Tô Mạt bảo hai đứa nhỏ giấu giỏi vì không muốn bị người ta chú ý vào thời điểm này, sau đó bị tách biệt và trở thành nhân vật mang tính tiêu biểu.
Nếu một người gánh vác sự mong chờ của hàng vạn người còn sống, vậy sẽ có áp lực rất lớn, chỉ một sai lầm nho nhỏ có thể sẽ bị phóng đại vô hạn, cô không muốn con của mình trải qua chuyện như vậy.
Tô Mạt gọi hai đứa nhỏ đến trước mặt, lại nhấn mạnh thêm một lần.
“Mẹ ơi, chúng con biết rồi. Mọi người đều biết chúng con đi huấn luyện từ sớm, bên ông nội cũng có sắp xếp giáo viên dạy kiến thức văn hóa cho bọn con. Cô Thái gặp may hỏi bọn con, bọn con cũng bảo học lớp ba.” An An giải thích.
“Được, các con tự chú ý, đừng đứng đầu, chờ qua mấy năm thời thế ổn định rồi nói tiếp.”
Hai đứa nhỏ gật đầu.
Thứ hai, Lục Trường Chinh đưa hai đứa nhỏ đi học, anh dẫn bọn nhỏ đi tìm giáo viên chủ nhiệm lớp ba trên một.
Giáo viên chủ nhiệm là một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, họ Kim. Nghe nói trường học muốn nhét hai đứa nhỏ mới vào học vào lớp ông ấy, ban đầu thầy Kim không muốn, sau khi nhìn thấy bài thi của hai đứa nhỏ thì miễn cưỡng đồng ý.
Sau khi nhìn thấy bọn nhỏ, ông ấy không còn ý kiến nữa. Đôi mắt của hai đứa nhỏ trong sáng cứng rắn, đứng thẳng lưng, xem ra là người có tính cách cứng cỏi, ông ấy thích học trò như vậy.
Thầy Kim dạy học cả một đời, vào niên đại đó ông ấy không bị đánh thành ông già xấu xí, toàn bộ nhờ vào việc ông ấy biết nhìn người, bản lĩnh nhìn người vẫn có.
Tiểu học, khó dạy nhất là lớp một.
Bọn nhỏ đang từ nuôi thả trạng thái bỗng nhiên tiến vào trường học phải tuân thủ kỷ luật, phải có thời gian thích ứng, lên lớp đi ngủ nói chuyện tè ra quần các loại. Nửa học kỳ lớp một, nói là kiến thức của thầy cô, có khả năng nhiều hơn là đang dạy bọn nhỏ tuân theo kỷ luật như thế nào.
Thầy Kim lo rằng hai đứa nhỏ sẽ không thích ứng, mặc dù nói bọn nhỏ thông minh, nhưng nếu đã đến lớp ông ấy, thỉnh thoảng sẽ có trẻ không tập trung, hoặc thỉnh thoảng muốn đi nhà vệ sinh, ảnh hưởng tới kỷ luật trong lớp sẽ không tốt.
Nhưng mà khi gặp bọn nhỏ, sự lo lắng đó đã không còn.
Trước khi vào học, thầy Kim dẫn hai nhỏ vào trong lớp.
Từ Chính Vũ đang nhắm mắt, đọc sách một câu có một câu không. Hôm qua cậu bé bị cha mình kéo đi huấn luyện, tối hôm qua lại ngủ muộn, hiện tại thật sự không có tinh thần nào.
Cậu bé nói với bạn cùng bàn để bạn cùng bàn canh giúp, cậu bé dựng thẳng sách giáo khoa, nằm sấp trên bàn định chớp mắt.
Vừa nằm xuống chưa được hai phút, bạn ngồi cùng bàn đụng cậu bé. Từ Chính Vũ lập tức ngồi dậy, giả vờ giả vịt bắt đầu đọc sách.
Lúc đầu cậu bé híp mắt, khi nhìn thấy hai đứa nhỏ đi phía sau thầy Kim thì trong nháy mắt mở mắt rất to.
Tại sao Lục Hòa Nhan và Lục Yến Hà tới lớp cậu bé?
Từ Chính Vũ có dự cảm không tốt.
Quả nhiên, thầy Kim đi lên bục giảng rồi bảo mọi người im lặng.
“Mọi người im lặng! Hôm nay lớp chúng ta có hai bạn học mới, đây là Lục Hòa Nhan, đây là Lục Yến Hà. Mọi người đều ở chung một lớp học, phải đoàn kết hỗ trợ lẫn nhau, học tập thật giỏi, mỗi ngày tiến về phía trước.”
“Thầy ơi, không phải năm nay bọn họ mới vào học sao? Sao lại chạy lên lớp ba rồi ạ?” Từ Chính Vũ nhịn không được hỏi.
“Đúng, năm nay hai em này mới vào học, nhưng hai em ấy đã học xong nội dung lớp một lớp hai nên nhảy lớp lên năm ba.”
“Mọi người phải học tập hai em ấy, bình thường ở nhà đừng có chơi không, có rảnh thì đọc sách giáo khoa nhiều và làm đề nhiều. Nhanh chóng học thành tài để đền đáp tổ quốc thật sớm.” Thầy Kim nhân cơ hội răn dạy.
Sau khi Từ Chính Vũ nghe bọn nhỏ nhảy lớp đến lớp ba thì có cảm giác đỉnh đầu có mây đen.
Sau những năm trước cậu bé đánh bọn nhỏ ở nhà trẻ, những ngày tháng an nhàn của cậu bé sẽ chấm dứt.
Trước đó cậu bé muốn cái gì thì chỉ cần nói một câu, sau chuyện đó, mỗi khi cậu bé muốn cái gì thì đều phải đổi bằng làm việc nhà. Mặc dù bà nội cậu bé còn che chở cậu bé, nhưng cũng không thể nói một câu như cũ.
Thậm chí mẹ cậu bé còn đưa cậu bé về nông thôn làm nông hơn nửa năm. Cậu bé vất vả quay về từ nông thôn, cha cậu bé lại đưa cậu bé đến bộ đội đi huấn luyện chung với tân binh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-391.html.]
Cậu bé đã trải qua thời gian không phải là người, không biết hai tên biến thái nhà họ Lục trải qua bằng cách nào.
Trong nội tâm, cậu bé rất sợ hai chị em nhà này.
Nhất là Lục Hòa Nhan, tuổi còn nhỏ đã đánh cậu bé chảy m.á.u mũi, đây là loại người hung ác nào vậy?
Bây giờ thì tốt rồi, người ta không chỉ đã trải qua huấn luyện gian khổ, còn nhảy lớp lên lớp ba, trở thành bạn cùng lớp với cậu bé.
Chờ về nhà ông nội cậu bé biết tin, chỉ sợ lại sẽ bắt đầu ép cậu bé học tập!
Hai chị em này, đúng là tai họa của cậu bé!
Thầy Kim giới thiệu xong thì bảo hai đứa nhỏ về chỗ. Sau khi hoàn thành thủ tục nhảy lớp cho hai đứa nhỏ, bên phía hậu cần đã kê thêm hai bộ bàn ghế ở cuối phòng học của lớp 3-1 vào hôm qua.
Gen của hai đứa nhỏ rất tốt, vóc người cao hơn hẳn bạn đồng trang lứa, tuy nói là sáu tuổi, nhưng thật ra mới tròn năm tuổi cách đây hai tháng thôi, thế nên so với bọn trẻ đã tám, chín tuổi này thì hai đứa nhỏ có hơi thấp.
Thấy vậy, thầy Kim lập tức chuyển chỗ cho hai đứa lên phía trên, đúng lúc lại ở ngay trước mặt Từ Chính Vũ. Sau khi ổn định chỗ ngồi mới, Lạc Lạc vui vẻ xoay người lại chào hỏi Từ Chính Vũ: “Từ Chính Vũ đó à, không ngờ chúng ta lại trở thành bạn cùng lớp với nhau.”
Từ Chính Vũ hừ nhẹ một tiếng, không thèm đáp lại Lạc Lạc, thằng nhóc này mưu mô xảo quyệt lắm, cậu bé sẽ không thèm để ý tới đâu, đỡ cho lại bị mắc bẫy của Lạc Lạc.
Hơn một nửa số học sinh trong trường sống ở viện gia chúc của quân khu, thế nên hầu như ai cũng quen biết nhau từ trước, vậy là mới hai tiết học trôi qua thôi mà tin tức hai đứa nhỏ nhảy lớp lên khối ba đã truyền khắp trường rồi.
Trong giờ ra chơi, đàn em của Từ Chính Vũ tới tìm cậu bé.
“Anh Vũ, nghe bảo hai đứa nhóc nhà họ Lục kia chuyển tới lớp anh hả?”
Từ Chính Vũ gật đầu, mặt mày xám xịt.
“Có cần…”
“Cảm thấy chưa ăn đòn đủ đúng không?” Từ Chính Vũ hỏi.
Cậu nhóc kia lập tức ngậm miệng không nói nữa.
Mặc dù hiện tại Từ Chính Vũ bị gia đình quản giáo rất nghiêm khắc, nhưng tầm ảnh hưởng của đại ca từ nhỏ đến giờ vẫn còn, trong đám trẻ hay chơi thân với cậu bé, cậu bé vẫn là kẻ cầm đầu bọn chúng như trước.
Sau khi hai đứa nhỏ không đi nhà trẻ nữa, những lúc không cần huấn luyện, hai đứa cũng thường xuyên đi dạo quanh viện gia chúc, thế nên số lần hai bên chạm mặt không hề ít. Từ Chính Vũ không dám đụng vào An An, nhưng Lạc Lạc thì khác, cậu bé có thể lén dạy bảo một trận. Có điều nhóc Lạc Lạc trơn hơn cả cá trạch, lần nào cũng thành công trốn thoát, thậm chí còn phản công hãm hại ngược lại nhóm Từ Chính Vũ một phen.
Vấn đề là thằng nhóc đó trông rất đẹp, miệng lại dẻo, trong viện có rất nhiều các bà các chị thích cậu bé, thế nên chỉ cần Lạc Lạc giả vờ đáng thương, nói vài câu là mọi người lập tức đứng về phía cậu bé, cuối cùng lần nào cũng kết thúc bằng việc có một người trong nhóm bọn họ ăn một trận no đòn.
Dần dà, đám bọn họ cũng không dám chọc giận Lạc Lạc nữa, bởi thằng nhãi đó cực kỳ nham hiểm, ngoài mặt trông ngây thơ đáng yêu vậy thôi, chứ bên trong xấu xa lắm.
“Bọn mày đừng đụng chạm gì tới hai đứa nó nữa, trước kia chúng ta sống thế nào thì giờ tiếp tục như vậy thôi. Đương nhiên, nếu bọn nó dám động tới chúng ta, vậy không cần nhịn, cứ việc xông lên đánh gãy răng nó.” Từ Chính Vũ đáp.
“Mặt khác, chúng mày nhớ chăm chỉ học tập vào đấy, chắc chắn chẳng bao lâu nữa người trong viện sẽ biết chuyện bọn nó nhảy lớp lên khối ba thôi, tới lúc đó kiểu gì chúng ta cũng bị lôi ra bắt học theo bọn nó.”
Đám đàn em nghe vậy thì mặt nhăn mày nhíu. Giờ thì hay rồi, so từ võ tới văn, có còn để người ta sống yên ổn không vậy?
Giống như những gì Từ Chính Vũ đoán, tối ấy, ông nội của cậu bé vừa về đến nhà đã nhắc tới chuyện này. Ông ấy bảo hiện tại nhà nước rất chú trọng trình độ văn hóa, nhưng cán bộ kỳ cựu như họ cũng bị yêu cầu phải cố gắng học tập, càng không thiếu các cán bộ tầng trung bị đưa đi học bổ túc.
Sau đó, ông ấy bỗng chuyển đề tài, dặn mẹ của Từ Chính Vũ phải dành nhiều thời gian giúp cậu bé làm bài tập về nhà hơn, nếu không làm được thì có thể bỏ tiền mời giáo viên về nhà dạy.
Đêm nay, có không ít gia đình xuất hiện cuộc đối thoại tương tự, đặc biệt là những nhà có địa vị cao. Tới cái tuổi như họ, có thể nói đã nỏ mạnh hết đà, thế nên muốn so thì chỉ còn nước so con so cháu.
Thời gian trôi nhanh như mây bay, chớp mắt đã tới cuối tháng mười hai.
Vào thời điểm này, nhà nước đã ban hành một chỉ thị quan trọng, đó là những thanh niên trí thức được điều về nông thôn lúc trước, nếu không muốn ở lại nữa thì có thể trở lại thành phố trong vòng hai năm sắp tới theo từng đợt với các lý do như ốm đau, khốn khó, hay có người thế chỗ.
Nhưng có hai nhóm người không nằm trong diện này, một là những thanh niên trí thức đã kết hôn tại đó, nhóm người này sẽ tự động bị hủy bỏ thân phận thanh niên trí thức, không thể quay lại thành phố. Thứ hai là trở thành người làm thuê ở đó, tức đã tách khỏi thân phận thanh niên trí thức nông thôn, thế nên cũng không được quay về thành phố.