Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 387

Tô Mạt cúp máy, sau đó đi đến cửa hàng mới chờ tủ kính và bảng hiệu được đặt làm mang đến.

Cửa hàng mới, ngoài những món bánh ngọt thông thường, họ còn bổ sung thêm những món ăn đã chế biến sẵn! Các món mà người Quảng Châu thích ăn như thịt lợn nướng, vịt quay, ngỗng quay, gà cắt miếng, gà sốt xì dầu, đầu heo om,...

Khu vực xung quanh đều là các nhà máy lớn, đãi ngộ của công nhân rất tốt, chỉ cần hương vị ngon thì không lo không bán được.

Cô cũng đã tìm được đầu bếp để làm những món này, đó là đầu bếp trước đây của nhà hàng quốc doanh. Bởi vì đắc tội với người khác, bị người ta hãm hại rồi bị đuổi đi. Hai năm nay không có công việc, cuộc sống rất khó khăn.

Sau khi Tô Đình Khiêm tìm đến, không cần phải nói nhiều, thầy Ngô đã đồng ý.

Hai năm nay thầy Ngô cũng ức chế, bây giờ có cơ hội cho ông ấy làm lại công việc mình yêu thích, ông ấy nhất định sẽ làm thật tốt, để cho những kẻ khốn nạn coi thường ông ấy phải nhìn thấy.

Đến lúc đó, những món ăn của nhà hàng quốc doanh còn không bằng những món ăn của cửa hàng nhỏ bán ven đường, xem họ còn có mặt mũi nào nữa không.

Đương nhiên, mức đãi ngộ của thầy Ngô không thể giống như những người làm thuê khác, tính theo ngày.

Tô Đình Khiêm trả cho ông ấy tám mươi tệ một tháng, mỗi tháng được nghỉ bốn ngày, vào các ngày lễ còn được tặng quà, nói chung là cũng giống như làm việc ở nhà mày.

Tô Mạt đợi ở cửa hàng một lúc, người làm bảng hiệu đã mang bảng hiệu đến, Tô Mạt kiểm tra thấy không có gì sai sót, thì nhờ người treo bảng hiệu lên, sau đó phủ tấm vải đỏ lên bảng hiệu, chờ đến ngày khai trương thì tháo xuống.

Bảng hiệu là tên cửa hàng mới, gọi là “Cửa hàng thực phẩm nhà Tô”. Họ dự định sẽ làm theo mô hình chuỗi cửa hàng, sau này mở cửa hàng mới cũng sẽ dùng tên này.

Sau đó, giá đỡ và tủ kính đặt làm cũng được giao đến cửa hàng, Tô Mạt hướng dẫn mọi người sắp xếp từng thứ.

Lúc này, có hai nữ công nhân đi qua dừng lại rồi đến hỏi Tô Mạt: “Người đẹp, chỗ này của các cô định làm gì vậy?”

Mấy ngày nay họ tò mò về nơi này lắm rồi, khắp nơi đều đầy bụi bặm xám xịt, chỉ có tòa nhà này được sơn màu trắng, còn mở cửa sổ lớn hướng ra đường, bây giờ còn treo cả vải đỏ.

“Chúng tôi chuẩn bị mở một cửa hàng thực phẩm, bán bánh bao, xôi gà lá sen các thứ, còn có cả mấy món chế biến sẵn như vịt quay, ngỗng quay, gà cắt miếng nữa.”

“Sáng ngày kia chúng tôi khai trương, đến lúc đó hai chị gái xinh đẹp nhớ đến ủng hộ nhé. Ngày đầu tiên khai trương, bánh ngọt mua hai tặng một, đồ ăn chế biến sẵn giảm hai mươi phần trăm, số lượng có hạn, ai tới trước có trước.”

“Được, hôm đó chúng tôi sẽ đến.” Hai nữ công nhân nói xong rồi rời đi.

Hầu hết người Quảng Đông đều không quan tâm đến việc ăn mặc, nhưng họ rất quan tâm đến việc ăn uống. Chỉ cần hương vị đủ ngon, họ đều sẵn sàng thử dù có đắt đến đâu.

Cho nên sau này mới có câu nói “Ăn ở Quảng Đông”.

Buổi chiều, Lục Trường Chinh lại gọi cho Lục Hành Quân, sau khi xác nhận lại Lục Phượng Cần muốn nhập ngũ thì bảo Lục Hành Quân chuẩn bị sẵn sàng, vài ngày nữa anh sẽ bảo Đào Bồi Thắng cử người mang đơn đi xin.

Cúp máy, Lục Trường Chinh gọi cho một người quen bên này. Sau nhiều năm quen biết, đây là lần đầu tiên Lục Trường Chinh mở lời, người đó đương nhiên đồng ý.

“Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ sắp xếp cho cháu gái anh một nơi tốt.” Người đó nói.

“Đừng, nghe tôi nói đã. Anh cả và chị dâu không dạy tốt con bé, tôi muốn nhân lúc con bé còn nhỏ, nhanh chóng đưa vào đội để uốn nắn lại. Nơi nào vất vả, nơi nào rèn luyện được thì đưa đến đó.”

Người đó nghe vậy, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra có một nơi như vậy, môi trường không tốt lắm, vừa khổ vừa xa, còn phải giữ bí mật, có lẽ một hai năm cũng không thể liên lạc với gia đình.”

“Nguy hiểm không?”

“Nguy hiểm thì không nguy hiểm, làm công tác hậu cần nhưng điều kiện hơi gian khổ một chút.”

Ban đầu, những công việc như vậy thường sắp xếp cho chiến sĩ nam nhưng có những công việc mà chiến sĩ nam không làm được, chỉ có thể sắp xếp chiến sĩ nữ.”

Trong quân đội chiến sĩ nữ vốn đã ít, phần lớn những người vào đây đều có quan hệ, những nơi vất vả đa số đều không muốn đi, nếu không cũng không cân nhắc đến tân binh.”

Lục Trường Chinh nghe vậy thì vui vẻ, anh muốn một nơi như vậy: “Không sao, đến đó đi. Anh em, vất vả cho anh rồi! Lần sau mời anh uống rượu.”

“Được! Nhưng chuyện này phải nhanh chóng, bên kia đang cần người gấp. Khi nào tuyển được người, chúng tôi phải huấn luyện một tháng mới có thể gửi đi được. Hai ngày tới nhanh chóng điền đơn rồi đưa đến Bộ Lực lượng Vũ trang, mấy ngày nữa thì đưa đến đây.”

“Được, vậy tôi sẽ bảo lão Đào đưa đơn qua trước.”

Sau khi hai người bàn bạc các quy trình liên quan xong, anh gọi điện cho Đào Bồi Thắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-387.html.]

Tối hôm đó, Đào Bồi Thắng đã đưa đơn xin đến nhà họ Lục, dặn họ tối nay điền xong, sáng mai sẽ có chiến sĩ đi qua đến lấy rồi đưa đến Bộ Lực lượng Vũ trang.

“Vội vậy sao?” Lục Hành Quân hỏi.

“Đúng vậy, lần này là đợt tuyển binh đặc biệt, cũng nhờ lão Lục mở lời mới có một suất.” Đào Bồi Thắng nói.

“Được, hôm nay chúng tôi nhất định sẽ điền xong. Vất vả cho cậu rồi, trung đoàn trưởng Đào.”

“Tôi với lão Lục là anh em, không cần phải khách sáo như vậy.” Đào Bồi Thắng nói.

“Tôi nhắc nhở một câu, tốt nhất anh nên nói rõ với con bé trước khi điền. Mũi tên đã b.ắ.n ra thì không quay lại, việc nhập ngũ cũng không hề dễ như người ta tưởng. Nếu con bé không chịu được khổ, đào ngũ, sẽ ảnh hưởng đến việc nhập ngũ của các em.”

Anh ta nghe nói đơn bị mà cô bé đến sẽ rất vất vả, không dễ dàng gì cho một cô gái.

Đúng lúc Lục Phượng Cần cũng ở bên cạnh, Lục Hành Quân liền gọi cô bé lại: “Con nghe rõ chưa? Nếu con đi rồi, nếu không làm tốt thì sẽ không chỉ ảnh hưởng đến con mà còn ảnh hưởng đến em của con.”

“Con phải suy nghĩ kỹ, nếu đã quyết định đi, cha sẽ điền đơn cho con. Đương nhiên, cha cảnh cáo trước, nếu con đào ngũ, cha sẽ không nhận con, con cũng đừng về thôn Lục Gia nữa, cứ c.h.ế.t ở bên ngoài đi.”

Mặt Lục Phượng Cần trắng bệch, cắn răng nói: “Con nghĩ kĩ rồi, con sẽ không làm vậy.” Cùng lắm chỉ là vài tháng huấn luyện thôi, cô bé có thể chịu được.

Việc đã xong, Đào Bồi Thắng về.

Sáng hôm sau, đã có xe vận tải đi ngang qua lấy đơn, mang đến Bộ Lực lượng Vũ trang.

Ba ngày sau, Bộ Lực lượng Vũ trang đã cử người tới đón Lục Phượng Cần đi.

Một người nhập ngũ cả nhà nở mày nở mặt, Lục Hành Quân còn đặc biệt mua hai dây pháo để nổ.

Mặt Lục Phượng Cần cũng nở nụ cười, lúc cô thi đỗ đại học, ông nội cũng nổ pháo, bây giờ cô bé cũng có thể khiến gia đình nổ pháo vì mình rồi.

Cả nhà tiễn Lục Phượng Cần mặc quân trang mới, đeo hoa dâm bụt lên xe của Bộ Lực lượng Vũ trang, cho đến khi xe đi khỏi tầm mắt rồi mới quay về nhà.

Về đến nhà, Lưu Ngọc Chi thắc mắc hỏi: “Lúc trước chú ba đi lính cũng không vội như vậy, sao lần này lại vội thế?”

“Em không nghe trung đoàn trưởng Đào nói à, lần này là đợt tuyển chọn đặc biệt. Đây là nể mặt thằng ba nên mới xin được một suất.”

“Nhưng cháu gái ngoại của chủ nhiệm em cũng được chọn mà cũng không vội như vậy. Chẳng lẽ nhân viên tổng đài đặc biệt này là…” đi đến đơn vị tốt.

Lưu Ngọc Chi còn chưa nói xong, đã bị Lục Hành Quân ngắt lời: “Ai nói với em là làm nhân viên tổng đài.”

“Thằng ba nói, Phượng Cần đến đơn vị bí mật, sau khi ra khỏi đó, tương lai sẽ tốt đẹp.”

“Hả đơn vị bí mật nào?”

“Đã nói là đơn vị bí mật, làm sao cho em biết đơn vị nào.” Lục Hành Quân trừng mắt nhìn cô ấy một cái.

“Vậy sao này chúng ta viết thư cho Phượng Cần kiểu gì?”

“Đơn vị bí mật không được phép viết thư, chờ Phương Cần ra khỏi đó, con bé sẽ liên lạc với chúng ta.”

“Cái gì?” Lưu Ngọc Chi hét lên.

“Lục Hành Quân sao anh lại nhẫn tâm để con gái đến một nơi không thể liên lạc được, lỡ xảy ra chuyện gì…”

“Em im miệng cho anh, có thể xảy ra chuyện gì chứ? Đơn vị bí mật cũng có rất nhiều công việc, chú ba có thể để cháu gái mình chịu c.h.ế.t sao?”

“Em đúng là tóc không dài hiểu biết cũng ngắn! Thằng ba lo lắng cho tương lai của con gái em, em còn ở đây nói vớ vẩn, nếu em có bản lĩnh thì tự mình sắp xếp đi.”

“Vừa muốn người khác sắp xếp, vừa muốn khua tay múa chân, có muốn người ta sắp xếp cho con gái em làm ở quân khu của Tổng tư lệnh không?”

“Em tưởng mình là ai? Lớn mặt như vậy? Ai cũng phải phục vụ em chắc?”

Lưu Ngọc Chi lại bị Lục Hành Quân mắng một trận, tức đến mức không chịu nổi, lấy quần áo, đạp xe về nhà mẹ đẻ.

Bình Luận (0)
Comment