Ngày thứ hai, Tô Dịch Viễn cầm loa hô to chào hàng, quả nhiên lượng tiêu thụ bánh ngọt cao hơn hôm qua.
Doanh thu ngày thứ hai là 156 tệ, sự gia tăng chủ yếu là dựa vào bánh ngọt, thực phẩm chín không được giảm giá nên lượng tiêu thụ thấp hơn hôm qua.
Ngày thứ ba có doanh thu là 163 tệ.
Ngày thứ tư có doanh thu là 178 tệ.
Ngày thứ năm có doanh thu là 184 tệ.
Sau đó, doanh thu cửa hàng thường xuyên d.a.o động trên dưới 180 tệ, tổng doanh thu buôn bán vào thời kỳ đầu cứ như vậy, chờ sau khi mở lâu, chắc hẳn doanh thu sẽ dần dần tăng lên.
Một tuần sau khi cửa hàng thực phẩm khai trương, Mã Tiểu Quyên cũng đến Quảng Châu, hôm đó Tô Mạt cố ý đổi trạm xe lửa tới cửa hàng bán lẻ.
Sau khi nghe loa phát thanh nói tàu của Mã Tiểu Quyên cưỡi đã đến trạm, cô lập tức đi tới cửa trạm đón cô ta.
“Tô Mạt!” Mã Tiểu Quyên vừa xách theo túi hành lý vừa nhìn xung quanh, khi nhìn thấy Tô Mạt thì vội vàng chạy qua.
“Cậu đã ăn quả tiên à? Sao tớ thấy cậu không thay đổi chút nào? Làn da vẫn mịn màng, khuôn mặt vẫn rất ưa nhìn.”
Tô Mạt vẫn giống như cô gái mười tám mười chín tuổi, cô không thay đổi chút nào, nào giống một người đã có con năm sáu tuổi? Sau khi cô ta sinh em bé, cô ta luôn có cảm giác mình già đi rất nhiều.
“Cậu ăn kẹo trên xe lửa hay sao mà miệng ngọt như vậy?” Tô Mạt cười.
“Tớ nói thật, cậu nhìn tớ xem, có phải tiều tụy hơn trước không?”
“Ngồi trên xe lửa vài ngày thì ai mà không tiều tụy? Cậu có mệt không, tớ dẫn cậu về nhà tớ nghỉ ngơi trước.” Đúng là sắc mặt của Mã Tiểu Quyên khá tệ, nhưng mà không có bao nhiêu người có sắc mặt tốt sau khi đi xuống xe lửa.
“Ừm, tớ phải nhanh chóng tắm rửa, tớ sắp ôi thiu mất rồi, phương Nam quá nóng.” Mã Tiểu Quyên nói, đã vài ngày cô ta chưa tắm rửa, trên người cô ta có mùi hương mà chính cô ta cũng khó chịu.
Tô Mạt dẫn Mã Tiểu Quyên tới phố cửa hàng bán lẻ trước, cô nói cho Mạc Ngọc Dung một tiếng rồi mới lái xe chở Mã Tiểu Quyên về nhà ở phố Cao Đệ.
Tháng tám ở Quảng Châu cực kỳ nóng, vừa về nhà, Tô Mạt toát mồ hôi cả người. Cô dẫn Mã Tiểu Quyên lên lầu ba, để cô ta đi tắm trước còn mình thì bật quạt.
Mã Tiểu Quyên nhận nước, rửa ráy sạch sẽ, chờ trên người cô ta có cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái thì mới mặc quần áo vào rồi đi ra ngoài.
“Tô Mạt, căn nhà này của cậu không tệ, sau này cậu không còn ở viện gia chúc nữa sao?” Mã Tiểu Quyên hỏi, ngôi nhà này rất sạch sẽ, những ngăn tủ trong nhà đều rất đẹp, đẹp hơn gấp bội so với nhà chồng cô ta ở Cáp Nhĩ Tân.
“Không, bây giờ tớ phải phụ giúp cha mẹ nên tạm thời ở bên này. Sau này khi bọn nhỏ đi học, tớ vẫn về viện gia chúc ở.” Tô Mạt định đưa hai nhỏ tới trường tiểu học vào tháng chín nên phải về viện gia chúc.
“Hai đứa con của cậu đâu? Sao tớ không thấy?”
“Lục Trường Chinh đã dẫn bọn trẻ đi huấn luyện.” Nhưng thật ra là do tư lệnh Hứa yêu cầu, sau này khi bọn trẻ đi học thì không thể huấn luyện trong hai ba ngày, nên nghỉ hè sẽ bị huấn luyện nhiều hơn.
Mã Tiểu Quyên “Chậc” một tiếng: “Hai người các cậu đúng là nhẫn tâm, đứa trẻ nhỏ như vậy.”
“Không phải cậu cũng vậy sao, để con mình ở nhà rồi tự chạy đến đây.” Tô Mạt trêu.
Mã Tiểu Quyên cười ha ha: “Đúng vậy, tớ sợ phải chăm con, nhân dịp rảnh rỗi, em trai em gái tớ có thể giúp tớ chăm con, tớ vội chạy ra đây để va chạm xã hội, chờ đến khi đi học lại, lại phải vừa đi học vừa chăm con, nhưng não không còn trống rỗng.”
Cô ta làm ổ ở nơi nhỏ là huyện Thanh Khê quá lâu, nhân dịp còn có thể bốc đồng phải ra đây xem, nếu không cô ta sợ mình sẽ bị đồng hóa thành những bà chủ gia đình.
Mã Tiểu Quyên cũng không tới thẳng Quảng Châu, cô ta tới Bắc Kinh trước, sau đó dừng ở Thượng Hải hai ba ngày, rồi mới đến Quảng Châu.
Tô Mạt để Mã Tiểu Quyên nghỉ ngơi ở căn phòng của hai đứa nhỏ, bản thân cô thì về cửa hàng bán lẻ phụ giúp trước.
Vào ngày tiếp theo, Tô Mạt dẫn Mã Tiểu Quyên du ngoạn ở Quảng Châu vài y ngày.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-389.html.]
Mã Tiểu Quyên phát hiện, trên phương diện nền móng công trình, Quảng Châu cũng không tốt hơn Bắc Kinh và Thượng Hải là bao nhiêu, Cáp Nhĩ Tân cũng không chênh lệch quá nhiều so với Quảng Châu.
Dù sao Cáp Nhĩ Tân cũng là thành phố có nền công nghiệp trọng yếu của quốc gia, kinh tế cũng không lạc hậu, có rất nhiều nhà máy lớn nổi tiếng.
Nhưng nhìn Quảng Châu có sức sống hơn những thành phố khác.
Có lẽ là vì màu sắc quần áo mà người Quảng Châu mặc, sáng hơn, to hơn những thành phố khác. Phần lớn người đi đường của những thành phố khác đều mặc màu xanh xám, mà ở trong đó có rất nhiều người mặc áo sơmi trắng quần đen và váy màu sáng.
Có lẽ, vì mua đồ ở thành phố này tiện lợi hơi so với những thành phố khác. Trên con đường náo nhiệt, thỉnh thoảng sẽ có mấy hai người bán hàng rong xách theo rổ, chào hàng với đủ loại đồ sinh hoạt cần có. Đường phố ở đây có dáng vẻ của đường phố, mà không chỉ là người đi đường vội vã.
Có lẽ, là vì thỉnh thoảng có thể nhìn thấy người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh ở trung tâm thương mại đang kết bạn đi dạo mua sắm.
Mã Tiểu Quyên cảm thấy, những thành phố khác giống như người trung niên nhưng phải từ từ già đi, mà Quảng Châu giống như thanh niên đang trưởng thành thành người trung niên.
Mã Tiểu Quyên ở lại Quảng Châu bốn ngày thì phải chuẩn bị đi về, dù sao trong nhà cô ta còn đứa trẻ chưa đầy một tuổi.
Khi cô ta rời đi, Tô Mạt đưa Mã Tiểu Quyên lên xe lửa.
Mã Tiểu Quyên ôm Tô Mạt: “Tô Mạt, tớ hơi hối hận vì đã kết hôn sớm. Không biết sau khi tốt nghiệp, tớ còn có thể bốc đồng tới Quảng Châu tìm cậu được không.”
Tô Mạt vỗ lưng cô ta: “Chỉ cần cậu muốn, tớ hoan nghênh cậu tới mọi lúc.”
“Được, đến lúc đó cậu đừng chê tớ phiền.” Mã Tiểu Quyên cười khoát tay bảo Tô Mạt quay về, còn cô ta quay người lên xe lửa.
Nào có dễ dàng như vậy? Cuộc sống cũng không thể chỉ lo cho bản thân mình.
Mỏ vàng chưa được khai thác xong thì lão Đào còn ở trong quân đội, cô ta nghe người ta nói phải đến hai mươi ba mươi năm mới có thể khai thác hết mỏ vàng, vậy lão Đào hải ở nơi đó hai mươi ba mươi năm, trừ khi anh ta đổi nghề rời khỏi quân đội.
Sau khi tốt nghiệp, nếu cô ta không muốn vợ chồng xa cách thì phải nhờ moois quan hệ để được sắp xếp về huyện Thanh Khê.
Nhân sinh có thể có bao nhiêu cái hai mươi ba mươi năm? Đến lúc đó đã già, chỉ sợ thì không thể xông xáo được nữa.
Mã Tiểu Quyên rất hâm mộ Tô Mạt, cô dám nghĩ dám làm, có bao nhiêu người có thể có quyết đoán như gia đình cô.
Cô lăn lộn ở bên ngoài được vị trí chủ nhiệm trung tâm ngoại thương, dám dứt khoát đi thi đại học, cha cô là giáo sư đại học cũng dám từ chức đi đánh cược vào tương lai vô định.
So với Tô Mạt, cô ta còn thiếu lòng can đảm.
*
Ngày khai giảng vào mùng một tháng chín.
Tô Mạt dẫn An An Lạc Lạc tới báo danh ở trường tiểu học gần quân đội, đóng học phí, nhận sách vở. Học phí của một học kỳ là 3 tệ 7 hào, sách vở chỉ có ba quyển, ngữ văn, toán học và đạo đức.
Thời kỳ bảy mươi đã có biên lai tiền học phí tiểu học.
Thời kỳ này chưa có lớp tiền tiểu học mà trực tiếp học lớp một.
Tô Mạt lật xem sách giáo khoa. Trước đây, trang đầu tiên có màu của sách giáo khoa có khẩu hiệu người lãnh đạo muôn năm, năm nay sách giáo khoa đã sửa đổi, thay thành chân dung của vĩ nhân và người lãnh đạo đương nhiệm.
Nội dung của sách giáo khoa cũng được điều chỉnh, sách giáo khoa trước đây in rất nhiều biểu ngữ của Hồ Phong về giai cấp không quên đấu tranh, ca ngợi cách mạng văn hóa, phản kích tư tưởng bảo thủ để trở mình, hiện tại đã không còn.
Tô Mạt bỏ sách vở vào trong cặp sách của hai đứa nhỏ, dẫn hai đứa nhỏ lớp học của bọn nhỏ, lớp một trên hai. Sau khi cô thấy hai đứa nhỏ đi vào tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống thì quay về.
Cặp xách của bọn nhỏ, là quản lý viện gia chúc phát cho, trên cặp đeo vai in chữ quân đội màu xanh “Vì nhân dân phục vụ”, hễ là trẻ em đi học ở viện gia chúc đều có, bọn họ nói rằng mỗi năm phát một cái cặp.
Trẻ em ở viện gia chúc đi học đều đeo cái cặp này, Tô Mạt không có làm chuyện khác biệt, cô để hai đứa nhỏ dùng cái cặp đó.