Khi Lục Phương Cần đang chờ đi lính, cửa hàng thực phẩm nhà Tô ở Quảng Châu đã khai trương.
Trong ngày khai trương, Tô Dịch Viễn cố ý liên hệ đội múa lân, khi đến giờ cao điểm thì đội múa lân sẽ múa ở trước cửa hơn nửa tiếng. Trong phút chốc, chiêng trống vang trời, pháo b.ắ.n vang đội, lại có múa lân đặc sắc, thật sự khiến người ta chú ý.
Phàm là người đi ngang qua đều sẽ dừng lại nhìn vài lần. Cửa hàng thực phẩm nhà Tô cứ như vậy được các công nhân gần đó nhớ kỹ.
Múa lân là truyền thống ở Quảng Đông, trong thời gian hỗn loạn thì nó bị cấm, sau khi phong trào kết thúc, bầu không khí thoải mái hơn, nó dần dần được truyền nhân múa lân dùng tới.
Chỉ là bị cấm lâu nên có rất nhiều chuyện, tất cả những quan sát đều không dám làm người đầu tiên làm liều được lợi.
Đội múa lân đã tập luyện hơn một năm mà không có cơ hội để ra ngoài biểu diễn. Khi Tô Dịch Viễn liên hệ bọn họ, truyền nhân múa lân vội vàng đồng ý, thậm chí ngay cả tiền cũng không lấy.
Nhưng nhà họ Tô không phải là người tham tiền, sau khi đàm phán thành công, Tô Dịch Viễn lập tức lì xì 10 tệ.
Đội múa lân cũng biết cơ hội không đến dễ dàng, hôm khai trương, bọn họ dùng hết sức múa lân, dùng hết bản lĩnh cuối cùng, phô bày ra không ít tuyệt chiêu, hấp dẫn nhiều người dừng lại quan sát.
Trong phút chốc, trước cửa cửa hàng thực phẩm chật ních người.
Nhưng mà, người tới xem múa lân nhiều mà mua đồ thì ít. Thời gian thịnh vượng chân chính là sau khi công nhân ca đêm tan làm.
Bình thường vào tám giờ thì công nhân ca đêm tan ca, sau khi dọn dẹp, khi tới cửa cửa hàng thực phẩm thì đã đã tám giờ hai mươi phút.
Lúc này đội múa lân đã rút lui nhưng dấu vết náo nhiệt vẫn còn, Tô Dịch Viễn cầm loa đứng trước cửa hô to: “Cửa hàng mới khai trương, mua hai tặng một”, một vài gia đình có điều kiện tò mò sẽ dừng lại.
Tuy nói trong xưởng cũng có nhà ăn, nhưng ăn đến ăn đi đều là vài thứ cũ, người có điều kiện sẽ ăn ngon ở bên ngoài.
Hai anh em cũng biết làm đồ ăn, bọn họ cắt nhỏ mấy cái bánh bao và màn thầu, bánh cũng cắt một vài miếng rồi để lên đĩa sạch, thấy có người đến thì lấy tăm tre cắm một miếng để người ta nếm thử.
Lúc này, người có công việc hoặc làm ở nơi có danh tiếng, nhất là làm ở nhà máy lớn thì càng thích sĩ diện nên bọn họ kiếm lời được chút ít. Bọn họ ăn thử thấy hương vị không tệ, phần lớn người ăn thử đều mua hàng.
Rất nhanh bọn họ đã bán hết một đợt.
Khi xây dựng, bọn họ xây phòng bếp to hơn, chồng gạch làm cái lò, lại làm thêm mấy cái bếp lò, thầy Ngô làm việc ở nơi này, tám giờ vào làm năm giờ tan làm.
Vào buổi trưa, đồ ăn chín của thầy Ngô của bắt đầu ra lò, toàn bộ cửa hàng đều tỏa ra mùi hương làm người khác thèm nhỏ dãi, thậm chí có không ít người đi đường bên ngoài hít một hơi thật mạnh.
Trong chốc lát, các loại vịt nướng, vịt quay, gà quay, sườn nướng màu vàng kim, da xốp giòn, khiến người xem chảy nước miếng, bị treo trong tủ kiếng, hấp dẫn không ít người qua đường dừng chân.
Có hai bà cháu đi ngang qua, đứa cháu ngửi thấy mùi thơm thì quậy phá đòi ăn. Bà cụ hết cách, tới hỏi: “Chào cậu đẹp trai, đồ nướng các cháu bán bao nhiêu?”
Bên này ngoại trừ nhà máy thì có một vài miếng đất của dân bản địa và viện gia chúc, bình thường có không ít hàng xóm đi ngang qua.
“Chào bà, chúng cháu đều tính theo cân, vịt quay 1.5 tệ, vịt nướng 1.3 tệ, gà quay 1.5 tệ, sườn nướng 1.2 tệ, thịt heo 1 tệ, thịt lợn nướng 1.4 tệ.” Trên bức tường trắng sau lưng bọn họ có dán thực đơn to, chỉ là bà không biết chữ.
“Hôm nay chúng cháu mới khai trương nên giảm giá tất cả hai mươi phần trăm, hôm nay bà mua thì rất có lời, bà muốn ăn thử không?”
Bà cụ nhướng mày: “Sao lại đắt như thế? Giá đắt gấp đôi giá thị trường.”
“Bà ơi, đồ ăn ở đây thì khác, chúng cháu bán thực phẩm chín, một cân thịt tươi nấu thành thực phẩm chín cũng còn khoảng tám lạng. Hơn nữa, mua thịt trong chợ cần phải có phiếu, đồ ăn chín ở chỗ chúng cháu không cần phải dùng phiếu.”
“Ở đây là chợ trời, không cần dùng phiếu thịt, một cân thịt tươi đã gần 1.5 tệ. Bà xem có đúng hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-388.html.]
“Huống hồ, đầu bếp làm vịt quay của chúng cháu là người từng làm ở quán cơm quốc danh, bà ăn thử thì biết.” Tô Dịch Viễn nói, rút cây tăm ra, đ.â.m vào miếng thịt nhỏ từ trong tủ kiếng đưa cho bà ấy, để bà ấy nếm thử.
“Với giá mua thịt tươi ở chợ trời mà có thể nếm thử tay nghề của đầu bếp ở quán cơm quốc doanh thì quá lời. Hôm nay còn giảm giá hai mươi phần trăm, như vậy càng có lời hơn.”
Bà cụ ăn thử, quả thật không tệ. Con trai của bà ấy là xưởng trưởng, bà ấy cũng là người đã ăn ở quán cơm, đúng là không chênh lệch so với bên đó. Nhân tiện nói: “Vậy cho bà một cân vịt quay.”
“Vâng!” Tô Dịch Viễn đáp, lưu loát đi chặt một cân vịt quay, dùng giấy dầu bọc lại rồi đưa cho bà ấy.
“Bà ơi, của bà đây. Lần sau bà đến mua nhớ mang theo hộp cơm, cháu rưới thêm nước vịt quay cho bà, nước vịt quay trộn với cơm ăn rất ngon.”
Khi Tô Dịch Viễn chặt vịt quay cho bà cụ, Tô Mạt và thầy Ngô đem thực phẩm chín ra, cắt một ít thịt vụn, cho những người đi đường dừng chân nếm thử.
Những người này phần lớn là hàng xóm láng giềng ra ngoài mua thức ăn, mặc dù không phải ai cũng, nhưng cũng có hơn một nửa người mua.
“Cắt nửa cân thịt heo cho tôi, tôi muốn phần tai heo đó.”
“Cho tôi một cân sườn đi.”
“Tôi muốn nửa con gà quay.”
“Được, anh chờ một lát!”
Hai anh em mỉm cười đáp lời một người lấy tiền và cân, một người chặt và cắt, phục vụ gọi là đến.
Thầy Ngô thấy đồ ăn chín của mình bán tốt âm thầm thở phào Tìm một công việc không dễ dàng, ông ấy sợ bán không được và sẽ mất công việc này.
Thật ra do thầy Tô quá lo lắng, giá đồ ăn chín của giá nhà họ Tô bán không đắt hơn giá thị trường. Thịt sống tuy rẻ nhưng phải dùng phiếu thịt, phiếu thịt mỗi tháng đều theo số lượng quy định, phàm là gia đình có điều kiện thì phiếu thịt đó không đủ ăn, nên phải đi mua ở chợ trời.
Bây giờ bên này bán thực phẩm chín không đắt hơn chợ trời và cũng không cần có phiếu, mùi vị lại khá ngon, trong thời gian dài được tuyên truyền thì sẽ càng bán đắt hàng.
Chờ những người làm ca sáng tan làm, cửa hàng thực phẩm lại nhộn nhịp thêm một đợt, nhưng đồ ăn được bán nhiều nhất, vẫn là thịt nướng, bánh ngọt được bán ít hơn.
Tô Dịch Viễn cười: “Vẫn là công nhân nhà máy lớn có tiền, mua thịt mà không chớp mắt.”
“Xem ra phần bánh ngọt này chỉ có thể bán một đợt buổi sáng. Hôm nay mọi người đều bị người múa lân hấp dẫn lực chú ý, buổi sáng ngày mai phải hô to hơn, để mọi người quen mua đồ ăn sáng của chúng ta mới được.” Tô Dịch Viễn thấy bánh ngọt còn rất nhiều.
Khoảng sáu giờ, người tan tầm đều tan làm, người nên đi làm cũng phải đi làm, hai anh em dọn dẹp một chút rồi đóng cửa hàng, thực phẩm chín còn thừa lại vài phần vịt quay và gà quay, mang về để người nhà có thêm đồ ăn đêm. Phần bánh bao còn lại thì bọn họ cầm tới bán ở nhà ga bên kia.
Khi hai anh em đến nơi, hôm nay doanh thu là 144.3 tệ, không cao bằng hôm cửa hàng thực phẩm ở nhà ga khai trương, hơn nữa phần doanh thu này có hơn phân nửa là của thực phẩm chín.
Tiền lãi của thực phẩm chín không cao bằng bánh ngọt, hơn nữa hôm nay nó còn bị giảm giá, hai anh em tính toán thì tiền lãi cũng chỉ hơn 30 mà không đến 40 tệ.
“Dùng tiền kiếm người hô to, không lỗ vốn là được. Hôm nay, cửa hàng thực phẩm nhà họ Tô đã có danh tiếng, sau này sẽ tốt hơn.” Tô Dịch Viễn rất lạc quan.
Sau khi dọn dẹp vệ sinh, hai anh em khóa chặt cửa, lái xe mô tô sidecar chở đồ còn dư đến nhà ga.
Xe mô tô sidecar, là do Tô Đình Đức có được dựa vào quan hệ trong đội ngũ, anh ta bỏ ra 700 tệ. Nói là đổi được từ quân đội tiền tuyến, mã lực có vấn đề, không phù hợp để trèo đèo lội suối, ban đầu anh ta định trả lại cho công an địa phương dùng, bọn họ dựa vào quan hệ để làm ra một chiếc xe mới.
Mặc dù nói là dùng xe cũ, nhưng lúc này, dân chúng không mua được xe mô tô, ô tô thì càng không cần suy nghĩ, dùng để đối phó trước.
Chủ yếu là cửa hàng thực phẩm cách chỗ ở khá xa, nếu như đạp xe đạp thì tốn khoảng một tiếng, không tiện để đưa hàng tới, đi xe mô tô nhanh hơn nhiều, có thể đến nơi trong vòng nửa tiếng.