Cả gia đình sống cùng một khu nhà, tiếng cãi vã của hai vợ chồng không hề nhỏ, Lục Tiểu Lan và ba người già ăn cơm trong phòng khách nên đương nhiên nghe thấy.
Nghe đến đây, cô ấy gần như sắp tức giận.
Trước đây Lục Tiểu Lan ở Quảng Châu, những thứ Tô Mạt gửi về vào dịp Tết, cô ấy cũng biết vì không ít đồ là do cô ấy chuẩn bị.
Họ nghĩ huyện Thanh Khê là một nơi nhỏ, không mua được đồ tốt, nên mới gửi về một số món đồ tốt lại thành lỗi của họ sao?
Rõ ràng bản thân mình xấu xa, dạy hư con cái, giờ lại đổ lỗi cho chị dâu ba.
Loại người này không nên có họ hàng, để cho cô ta cô đơn một đời thì tốt hơn!
Ngày mai cô ấy phải gọi điện cho chị dâu ba, bảo cô sau này Tết đừng gửi đồ về cho nhà anh cả nữa.
Chị dâu cả bây giờ đã thay đổi đến mức họ không nhận ra nữa. Trong ấn tượng của cô ấy, chị dâu cả là người dịu dàng lại cần cù chăm chỉ, sao bây giờ lại trở nên như vậy?
Mắt Lục Tiểu Lan hơi đỏ.
Biết vậy thì trước đây dù có bán cho người nước ngoài cô ấy cũng không bán cho chị dâu cả.
Có những người, có lẽ chỉ khi cả đời cần cù chăm chỉ cày cấy mới có thể giữ được bản tính chất phác. Một khi có tiền hay có địa vị thì tính cách sẽ thay đổi, con người sẽ trở nên kiêu căng.
Người nghèo đột nhiên giàu có, ưỡn n.g.ự.c hóp bụng!
Lục Tiểu Lan tức đến mức suýt khóc, cảm thấy tức giận với nhà anh chị cả. Bố mẹ như vậy, bảo sao con cái không học theo?
May mắn trong lòng anh cả đều hiểu rõ, nếu không sau này cô ấy cũng không thèm quan tâm đến nhà họ.
Vẻ mặt vợ chồng Lục Thanh An cũng không tốt, nghe những lời vớ vẩn đó, nếu Lục Hành Quân không phản bác lại, chắc chắn bà ấy sẽ đi sang đó mắng một trận rồi.
Vợ thằng cả đúng là giấu diếm giỏi thật, nếu không phải lần này cãi nhau nói ra, bà ấy còn không biết hóa ra trong lòng cô ấy lại nghĩ như vậy.
Bình thường thấy cô và vợ thằng hai năm nào cũng gửi lâm sản về Quảng Châu, bà ấy còn tưởng rằng chị em dâu chung sống hòa thuận với nhau. Không ngờ, vợ thằng cả lại trách vợ thằng ba gửi đồ tốt làm hư con cô ấy, thật đúng là thứ ăn cháo đá bát.
Nếu sợ làm hư con mình thì đừng lấy đừng dùng nữa, đằng này nhận rồi dùng rồi xong lại nói người ta không ra gì, đây là chuyện con người có thể làm sao?
Ngày mai bảo ông cụ viết thư bảo Tiểu Mạt sau này đừng gửi đồ cho họ nữa. Đúng là làm ơn mắc oán!
Bà ấy thật vô phúc mới cưới được một đứa con dâu như vậy. Lúc đầu bà ấy xem mắt cho thằng cả, bà ấy cũng thấy cha mẹ đối phương là người hiền lành lại có tay nghề, nên mới quyết định, không ngờ họ lại nuôi dạy một đứa con gái như vậy.
Loại người này là người không có phúc, cuộc sống tốt hơn một chút thì không chịu nổi, xem đã gây ra bao nhiêu chuyện rồi…
So với sự tức giận của ba người, sắc mặt của Lục Bá Minh bình tĩnh hơn nhiều.
Khi Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc ra đời là lúc chiến tranh loạn lạc, lúc đó, ông âm thầm trợ giúp kháng chiến, hoàn toàn không có thời gian quan tâm gia đình. Hai vợ chồng Lục Thanh An bận rộn nuôi gia đình sống qua ngày, cũng không còn tinh thần và sức lực để chăm sóc con cái, hai đứa con đều được nuôi kiểu tự do.
Sau khi đất nước được thành lập, ổn định cuộc sống, hai người đã là hai cậu bé, tính cách đã hình thành, muốn dạy dỗ cũng khó. Mặc dù Lục Bá Minh thấy họ có vài tật xấu nhưng bản chất không xấu nên cũng không để ý nhiều mà thay vào đó tập trung dạy dỗ Lục Trường Chinh vẫn còn nhỏ.
Trong bốn đứa cháu, chỉ có Lục Trường Chinh và Lục Tiểu Lan là được Lục Bá Minh dạy dỗ. Đặc biệt là Lục Trường Chinh, cơ bản là được Lục Bá Minh nuôi lớn.
Đối với hai đứa cháu trước, Lục Bá Minh không mong đợi nhiều chỉ cần sống bình yên, ổn định là được.
Mặc dù nói rằng lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt nhưng thịt ở lòng bàn tay cũng mềm hơn. Lục Bá Minh thừa nhận ông thực sự thiên vị Lục Trường Chinh.
Dù sao ông cũng nuôi anh lớn, lại là người có tương lai nhất, vì vậy những quan hệ mà ông có đều cho Lục Trường Chinh hết.
Nhưng đối với thằng cả và thằng hai ông cũng không bạc đãi họ.
Bên cạnh hai người này, nhờ có gia đình mà tiết kiệm được rất nhiều. Bình thường, trong nhà có gì ngon, ba người già bọn họ thì ăn được mấy? Chẳng phải đều chia cho hai nhà họ sao.
Tiếc là tầm nhìn của họ quá hạn hẹp vì chút đồ nhỏ nhặt này mà gây ra đủ thứ chuyện.
Thằng cả và thằng hai cũng hơn ba mươi gần bốn mươi tuổi rồi, ông cũng không muốn quan tâm.
Nhưng mấy chắt đều còn nhỏ, phải dạy dỗ cẩn thận vẫn có thể thành người, nhưng tốt nhất là nên tránh xa những cha mẹ không biết điều này một chút,
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-386.html.]
Vì vậy khi Lục Trường Chinh gọi điện cho ông, ông đã kể chi tiết tình hình trong nhà.
May mà Lục Trường Chinh cũng nghĩ giống ông.
…
Vợ chồng Lục Hành Quân cãi nhau xong, đều cảm thấy ngứa mắt đối phương, nhưng vẫn gọi Lục Phượng Cần lại để nói rõ sự việc cho cô bé.
Ba con đường: học hành, làm ruộng, nhập ngũ, phải chọn một con đường.
Lúc nãy khi họ cãi nhau, Lục Phượng Cần đã nghe thấy hết rồi đưa ra sự lựa chọn.
Học hành, cô bé thật sự không muốn đi học, cô bé không có năng khiếu trong việc này; làm ruộng, cô bé lại càng không muốn, một khi đã làm ruộng thì cả đời này sẽ phải ở lại thôn Lục Gia, sao có thể nở mày nở mặt được?
Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể nhập ngũ!
Làm nhân viên tổng đài cũng tốt, cũng có mặt mũi. Cô bé sẽ làm hai năm, đến lúc đó nhờ chú ba chuyển cô bé đến Quảng Châu.
Chỉ là Lục Phượng Cần không ngờ, khi cô bé vào quân đội đã bị ném đến nơi gian khổ nhất huấn luyện hai năm.
“Được, ngày mai cha sẽ đi nói chuyện với chú ba con.”
“Nhưng cha nói rõ với con, nhập ngũ thì phải chịu khổ được. Nếu con không chịu được khổ, dám đào ngũ hay là không tuân thủ kỷ luật bị đuổi về, làm mất mặt chú ba thì cút ra khỏi nhà chúng ta, sau này không còn là con gái của Lục Hành Quân nữa.”
“Hiểu chưa?” Giọng nói của Lục Hành Quân rất nghiêm.
“Hiểu, hiểu rồi ạ.” Lục Phượng Cần vâng vâng dạ dạ trả lời.
Sáng sớm hôm sau, Lục Tiểu Lan không đi làm nữa mà đạp xe thẳng đến bưu điện gọi điện thoại cho Tô Mạt.
Cả đêm qua, cô ấy sắp tức chết, cô ấy phải nói chuyện đàng hoàng với chị dâu ba.
Lục Tiểu Lan thường xuyên viết thư cho Tô Mạt, Tô Mạt đã để lại số điện thoại bên phố Cao Đệ, dặn cô ấy có việc gấp thì gọi điện thoại cho cô.
Thật trùng hợp lúc Lục Tiểu Lan gọi điện thoại thì Tô Mạt lại đi ngang qua đền thờ, bà Từ vội vàng gọi cô lại bảo cô có điện thoại.
Khi Tô Mạt nghe điện thoại, Lục Tiểu Lan đã kể lại hết chuyện ngày hôm qua.
Tô Mạt: …
Đúng là biết người biết mặt nhưng không biết lòng mà!
Bình thường Lưu Ngọc Chi ở trước mặt cô, thì luôn tỏ ra là một người chị dâu cả tốt, thậm chí còn không nói nặng lời, mỗi năm còn gửi lâm sản đến, cô cứ tưởng là người tốt không ngờ cô ấy lại nghĩ như vậy.
Đúng là chó không sủa mới cắn người!
“Tiểu Lan, đừng tức giận, sau này chị không gửi nữa.” Cô cũng không phải là
người nhiều tiền không có chỗ tiêu.
Thời gian này, quan niệm dòng họ vẫn còn nặng nề nhất là ở nông thôn. Người trong nhà đóng cửa lại ầm ĩ thế nào cũng được, nhưng trước mặt người ngoài thi không được để người ta chê cười.
Lục Trường Chinh là một sĩ quan lớn, nếu chỉ lo cho bản thân, không quan tâm đến anh em, chắc chắn sẽ bị người khác nói, cô không muốn Lục Trường Chinh bị mang tiếng xấu ở nông thôn.
Hơn nữa, một năm chỉ gửi hai ba lần, cũng không tốn nhiều tiền, không cần vì chút tiền này mà khiến mọi chuyện trở nên khó coi.
Vì vậy bấy lâu nay Tô Mạt vẫn gửi đồ. Nhà anh cả nhà anh hai, mỗi năm cô vẫn sẽ cho họ một ít lâm sản.
Cô rất vui khi nhận được lâm sản, cô tưởng họ cũng như vậy, thì ra chỉ có cô là thấy vậy!
“Chị dâu ba, em chỉ thấy tủi thân. Lòng tốt của chúng ta, sao đến miệng chị ta lại thành như vậy?”
“Tiểu Lan, chúng ta không thấy thẹn với lòng là được, người khác nghĩ như thế nào, chúng ta không kiểm soát được. Chúng ta chỉ cần biết sau này ít qua lại là được.”
“Nếu không vì cha mẹ vẫn ở đây, em cũng không muốn quay lại.” Thật khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Tô Mạt an ủi Tiểu Lan vài câu xong rồi hai người cúp máy.