Trên đường trở về, Lục Hành Quân vừa vui mừng vừa xấu hổ.
Mừng vì em ba có thể sắp xếp một con đường tốt như vậy nhưng cũng cảm thấy xấu hổ trước quyết định của Lưu Ngọc Chi. Rõ ràng đã nói rõ không cho con đến Quảng Châu rồi, để con bé sửa thái độ, chăm chỉ học tập trước nhưng cô ấy không chịu nghe.
Sau khi về nhà, Lục Hành Quân sầm mặt bảo Lưu Ngọc Chi: “Em vào phòng với anh.”
Lưu Ngọc Chi bĩu môi, đưa cái sạn trong tay cho Lục Ái Cần, bảo cô bé xào rau tiếp rồi vào phòng.
“Em gọi điện thoại cho em dâu ba à?”
“Đúng vậy, làm sao thế? Bọn gọi điện thoại cho anh để cáo trạng à? Không muốn giúp thì không giúp, gọi tới gây hiềm khích cái gì?” Giọng điệu Lưu Ngọc Chi rất gay gắt.
Cô ấy xem như hiểu ra rồi, có một người em chồng đầy triển vọng có tác dụng gì, thay vì trông mong vào người khác còn không bằng dựa vào bản thân mình.
Lục Hành Quân tức nổ phổi: “Không phải anh đã nói với em rồi sao, không thể để Đại Nha đến Quảng Đông, sao em lại không nghe? Bây giờ đứa bé đã thành thế nào rồi, em còn không hiểu nó sao? Không dạy dỗ con mình tốt còn muốn đưa nó đi làm hại người khác?”
Lưu Ngọc Chi nghe vậy cũng bùng nổ: “Con em thì sao? Nó làm sao? Nó ăn trộm hay ăn cướp của ai mà anh nói nó như vậy? Sao nó lại thành làm hại người khác?”
Trong lòng Lưu Ngọc Chi, Lục Phượng Cần vẫn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, thường xuyên giúp đỡ cô ấy làm việc và chăm sóc các em gái, là áo bông nhỏ tri kỷ.
“Nó làm sao? Em không có mắt để nhìn à? Vừa rồi lúc em nấu ăn, Ái Cần đã giúp em nhóm lửa đúng không?”
“Phải, là Ái Cần nhóm lửa, thế thì sao? Phượng Cần làm việc cả ngày mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút cũng không được hả?” Không phải Lưu Ngọc Chi không phát hiện vấn đề của con gái lớn mà là không thể chịu thua trong việc cãi vã thế này.
“Ái Cần cũng làm việc cả ngày, kiếm được nhiều công điểm hơn Phượng Cần. Một đứa trẻ mười ba tuổi kiếm được nhiều công điểm hơn một đứa trẻ mười lăm tuổi. Em nói, có vấn đề không?”
Lưu Ngọc Chi bĩu môi: “Công điểm có thể tính theo tuổi tác sao? Khi chú ba còn nhỏ, chẳng phải điểm công của nó nhiều hơn anh à?”
Lục Hành Quân: … Cãi thế này thì chịu rồi.
“Em đừng đánh lạc hướng, chúng ta đang nói chuyện con cái. Em xem Phượng Cần bây giờ đi, ăn muốn ăn ngon, mặc muốn mặc đẹp, dùng toàn đồ tốt nhưng lại lười làm việc nhà, không tích cực học tập. Em nhìn con bé nào có tác phong chăm chỉ, giản dị của người dân lao động không, toàn theo chủ nghĩa hưởng lạc của tư bản. Một đứa trẻ như thế, em còn dám gửi con bé đến Quảng Đông?”
Lưu Ngọc Chi hừ lạnh: “Còn không phải do nhà anh lấy con dâu là con cháu của tư bản à.”
“Em im mồm cho anh!” Lục Hành Quân quát lớn, dọa Lưu Ngọc Chi và ba đứa trẻ đang nghe lén giật mình.
“Em xem em còn đang nói tiếng người sao? Dù Tiểu Mạt là tư bản nhưng cũng là tư bản tích cực tiến bộ, yêu lao động, ở chức vụ nào cũng đều hoàn thành xuất sắc. Hồi em ấy tới đại đội, báo cáo trồng trọt em ấy nộp lên đã tạo ra bao nhiêu lợi nhuận chứ? Người dân đại đội bây giờ vẫn nhớ ơn em ấy đây.”
“Em không để mắt đến con cái, không dạy dỗ con bé thật tốt, giờ lại đi đổ lỗi cho người khác à?
Lưu Ngọc Chi bị Lục Hành Quân mắng đến chảy nước mắt: “Nếu Tô Mạt không thường xuyên viết thư nói về chuyện ở Quảng Đông, còn gửi đồ tốt về, liệu Phượng Cần có nghĩ đến chuyện đi Quảng Đông không?”
Lục Hành Quân im lặng, khiếp sợ nhìn Lưu Ngọc Chi: “Người ta hiếu thảo, viết thư cho người ở quê nhà chia sẻ chuyện ở thành lớn, mở mang tầm mắt cho người nhà có gì sai? Người ta nhớ chúng ta là người một nhà, gửi cho em một ít đồ tốt cải thiện cuộc sống, nhưng thay vì nhớ việc tốt của người ta, em lại lấy oán báo ơn?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-385.html.]
“Lưu Ngọc Chi, em đúng thật thứ ăn cháo đá bát!”
“Ngày mai anh sẽ gọi điện cho em dâu ba, bảo em ấy sau này gửi thứ gì thì đừng bao giờ gửi cho nhà chúng ta, nếu không sẽ có người cho rằng em ấy đang dùng mật ngọt c.h.ế.t người làm hư con cái người ta.”
“Anh thấy không phải Đại Nha trở nên xấu tính, mà là em mới đúng! Chính em là người hàng ngày nói chuyện với Đại Nha mới hại con bé trở nên như thế này.”
“Kể từ khi nhận được công việc của Tiểu Lan, em đã lay động rồi, nghĩ mình có công việc nên đáng gờm, không tự nhận thức được bản thân mình đang ở đâu. Mới chỉ nhìn thấy một góc thế giới mà em đã muốn học theo những cán bộ công nhân trong thành phố kia à? Đáng tiếc học nhầm rồi, cái tốt không học lại đi học ba cái thói hư tật xấu kia.”
“Em có biết em như thế này gọi là gì không? Tiểu nhân đắc chí! Dế nhũi lật mình! Em tự nhìn lại bản thân xem mình phù phiếm thế nào đi!”
Lưu Ngọc Chi tức giận khóc òa, nhịn không nổi cào cấu Lục Hành Quân.
“Là lỗi của em à? Lỗi của em à? Xảy ra chuyện gì cũng đổ hết lên đầu em là sao? Rõ ràng anh nói cho Đại Nha đi Quảng Đông trước, em chẳng qua chỉ kể lại lời anh cho Đại Nha mà thôi.”
Lục Hành Quân vừa chặn tay Lưu Ngọc Chi vừa nói: “Lúc đó anh nói những gì? Em có kể lại chính xác không? Anh nói để Đại Nha đi học, nếu con bé thật sự không đậu đại học thì để con con bé đến Quảng Đông nhờ cậy chú ba nó.”
“Hai vợ chồng đan bàn bạc, em lại không giữ miệng kể với con cái, còn không giải thích rõ ràng khiến con bé hiểu bậy không muốn học, không làm việc gì, chỉ muốn đi Quảng Đông.”
“Nếu đều phải đi, đi sớm hay đi muộn có gì khác biệt đâu?”
“Có gì khác? Mọi người đều sẽ chết, không c.h.ế.t sớm thì cũng c.h.ế.t muộn, vậy sao em không c.h.ế.t sớm đi? Em còn hỏi khác nhau gì hả, đây là sự khác biệt đó! Đồ ngốc này! Nếu con bé đi học nghiêm túc, dù thật sự không đỗ đại học, nó vẫn có bằng cấp ba, chú ba sẽ dễ dàng thu xếp việc gì đó cho con bé hơn, em để người tốt nghiệp cấp ba qua đó có thể làm cái gì chứ?”
“Nói em là đồ ngốc, anh mới chính là đồ ngốc, cả nhà chú ba quen thói nịnh hót, vốn không hề nghĩ đến việc quan tâm nhà anh, nhà minh gặp rắc rối, cậu ta chỉ ước có thể cách thật xa.” Lưu Ngọc Chi tức giận mắng.
“Ai nói chú ba không quan tâm? Em ấy đã sắp xếp xong cho con chúng ta rồi, chỉ cần tốt nghiệp cấp ba thì sẽ vào quân đội. Vốn dĩ đứa trẻ có một tương lai tươi sáng, nhưng giờ đây nó đã bị em dạy hư rồi.”
Lưu Ngọc Chi dừng một chút, không cào Lục Hành Quân nữa: “Chú ba nói sẽ sắp xếp đứa bé nhập ngũ?”
“Đúng vậy, vừa rồi em ấy gọi điện cho anh, nói có thể sắp xếp cho đứa bé nhập ngũ, nhưng em ấy hy vọng đứa trẻ sẽ học xong cấp ba, hiện tại quân đội đã bắt đầu xem trọng trình độ học vấn.”
Lưu Ngọc Chi lau nước mắt nói: “Vào quân đội là tốt rồi, đến lúc đó gia nhập đoàn văn công hoặc làm nhân viên trực tổng đài cũng tốt.”
Lục Hành Quân “xuỳ” một tiếng: “Người hát không theo giai điệu như Đại Nha mà vào đoàn văn công được à?”
“Vậy đi Quảng Châu làm nhân viên trực tổng đài cũng không tệ, dù sao cũng là thành phố lớn.”
“Tại sao em cứ chấp niệm Quảng Châu mãi thế? Một Nam một Bắc, non xa nước biếc, muốn chuyển hộ khẩu dễ vậy à? Cứ vào quân đội ở đây thôi.”
“Nhưng không phải chú ba của con bé ở Quảng Châu…”
“Chú ba làm lính ở đây lâu như vậy, có thể không có chút quan hệ nào sao?”
“Vậy cũng được, dù sao đều là quân đội, chú ba của con bé có thể chăm sóc bọn họ.”
Lục Hành Quân cười lạnh: “Vừa rồi em còn mắng vợ chồng chú ba này nọ, nói người ta là con cháu nhà tư bản, mắng người ta chỉ biết nịnh hót, bây giờ lại thành chú ba của em rồi. Lưu Ngọc Chi, anh thấy em mới là kẻ nịnh hót đấy!”