Lưu Ngọc Chi cúp điện thoại, xụ mặt cầm đồ rồi bỏ đi.
Thấy sắc mặt Lưu Ngọc Chi không tốt, Lục Quế Lan tự hỏi liệu có phải chú ba Lục bên kia đã xảy ra chuyện gì rồi hay không nhưng bà ấy không phải là người thích xen vào chuyện của người khác nên cũng không tiện hỏi. Nếu có chuyện gì thật, ắt có người truyền tai nhau, bà sẽ biết được thôi.
Lưu Ngọc Chi trở về nhà, vứt giỏ đựng đồ khâu vá xuống bàn, ngồi trên giường giận dữ thở hổn hển.
Nhà chú ba đúng là ích kỷ, bỏ ít sức nâng đỡ người trong nhà cũng không chịu.
Chỉ biết nói dễ nghe, chuyển được hộ khẩu thì cô mới sắp xếp công việc cho Phượng Cần. Bọn họ mà chuyển được thì còn cần đến cô à? Đã tự mình chăm lo cho con bé rồi.
Cô ấy không tin người làm đến chức vụ cao như chú ba lại không xin được giấy phép theo quân, rõ ràng là đang từ chối, không muốn làm thôi.
Mà dù không thể theo quân được thì cũng không thể thuê nhà giúp Phượng Cần được à? Tiền lương của chú ba cao như vậy, cháu gái ruột ăn ở tốn có chút xíu, có thể ăn sập nhà bọn họ được sao?
Nói thẳng ra là không muốn đón con bé qua thôi.
Cô ấy và Lục Hành Quân cũng không phải người khắt khe, nếu chi tiêu ở bên kia lớn, bọn họ sẽ không bắt Phượng Cần gửi tiền về nhà, để tự con bé tay làm hàm nhai, khỏi cần phụng dưỡng cha mẹ. Chỉ giúp đỡ một việc cỏn con vậy thôi mà cũng tiếc?
Chẳng phải lúc trước vợ chồng chú ba cũng thường xuyên gửi lương thực đồ ăn cho mấy người sống ở chuồng bò à, người lạ thì không tiếc, cháu gái ruột thì tiếc?
Đơn giản chỉ vì thấy bối cảnh của những người kia có tác dụng với mình thôi, còn anh trai chị dâu này thì không có bản lĩnh giúp được gì hết.
Thật không ngờ hai vợ chồng chú ba lại là kiểu nịnh hót.
Bình thường ngụy trang thành dáng vẻ tốt với cả nhà kín kẽ như thế, song đến thời khắc mấu chốt, há có thể không lòi mặt chuột ra?
Sau khi cúp điện thoại, Tô Mạt ghé qua cửa hàng mới.
Cửa hàng mới là một căn nhà lầu hai tầng nhỏ, diện tích không lớn, diện tích tầng một tầm sáu mươi mét vuông, gồm sảnh lớn, bếp, phòng ngủ, ngoài ra trên tầng hai còn có ba phòng ngủ nữa.
Vị trí cũng rất tốt, ngay khúc giao nhau của đường đến xưởng dệt, xưởng may mặc, xưởng thực phẩm và xưởng thuốc lá, ngày nào con đường trước cửa cũng đông đúc, nom sắp kẹt xe tới nơi rồi.
Tuy nhiên căn này trước đó cho thuê để ở, muốn mở cửa hàng thì phải trang hoàng lại một phen.
Bọn họ tìm đội ngũ kiến trúc từng thuê hồi trước, khoét một khung cửa sổ lớn dùng để bán hàng ở mặt tường phòng khách đối diện với đường, trang trí phòng khách thành cửa hàng, những nơi khác cũng được tân trang và quét vôi lại một lần.
Trang trí hơn nửa tháng, cuối cùng cũng hoàn thành vào hôm qua. Hôm nay mấy người Tô Mạt qua để dọn vệ sinh, xong xuôi hết thì hẳn đồ vật đặt chế tạo cũng đến đủ rồi, có thể khai trương.
Căn nhà này là Tô Dịch Viễn mua, tầm 2500 tệ, tức là gần 21 tệ một mét vuông.
Năm nay gió càng thổi càng ấm, giá nhà ở Quảng Đông cũng bắt đầu tăng. Khi Tô Mạt mua khu mái vòm ở phố Cao Đệ, giá nhà vẫn còn khoảng 10 tệ một mét vuông, nhưng bây giờ nó đã tăng lên 25, 26 tệ một mét vuông rồi.
Tháng trước, Từ Khải Phát cũng mua một căn nhà trên phố Cao Đệ, rộng hơn nhà Tô Mạt một chút, bỏ ra 6000 nhân dân tệ nhưng chưa đầy hai năm, giá đã tăng gấp đôi.
Tô Mạt cũng muốn mua một hai căn nhà, tiếc là ít người bán. Hơn nữa có hàng xóm cũ là bà Từ ở đây, căn nào bán ra đều bị bà ta hốt hết, khi đó bà ta chê căn của Từ Khải Phát mắc quá nên mới đến được tay anh ta.
Nhưng vào đầu tháng, Tô Mạt cũng mua một cái sân nhỏ khoảng 180 mét vuông ở một nơi khác, tốn 2000 tệ.
Trong tương lai đoạn đường này sẽ là khu đô thị mới CBD nổi tiếng ở Quảng Đông. Tuy nhiên, lúc này nơi đây vẫn là vùng ngoại ô, khắp nơi là đồng ruộng nên giá cả không cao. Sở dĩ cô có thể mua được với giá 2000 tệ là vì nhà trệt một tầng bằng xi măng mới được xây dựng cách đây vài năm.
Sau khi Tô Mạt qua, các dì đến dọn dẹp cũng đã đến, Tô Dịch Viễn đang sắp xếp công việc cho bọn họ.
Làm xong, Tô Dịch Viễn thuận tiện hỏi: “Thế nào, trong nhà không có chuyện gì chứ?”
Tô Mạt lắc đầu: “Không có gì, chị dâu của anh ấy muốn con gái đến Quảng Đông làm việc.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-384.html.]
Tô Dịch Viễn từng gặp mấy đứa trẻ của nhà họ Lục trong thời gian anh ta đến chăm sóc Tô Mạt, có ấn tượng khá tốt, đúng lúc đang định nói “thế để cô bé đến đi, dù sao chúng ta cũng cần tuyển người” thì Tô Mạt đã lên tiếng: “Em đã từ chối khéo rồi, trước đó Tiểu Lan viết thư tới bảo trong mấy năm chúng ta ở Quảng Đông, con bé đã bị mẹ mình dạy hư, không chịu được khổ lại còn thích hư vinh.”
Tô Dịch Viễn thổn thức, một đứa trẻ ngoan lại bị dạy lệch. Cưới vợ phải cưới đúng người, vợ cả không hiền thì ba đời đều hủy.
“Vậy đừng để người như cô bé đến nơi này, đến cũng chỉ biết gây rối.” Tô Dịch Viễn nói: “Có điều em vẫn nên kể việc này cho Lục Trường Chinh biết, để cậu ta tự mình xử lý, em không cần phải gánh tội thay.”
Dựa vào sự hiểu biết của anh ta đối với Lục Trường Chinh, hẳn sẽ không để một người như vậy đến làm phiền em gái anh ta.
Tô Mạch cười nói: “Vâng, em biết rồi, tối nay em sẽ nói cho anh ấy.”
Nhưng chưa đến buổi tối, buổi trưa, Lục Trường Chinh có việc ra ngoài, lúc trở về đi ngang qua đây nên xuống xe xem thử, Tô Mạt nhân cơ hội nói ra.
“Là anh cả kêu chị dâu gọi điện tới?” Lục Trường Chinh hỏi.
“Chăc không phải, em nghe Tiểu Lan nói anh cả không đồng ý để Lục Phượng Cần đến Quảng Đông, muốn cô bé đi học tiếp.”
Lục Trường Chinh gật đầu: “Được, anh biết rồi. Vợ ơi, em đừng bận tâm chuyện này, anh sẽ giải quyết.”
Sau khi trở lại quân đội, Lục Trường Chinh gọi điện đến đại đội thôn Lục Gia, trước tiên tìm Lục Bá Minh hỏi han tình hình. Buổi tối, lại gọi điện cho Lục Hành Quân.
“Em nghe vợ nói chị dâu gọi điện tới, muốn chúng em đưa Phượng Cần đến Quảng Đông làm việc.”
Nghe vậy, sắc mặt Lục Hành Quân đỏ bừng: “Đừng nghe chị dâu em nói bậy, tâm tư đứa nhỏ này hiện tại hơi lệch lạc, anh muốn cho dạy dỗ con bé, để con bé học thêm hai năm nữa, xem liệu có thể thi đỗ vào trường trung học phổ thông không.”
“Được, anh xem rồi sắp xếp, nếu cô bé thật sự không muốn đi học nữa, em còn có biện pháp khác, quân khu chúng em bên kia muốn chiêu mộ quân nhân nữ, nếu Phượng Cần muốn đi, em có thể sắp xếp.”
Gì mà ham hư vinh không chịu được khổ, vứt vào quân đội rèn một phen là khỏi ngay.
Hai mắt Lục Hành Quân sáng lên, trong suy nghĩ của anh ta, làm quân nhân còn tốt hơn nhiều so với đi làm việc ở Quảng Đông.
“Thế có được không? Em có chắc mình có thể sắp xếp được không?” Ngày nay ai cũng muốn làm quân nhân, nhưng người bình thường không dễ trúng tuyển.
“Chỉ cần cô bé bằng lòng đi thì em có thể sắp xếp, nhưng mà anh phải nói rõ với cô bé, nếu đã đi thì không được phép đào ngũ.”
“Việc này nhất định sẽ không xảy ra.” Lục Hành Quân rất vui mừng: “Em ba, vất vả rồi, anh cả sẽ mãi ghi nhớ điều này.”
“Người một nhà không nói hai lời, trước đây em không đề cập tới là do cháu gái còn nhỏ, đợi chúng tốt nghiệp cấp ba rồi nói nói, không ngờ Phượng Cần lại không đỗ trung học.”
Lục Hành Quân xấu hổ: “Do bọn anh dạy dỗ con bé không tốt.”
“Được rồi, anh cả, anh về hỏi thử, giờ này ngày mai em sẽ gọi lại cho anh. Đề nghị của em vẫn là cháu gái ít nhất phải học hết cấp ba. Bây giờ quân đội cũng đang trong quá trình chuyển đổi, càng ngày càng chú trọng đến trình độ văn hóa.”
“Được!”
“Về phần việc đến Quảng Đông, em thực sự không thể sắp xếp ở đây được. Tiểu Mạt cũng giải thích với chị dâu rồi, thứ nhất, việc đi theo quân đội rất khó khăn, thứ hai là cả hai chúng em đều bận, An An và Lạc Lạc được ông bà ngoại giúp chăm sóc, hai người lớn phải tự mình làm việc, còn phải giúp chúng em chăm sóc con cái, đã đủ mệt rồi.”
“Nếu Phượng Cần hiểu chuyện thì không sao cả, với tính tình hiện tại của Phượng Cần, nếu cô bé đến đây có thể sẽ gây ra một số rắc rối, đến lúc đó ai sẽ chịu trách nhiệm đây?”
“Phải phải, anh cả biết, anh cả cũng không định cho con bé đến.”
Hai anh em nói thêm vài câu, sau đó cúp điện thoại.
Anh hiểu anh trai mình, có chút tâm kế nhưng lòng không ác.
Dù sao bọn họ cũng là một nhà, Lục Trường Chinh vẫn sẵn sàng giúp đỡ một tay với điều kiện không vi phạm nguyên tắc của anh.