Cùng lúc đó, ở đại đội thôn Lục Gia, Lục Ái Cần và lục Quốc Đống cũng phải đi học trường trung học cơ sở ở công xã.
Trong hai kỳ thi đại học liên tiếp, năm nay có không ít thanh niên trí thức thi lại, nhiều gia đình ở đại đội coi trọng chuyện giáo dục, năm nay có hai mươi đứa trẻ phải học trường cấp hai, cộng thêm những đứa trẻ đang đi học cấp hai, trong đại đội có tổng cộng ba mươi mấy đứa trẻ phải đi học cấp hai.
Các cán bộ đại đội bàn bạc, vì để tiện cho bọn nhỏ đi học, sau này máy cày trong đội sẽ đưa đón bọn trẻ đi học một ngày hai chuyến, mỗi tháng trả 5 hào tiền xe trên một đứa trẻ là được.
Phụ huynh sẵn lòng cho con đi học cấp hai sẽ không keo kiệt 5 hào này, bọn họ đều sảng khoái trả tiền.
Trọ ở trường mất hai tệ phí ăn ở thì không nói, còn phải mang lương thực mang đồ ăn mang củi. Những thứ này tạm quên đi, điều bọn họ sợ nhất là con mình gặp người xấu, học thói xấu.
Trước đây con gái đầu của bí thư là một người rất chịu khó, nghe nói đã học thói hư khi trọ ở trường, sống không thích làm việc, mỗi ngày chỉ nghĩ tới việc ăn ngon mặc đẹp.
May mà có người chú tốt sắp xếp cô ấy đi lính, nếu không với tính cách không làm mà muốn có ăn của cô ấy, để xem con cái nhà ai dám mai mối với, chỉ sợ cô ấy không kết hôn được.
Cho nên vì để con mình không học thói xấu, rút tiền thì rút, con cái thành tài quan trọng hơn.
Tô Mạt khai giảng vào giữa tháng chín, những ngày gần đây cô tới phụ giúp cửa hàng vào ban ngày, ban đêm về viện gia chúc.
Sau khi cô và Tô Dịch Viễn khai giảng xong, cửa hàng thực phẩm nhà họ Tô tạm thời do Tô Đình Khiêm và thầy Ngô trông giữ, cửa hàng bán lẻ vẫn do Mạc Ngọc Dung phụ trách, Vương Thúy Mai sẽ phụ giao hàng vào mỗi bữa trưa thay cho Mạc Ngọc Dung, để bà nghỉ ngơi.
Vào ngày thứ ba, Lục Trường Chinh đang ở văn phòng viết tổng kết huấn luyện, bỗng nhiên nhận được cuộc điện thoại của bộ phận hậu cần, nói bên trường học gọi điện đến, gọi phụ huynh của Lục Hòa Nhan, Lục Yến Hà đế trường học một chuyến.
Thật ra trường học gọi tới quản lý của viện gia chúc, Tô Mạt không có ở nhà, bên quản lý không tìm thấy cô, sợ có chuyện gì nên gọi tới bộ phận hậu cần, để bộ phận hậu cần báo cho Lục Trường Chinh.
Lục Trường Chinh nhíu mày, chẳng lẽ vừa khai giảng được ba ngày đã gặp rắc rối rồi? Tới mức gọi cho phụ huynh.
Lục Trường Chinh lái xe, rất nhanh anh đã đến trường học, tìm tới văn phòng giáo viên lớp một, anh tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy một đám đầu củ cải bị phạt đứng, không ngờ lại không có.
Lục Trường Chinh nói mục đích đến đây, một cô giáo trung niên đeo kín ở trong văn phòng vội vàng đứng dậy: “Đồng chí Lục, chào anh, mời ngồi bên này. Tôi là chủ nhiệm của lớp một trên hai, họ Thái. Hôm nay tôi gọi phụ huynh tới đây, chủ yếu là có một số việc muốn trưng cầu ý kiến của phụ huynh.”
Khi Lục Trường Chinh ngồi xuống, anh khách khí nói: “Chào cô Thái. Tôi là Lục Trường Chinh cha của Lục Hòa Nhan và Lục Yến Hà. Có chuyện gì thì cô cứ nói, tôi nhất định sẽ dốc sức phối hợp với trường học.”
Cô Thái đứng dậy rót nước cho Lục Trường Chinh: “Trước đây hai đứa trẻ của anh đã từng đi học không?”
“Bọn trẻ chưa từng đi học, chỉ học nhà trẻ ba năm. Có điều mẹ của bọn trẻ là sinh viên, khi bọn trẻ còn nhỏ. Cô ấy đã dạy cho bọn trẻ kiến thức liên quan.”
“Chẳng trách!” Cô Thái nói.
“Là như thế này, đồng chí Lục, buổi sáng tôi cho hai đứa trẻ làm bài kiểm tra, phát hiện bọn trẻ đã nắm vững kiến thức của lớp một và hai.” Cô Thái nói, đưa các bài thi cho Lục Trường Chinh.
“Đây là bài thi cuối kỳ của lớp một vài hai, tôi cho Hòa Nhan và Yến Hà thi thử, tất cả đều đạt điểm tuyệt đối.”
Cô Thái là một giáo viên có trách nhiệm, mỗi lần có học sinh mới đến trường, cô ấy đều sẽ cẩn thận quan sát trước mấy ngày, rồi đưa ra chỉ dẫn dựa vào tình hình của bọn nhỏ.
Cô ấy vừa nhìn đã phát hiện hai đứa trẻ khác biệt, các bạn nhỏ khác đọc sách giáo khoa đều nhìn hình vẽ, chỉ có hai đứa trẻ nhìn chữ viết. Hơn nữa, cô ấy còn phát hiện, hai đứa nhỏ đã nâng bút làm những đề thi kèm theo sau sách giáo khoa.
Cô Thái cảm thấy hứng thú, cô ấy gọi hai đứa nhỏ đến văn phòng, đưa bài thi cuối kỳ lớp một cho hai đứa nhỏ làm, ban đầu cô ấy muốn xem thử hai đứa trẻ biết được bao nhiêu kiến thức.
Kết quả bài thi này thật đáng kinh ngạc, cả hai đều được điểm tuyệt đối. Đúng lúc, bên cạnh cô ấy còn vài đề thi cuối kỳ của lớp hai, cô Thái lại đưa đề thi cho hai đứa nhỏ làm, bọn nhỏ vẫn được điểm tuyệt đối.
Chuyện này rất khủng khiếp, sau khi cô Thái hỏi tình hình của hai đứa nhỏ, biết được trước đây phụ huynh có dạy trước ở nhà, thì báo tình huống này cho giáo viên chủ nhiệm, sau đó cho gọi điện cho phụ huynh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-390.html.]
“Hôm nay tôi gọi phụ huynh tới đây vì muốn trưng cầu ý kiến của phụ huynh. Tôi đã bàn bạc với giáo viên trường, đứa trẻ đã nắm vững kiến thức lớp một lớp hai hoàn toàn có thể học lên lớp ba.”
“Hiện tại tôi muốn hỏi ý kiến của phụ huynh.”
“Chuyện này cần phải hỏi suy nghĩ của bọn nhỏ, tôi và mẹ của bọn nhỏ luôn tôn trọng nguyện vọng của con. Nếu như bọn nhỏ muốn nhảy lớp thì chúng tôi không có ý kiến, nếu bọn nhỏ không muốn thì chúng tôi cũng ủng hộ.” Lục Trường Chinh nói.
Cô Thái kinh ngạc, trong năm nay có khá ít cha mẹ tôn trọng con cái như vậy.
Bởi vì trường học ở bên cạnh quân đội, nên phần lớn học sinh trong trường đều là con của viện gia chúc ở quân đội, nói là trường tiểu học quân đội cũng không đủ. Những phụ huynh mà cô ấy tiếp xúc trong những năm gần đây, phần lớn đều khá độc tài, bình thường đều là do bọn họ tự quyết định, hiếm khi hỏi con cái.
“Vậy tôi sẽ gọi hai đứa trẻ tới.” Cô Thái nói rồi đi gọi hai đứa trẻ tới.
Đến văn phòng, Lục Trường Chinh nói đề nghị vừa rồi của cô Thái, hỏi bọn trẻ: “Chuyện này do các con tự quyết định, cha mẹ tôn trọng nguyện vọng của các con.”
Hai đứa nhỏ đồng thanh nói: “Chúng con sẽ nhảy lớp.”
Bọn nhỏ thực sự không muốn ở lại lớp một học AOE và 1234, quá lãng phí thời gian. Sở dĩ cô Thái có thể quan sát thấy sự khác biệt của bọn nhỏ, cũng do bọn nhỏ cố ý để lộ cho cô ấy thấy.
Bọn nhỏ được huấn luyện trong hai ba năm, sao có thể không phát hiện có người trong bóng tối lén quan sát bọn nhỏ được? Thế là bọn nhỏ tương kế tựu kế, muốn xem tử có thể thông qua cô Thái để nhanh chóng rời khỏi lớp một.
Kế hoạch của bọn nhỏ là nhảy lớp lên lớp hai, không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, vậy mà đi thẳng đến lớp ba.
Lục Trường Chinh cười mà không cười nhìn hai đứa nhỏ, hóa ra là do bọn nhỏ tự làm. Trước khi vào học vợ anh còn nói đừng để bọn nhỏ phát triển theo hướng như vậy ở trường học, bây giờ mới vài ngày mà bọn nhỏ đã làm ra chuyện nhảy lớp.
“Được rồi, bọn nhỏ đã muốn nhảy lớp, vậy thì nhảy lớp. Làm phiền cô giáo Thái, tôi phải làm thủ tục như thế nào?”
Cô Thái dẫn Lục Trường Chinh đi làm thủ tục, bổ sung chi phí sách giáo khoa, nhận sách giáo khoa của lớp ba. Hai chị em bị chia tới lớp ba trên một, ngày mai là chủ nhật không cần phải đi học, ngày thứ hai đi thẳng tới lớp ba trên một là được.
Làm thủ tục xong xuôi, bọn trẻ nhanh chóng được thả về lớp, Lục Trường Chinh dứt khoát chờ hai đứa trẻ tan học.
Khi lên xe, Lục Trường Chinh hỏi: “Nói đi, có chuyện gì xảy ra vậy? Sao các con muốn nhảy lớp?”
“Cha ơi, kiến thức lớp một quá đơn giản, chúng con đã hiểu hết rồi nên không muốn lãng phí thời gian.”
“Các con đã quên lời dặn dò của mẹ các con sao?”
“Dạ không.” Lạc Lạc vội vàng lắc tay: “Chờ lên được lớp ba, bọn con sẽ không làm như vậy nữa.”
Lục Trường Chinh nhìn cậu bé bằng ánh mắt “Coi như con thức thời” rồi lái xe về nhà. Ban đêm, chờ Tô Mạt về nhà, Lục Trường Chinh lập tức kể chuyện này với cô.
Tô Mạt:...
Sở dĩ cô bảo hai đứa nhỏ giấu giỏi, là vì cô biết qua một khoảng thời gian ngắn sẽ có một thần đồng bị đưa tin rộng rãi, ảnh hưởng tới một thế hệ.
Đó là thiếu niên mười ba tuổi, hai tuổi rưỡi có thể học thuộc lòng hơn ba mươi bài thơ, sáu tuổi bắt đầu học “Đại cương trung y học”, cũng có thể sử dụng thảo dược trung y, tám tuổi có thể đánh cờ vây và học thuộc lòng “Truyện Thủy Hử”, thông hiểu thiên văn, địa lý đủ loại tri thức bách khoa. Khoa trung y thành lập lớp thiếu niên vì cậu ấy, mười ba tuổi đã đậu đại học.
Mọi người thấy cậu bé như có được vinh quang tối cao, nhưng đối với bản thân thần đồng mà nói thì đó là bất hạnh. Dưới những áp lực nặng nề, cuối cùng cậu ấy xuất gia hai lần, khiến người ta than thở.
Trải qua mười năm loạn lạc, hiện tại đa số mọi người đều có thái độ thờ ơ đối với việc học tập, rất nhiều gia đình không coi trọng việc học, muốn kích thích không khí học tập thì cần một nhân vật hiện tượng đến thay đổi lòng người.
Sau khi lập lại trật tự, nhà nước có hàng trăm việc phải làm, người lãnh đạo quốc gia đã nhận ra những khẩu hiệu “Khoa học kỹ thuật là lực lượng sản xuất “, “Sớm có nhân tài, mau có nhân tài” chẳng mấy chốc sẽ trở thành khẩu hiệu vang bóng một thời.