tính cấp bậc và được công khai minh bạch, không có gì xấu hổ khi hỏi thăm lương lậu của người khác.

“Chúng tôi không trả theo tháng mà thanh toán hàng ngày, hai tệ một ngày.” Vương Thúy Mai kiêu ngạo nói.

Trước đây bà ta sợ gây phiền toái cho Tô Mạt, người khác hỏi bà ta cũng không dám nói ra mức lương của mình. Thời gian trước nhắc chuyện này với Tô Mạt, cô bảo không sợ nói ra, họ làm việc theo quy củ, không có gì là không thể không nói với người khác.

Hôm nay chủ nhiệm Tống đã hỏi thì bà ta tiết lộ thôi. Tuy trước nay chủ nhiệm Tống nắm chức vụ chủ nhiệm nhưng tiền lương của quản lý bệnh viện được bao nhiêu chứ? Cũng chỉ có 38 tệ mỗi tháng mà thôi.

Chủ nhiệm Tống hít sâu: “Cao thế à?”

Làm đầu bếp trong căng tin viện gia chúc cũng chỉ kiếm được 26 tệ mỗi tháng thôi.

Vương Thúy Mai tỏ vẻ khiêm tốn, xua tay nói: “Tuy mức lương khá cao nhưng không ổn định, cũng không phải một công việc chân chính đi kèm những phúc lợi khác.”

Trên thực tế lại rất ổn định, bà ta đã làm việc được hơn ba tháng, chưa bao giờ nghỉ làm một ngày nào, chỉ cần không xin nghỉ phép thì làm bao nhiêu ngày cũng được. Bà ta nghe chủ nhiệm Trương nói, sau khi mở cửa hàng mới sẽ cần tuyển thêm người nữa đấy.

Mặc dù không có những phúc lợi khác nhưng có trái cây theo mùa, chủ nhiệm Trương sẽ phát cho mỗi người một ít, đôi khi nếu trong ngày còn dư nhiều thịt cũng sẽ cắt cho mỗi người một ít mang về nhà.

Đương nhiên, Vương Thúy Mai sẽ không nói những chuyện này ra, tránh làm người khác để ý.

Nghe Vương Thúy Mai nói như thế, tâm tình hơi chua chát của chủ nhiệm Tống mới dễ chịu hơn một chút. Cũng đúng, công việc của họ ổn định, lại nhẹ nhàng, phúc lợi lại tốt. Dù tiền lương mà Vương Thúy Mai nhận được cao nhưng ai biết bà ta có thể làm việc được bao lâu?

Nghĩ đến đó, ý định vừa nhen nhóm trong lòng chủ nhiệm Tống lại tắt ngóm.

Năm ngoái cháu gái cô ấy xuống nông thôn, không chịu nổi cuộc sống dưới đấy, năm nay khỏi bệnh mới trở về. Người đã trở lại, cũng không thể ở nhà ăn bám cha mẹ mỗi ngày mãi được, cô ấy phải tìm cách sắp xếp công việc cho con bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-383.html.]

Vốn dĩ chủ nhiệm Tống nghe Vương Thúy Mai nói lương cao thì nảy ra suy nghĩ đi tìm Tô Mạt, xem thử cô có thể thu xếp cho cháu gái mình một công việc hay không giờ xem ra đành thôi vậy. Tuy lương cao nhưng không ổn định, nói ra ngoài cũng không đủ thể diện.

Thời buổi này, hầu hết mọi người lấy làm tự hào về những công việc trong cơ quan nhà nước, bởi có tính ổn định cao, có thể làm cả đời, quan trọng hơn bất cứ điều gì khác.

Ngày hôm sau, trời vừa hửng là Vương Thúy Mai đã đến phòng làm việc, tình cờ gặp Tô Mạch và Tô Dịch Viễn đang chuẩn bị ra ngoài, nhanh chóng kể cho cô nghe sự việc.

Tô Mạt nghe nói Lưu Ngọc Chi đã gọi điện cho cô mấy lần, còn tưởng rằng bên kia đã xảy ra chuyện gì nên vội vã tới bưu điện, gọi về thôn Lục Gia.

Ngày hôm qua sau khi Lưu Ngọc Chi gọi điện xong, cô ấy sợ Tô Mạt gọi điện lại mà mình không có ở nhà rồi bị những người khác nghe được phá hỏng chuyện tốt nên đã cố tình quay lại hợp tác xã mua bán để xin chủ nhiệm cho nghỉ phép.

Sáng sớm hôm nay, cô ấy còn cầm giỏ đựng đồ khâu vá đến ngồi ở bãi phơi lúa của đại đội từ sớm để chờ đợi, vừa lơ đãng may vá vừa chờ điện thoại.

Một lúc sau, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Lưu Ngọc Chi vội vàng chạy tới.

Hôm nay đến lượt chủ nhiệm hội phụ nữ Lục Quế Lan trực ban, bà đang nói chuyện với Tô Mạt, chưa kịp thông báo cho nhà bí thư thì thấy Lưu Ngọc Chi vọt vào rồi.

“Thím, là cuộc gọi của em dâu ba cháu đúng không ạ?”

Lục Quế Lan cười nói: “Tai cháu thính thật đấy, là Tô Mạt đó, đúng lúc thím không cần thông báo nữa, cháu nghe đi.”

Nói xong, bà đưa điện thoại cho Lưu Ngọc Chi, đứng dậy ra ngoài.

Lục Quế Lan là người tự trọng, không thích nghe lỏm chuyện riêng của người ta nên thường khi đang trực, nếu có người gọi đến thì bà sẽ lặng lẽ tránh đi.

“Chị dâu, có phải ở nhà xảy ra chuyện gì không?”

“Tiểu Mạt, ở nhà không có việc gì, chị dâu có chuyện muốn nhờ em giúp đỡ…” Lưu Ngọc Chi kể chuyện Lục Phượng Cần rớt trung học phổ thông nên muốn đến Quảng Châu va chạm ra.

Tô Mạt giật mình, nếu Lục Phượng Cần vẫn siêng năng cần cù như khi còn nhỏ thì cô sẽ đồng ý ngay tắp lự, dù sao sắp tới cửa hàng nhà cô cũng cần tuyển dụng nhân viên mới, dùng người nhà vẫn tốt hơn là dùng người ngoài.

Nhưng nếu là Lục Phượng Cần hiện tại thì cô không muốn, cô gái có tính cách ham hư vinh như cô bé rất dễ xảy ra chuyện. Cô vốn bận rộn, không có thời gian giúp người khác dạy con.

Mặc dù những năm này cô không trở lại thôn Lục Gia nhưng liên lạc của cô với Lục Tiểu Lan chưa bao giờ bị cắt đứt. Lục Tiểu Lan đã đề cập với cô nhiều lần trong thư rằng Lục Phượng Cần đã bị chị dâu dạy hư rồi.

“Chị dâu, chuyện này hơi khó giải quyết, nếu Phượng Cần muốn qua chơi vài ngày thì không sao hết, nhưng nếu con bé muốn đến đây làm việc thì rất khó. Chị cũng biết công việc trong quân đội rất khó sắp xếp mà, em nghe nói cha đã mở một cửa hàng nhỏ, chị cứ để cô bé làm ở đó là được.”

“Chị dâu, đây không chỉ đơn giản là làm việc ở đâu, mà là vấn đề sổ hộ khẩu của Phượng Cần có thể chuyển tới đây được hay không. Thành phố lớn khác với nông thôn, mỗi người đều có hạn mức sử dụng lương thực, nước, điện, than hàng tháng. Nếu hộ khẩu của Phượng Cần không chuyển được, cô bé sẽ không được nhận những thứ này. Không có những thứ này, cô bé làm sao sống được?”

“Thế... Thế không thể nhờ chú ba làm giúp con bé một tờ giấy theo quân…”

“Chị dâu, quân đội hiện quản lý rất nghiêm khắc, chỉ có vợ chồng, con cái và cha mẹ mới có thể xin được đi theo quân. Hồi đó Tiểu Lan đi được là do Trường Chinh mới được điều tới, đã là ngoại lệ rồi, bây giờ không thể xin được. Phượng Cần là cháu gái, cha mẹ cô bé vẫn đang khỏe mạnh, chuyện này lại càng không thể.”

Lưu Ngọc Chi nghẹn lời, cuối cùng cắn răng nói: “Vậy không cần theo quân, đến lúc đó cứ để Phượng Cần mua lương thực ở chợ đen cũng được.”

Một cô bé có thể ăn bao nhiêu trong một tháng chứ? Muốn ăn no cùng lắm chỉ hết năm ký lương thực, năm tệ chứ mấy

“Còn nước, điện, than thì sao? Nếu mua ngoài hết thì chỉ sợ một tháng lương cũng không đủ nuôi bản thân mình.”

Lưu Ngọc Chi suýt nữa thốt lên hai đứa là chú thím của con bé mà muốn tính toán rạch ròi thế à? Vẫn may cuối cùng cô ấy đã nhịn lại.

“Những thứ này vẫn chỉ là thứ yếu thôi, người chưa đăng ký theo quân không thể ở lâu trong viện gia chúc, quân đội sẽ đưa họ về. Khi đó Phượng Cần sẽ sống ở đâu? Cũng không thể để con bé sống với cha mẹ em được đúng không? Hơn nữa, bây giờ cha em đã từ chức, nhà ở trường học cũng bị thu lại rồi, hiện hai ông bà đang sống với bác cả của em, rất bất tiện.”

“Thế… Không phải An An và Lạc Lạc đã được lãnh đạo lớn nhận làm con nuôi à? Không thể tìm người dàn xếp một chút được ư?”

“Chị dâu, lãnh đạo lớn là người công bằng chính trực, chỉ vì hai đứa nhỏ nhận ông ấy là ông nội mà việc thăng chức của Trường Chinh đã bị đè xuống rất lâu. Ông ấy cũng sẽ không bao giờ chấp nhận loại chuyện vi phạm quy tắc này. Nếu chúng ta làm thật sẽ chọc giận ông ấy, nói không chừng còn cắt đứt quan hệ với hai đứa con của em.”

“Chị dâu, chúng ta đều đã làm mẹ, chị nghĩ cho con mình thì em cũng vậy thôi, em sẽ không làm điều gì tổn hại đến tương lai của hai đứa con em. Nếu mọi người có thể nghĩ ra cách chuyển hộ khẩu của Phượng Cần, em có thể nói với cha em, nhờ ông ấy sắp xếp công việc cho cô bé trong cửa hàng nhỏ. Ngoài ra, em không còn cách nào khác.”

Bình Luận (0)
Comment