Trong khoảng thời gian ngắn, thanh niên trí thức trên khắp cả nước nhộn nhịp hẳn lên, ai cũng vội vã đi báo danh, bên ngoài văn phòng thanh niên trí thức ở đâu cũng có một hàng dài người đứng chờ.
Các thanh niên trí thức sẽ nộp đơn xin trở về cho văn phòng thanh niên trí thức ở địa phương, văn phòng thanh niên trí thức địa phương sẽ gửi đơn về văn phòng thanh niên trí thức ở nguyên quán qua đường bưu điện, nếu bên đó đồng ý, họ sẽ gửi lại một tờ giấy xác nhận, và với tờ giấy xác nhận này, các thanh niên trí thức có thể làm thủ tục chuyển sinh hoạt để về thành phố.
Nguyên nhân đằng sau chỉ thị này là vì đã có nhiều nơi diễn ra hoạt động mít-tinh và thỉnh nguyện đề nghị được trở về thành phố của các thanh niên trí thức bị điều về nông thôn cũng như chi viện cho biên cương. Rất nhiều nhà lãnh đạo cũng nhận được thư liên danh xin được về nhà do các thanh niên trí thức gửi tới.
Số người vượt qua kỳ thi đại học có hạn, trong đó rất nhiều thanh niên trí thức bị đánh rớt, khi thấy không còn khả năng trở về thành phố, họ bắt đầu tự phát yêu cầu được trở về, họ đã rời khỏi nhà quá lâu rồi, thật sự rất nhớ gia đình.
Cuối cùng, sau nhiều lần họp hành thảo luận, hầu hết các nhà lãnh đạo đã đồng ý cho thanh niên trí thức trở về thành phố. Chắc chắn “Trở về thành phố” sẽ trở thành trào lưu mới trong vòng những năm sắp tới.
Nhưng không phải cứ muốn về là có thể dễ dàng về được ngay, tận mấy triệu thanh niên trí thức lận đó, nếu tất cả cùng về thành phố trong một đêm thì sao mà nhưng thành phố ấy tiếp nhận nổi.
Với lại, để một lượng lớn thanh niên trí thức ùa về thành phố như vậy, nếu không có đủ công tác phân cho họ làm, để họ rảnh không ở nhà, dân lang thang thất nghiệp sẽ ngày càng nhiều, gây ra ảnh hưởng nghiêm trọng đến công tác trị an của thành phố.
Vậy nên, các thành phố sẽ dựa vào khả năng tiếp nhận của mình để đón từng nhóm thanh niên trí thức trở về. Có những nơi mà các thanh niên trí thức phải chờ ròng rã tận hai, ba năm mới được về lại thành phố lận.
Tin tức vừa được công bố, có người vui, cũng có người buồn, trong số những người đã có công tác hay kết hôn tại địa phương cũng có không ít người rầu thúi ruột, bao gồm cả con rể của Lục Quế Lan - chủ nhiệm hội phụ nữ đại đội thôn Lục Gia.
Hôm nay, Lý Nguyệt Nga ngồi trên giường lò may áo bông mới cho Lục Thanh An. Ngay lúc đang hăng say làm việc, bà bỗng nghe thấy bên ngoài hình như có ai gọi mình, bèn lớn giọng kêu người ta vào nhà.
“Chị dâu, đang may áo bông mới hả?” Lục Quế Lan chào hỏi.
“Ừ, may một bộ mới cho ông chồng nhà chị mặc vào dịp tết, chứ áo bông của anh ấy cũng có tuổi thọ mấy năm rồi, đã sớm chẳng còn ấm nữa.” Lý Nguyệt Nga cười nói.
Lục Quế Lan liếc nhìn, ngạc nhiên nói: “Dùng vải nhung tăm làm lớp lót luôn hả, chắc chắn sẽ ấm lắm đây.”
Chị dâu Nguyệt Nga cũng hào phóng ghê, không cần tới vải bông, chơi hẳn vải nhung tăm luôn. Một mét loại vải này có giá tận một đồng hai hào lận đấy, trong khi vải bông chỉ hai hào tám xu thôi.
“Là con dâu ba nhà chị gửi về hồi năm kia đó, chị tiếc đâu nỡ sài, lần này xem như ông chồng hời to rồi, may cho anh ấy một bộ chất lượng, để anh ấy vui vẻ một chút.” Tiết kiệm qua thì ông ấy lại càm ràm mình ở nhà không có địa vị gì.
“Sao thế? Tới tìm chị có chuyện gì?” Lý Nguyệt Nga hỏi. Mặc dù Lục Quế Lan là chủ nhiệm hội phụ nữ, nhưng không phải người thích ngồi lê đôi mách, ngày thường không có chuyện gì cần kíp sẽ rất ít khi qua nhà người khác.
“Chị dâu này, đúng là em có chút chuyện muốn nhờ chị giúp thật.”
“Chuyện gì? Em nói đi.”
“Tô Mạt nhà chị ở Thượng Hải đúng không?”
“Đúng, ban đầu nó ở Thượng Hải thật, nhưng giờ cả nhà con bé đã chuyển về Quảng Châu rồi, không còn ai ở Thượng Hải nữa.”
“Vậy sao…” Lục Quế Lan ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói ra khỏi miệng: “Là thế này, em tính nhờ Tô Mạt hỏi thăm tin tức của một gia đình, chẳng biết có tiện cho nó không?”
“Chuyện này chị cũng không dám nhận bừa, phải để chồng chị viết thư hỏi nó xem sao đã.” Lý Nguyệt Nga không dám ôm đồm vào người, Thượng Hải lớn như vậy, ai biết phải hỏi thăm ai mà lần.
“Viết thư thì chậm quá, chị dâu này, hay là gọi điện có được không? Phí điện thoại em trả cho.”
Lý Nguyệt Nga ngạc nhiên: “Chuyện gì mà gấp gáp quá vậy?”
Lục Quế Lan thở dài: “Thì thằng con rể nhà em đó, giờ nó muốn về thành phố, thế nên cứ dụ dỗ đứa con gái ngốc nhà em ly hôn với nó kìa, còn hứa hẹn gì mà đợi nó về thu xếp ổn thỏa sẽ đón hai mẹ con lên cùng.”
Hai năm trước, con gái của Lục Quế Lan đã gả cho một thanh niên trí thức tới từ Thượng Hải, năm ngoái hạ sinh một bé trai kháu khỉnh.
“Lòng em lúc này rối bời vô cùng, cứ thấy những lời đó không đáng tin chút nào. Lúc bọn nó đòi kết hôn, em đã không đồng ý rồi, em cứ có cảm giác đứa con rể đó không đáng tin chút nào.” Vấn đề là con gái sống c.h.ế.t đòi gả, có khuyên cỡ nào cũng không lay chuyển nổi.
"Vậy em đừng cho cậu ta về." Lý Nguyệt Nga nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-392.html.]
Trong hai năm này, sau khi các thanh niên trí thức quay về thành phố thì dần dần mất liên lạc, rất nhiều người bỏ chồng bỏ vợ bỏ con, bà ấy đã từng nghe qua vài vụ việc rồi.
"Gia đình em nhất định sẽ không để cậu ta đi, nhưng con rể của em giỏi nịnh nọt, con gái em lại dễ mềm lòng, không chừng đến một lúc nào đó nó bị cậu ta lừa đi ly hôn mất." Lục Quế Lan thở dài.
"Em nhớ Tô Mạt nhà chị ở Thượng Hải nên định hỏi xem có tiện giúp đỡ hỏi thăm hay không. Em chưa từng gặp gia đình thông gia nên cũng chẳng biết nhân phẩm nhà đó như thế nào."
Lục Quế Lan vẫn còn một mối lo khác, kể từ khi con gái bà lấy chồng, bên gia đình thông gia chỉ gửi mỗi hai bộ quần áo lúc cháu trai chào đời, còn lại thì cả năm chẳng gửi lấy một bức thư nào nên bà không biết địa chỉ mà con rể nói có thật sự là nhà của cậu ta không.
Không phải bà đa nghi, hai năm trước ở công xã bên cạnh có một thanh niên trí thức quay về thành phố thì mất liên lạc. Đầu năm ấy gia đình nhà vợ khó khăn lắm mới gom đủ tiền để con gái vào thành phố tìm chồng, cuối cùng cũng tìm đến địa chỉ mà người đàn ông kia để lại nhưng tuyệt nhiên không hề có người này.
"Thượng Hải rộng lớn thế kia, Tiểu Mạt cũng chưa chắc có thể nghe ngóng được. Ở nơi nhỏ bé như huyện Thanh Khê này mà chúng ta còn không quen biết được hết tất cả mọi người mà." Lý Nguyệt Nga nói.
"Chị dâu, em hiểu. Em chỉ muốn hỏi xem nếu tiện thì giúp đỡ hỏi thăm, nếu không tiện thì thôi."
Người ta đã nói như thế rồi, Lý Nguyệt Nga cũng không tiện từ chối.
Sáng sớm hôm sau, Lục Quế Lan chạy xe chở Lý Nguyệt Nga đến bưu điện để gọi điện thoại.
May mà họ gọi điện sớm, nếu không thì Tô Mạt đã đi học mất rồi.
Lý Nguyệt Nga kể lại mọi chuyện rồi Lục Quế Lan nhanh chóng nói địa chỉ nhà của con rể, tuy cách nhà Tô Mạt khá xa nhưng cũng không phải là không hỏi thăm được.
"Chủ nhiệm Quế Lan, địa chỉ này cách nhà cháu khá xa, cháu cũng không quen biết người ở bên đấy. Cháu sẽ giúp cô viết thư hỏi bạn học của cháu xem, nhưng cháu không dám bảo đảm có hỏi thăm được hay không."
"Ôi dào, được rồi được rồi, cảm ơn cháu rất nhiều. Cô cũng không cần hỏi thăm quá cụ thể, cô chỉ muốn biết ở đó có gia đình này không là được rồi." Lục Quế Lan vô cùng cảm kích, quả thực là làm phiền người ta quá.
Nói xong Tô Mạt liền cúp điện thoại. Dù sao thì đối với đa số người dân nông thôn, phí gọi điện thoại đường dài thế này giống như đang rút m.á.u vậy.
Gọi điện thoại xong, Lục Quế Lan lại đến hợp tác xã mua bán mua một túi táo rồi xách thẳng vào nhà Lý Nguyệt Nga. Lý Nguyệt Nga không muốn nhận nhưng Lục Quế Lan chạy quá nhanh nên bà ấy đành nhận lấy.
Lý Nguyệt Nga nhìn theo bóng lưng của Lục Quế Lan, cảm thấy hơi đồng cảm.
Gia đình nào cũng có một hai đứa khiến cha mẹ lo lắng.
Ngoại trừ thanh niên trí thức và người thân của thanh niên trí thức ra, người tổn hại tinh thần vì chuyện thanh niên trí thức về thành phố còn có Dương Tố Vân đang ở Thượng Hải.
Kể từ khi mơ giấc mơ ấy, Dương Tố Vân thường xuyên tự lẩm bẩm, Thỉnh thoảng lại so sánh những chuyện xảy ra ở ngoài đời thực với trong giấc mơ, nếu trùng khớp thì cô ta mừng rỡ như điên, nếu không trùng khớp thì lại bắt đầu tự nghi ngờ bản thân.
"Sao lại bị đẩy sớm nữa vậy? Rõ ràng là cuối năm 78, sao mới cuối năm 77 đã bắt đầu rồi? Không đúng..." Dương Tố Vân cầm tờ báo và miệng thì thầm.
Bạn cùng phòng thấy cô ta như thế thì vội vàng rời đi.
Dương Tố Vân này càng ngày càng kỳ lạ...
Sau khi tan học, Tô Mạt đến ga xa lửa trông coi cửa hàng giúp, sẵn tiện nói cho Mạc Ngọc Dung về cuộc gọi sáng nay mà cô nhận được.
"Hình như nhà chồng của con gái út dì Trịnh sống ở khu đấy, chốc nữa con gọi điện thoại hỏi thử xem sao." Mạc Ngọc Dung nói.
Tô Mạt không ngờ lại trùng hợp thế này, quả thực có người quen ở bên đấy. Đợi dòng người thưa bớt, Tô Mạt đến bốt điện thoại của ga xe lửa gọi điện thoại đến bốt điện thoại công cộng gần nhà Trịnh Linh.
Đợi khoảng mười phút sau, Tô Mạt gọi lại một lần nữa, lần này Trịnh Linh nhấc máy.
Tô Mạt kể lại mọi chuyện, lại rất trùng hợp là nhà chồng của con gái út Trịnh Linh cũng sống ở khu nhà công nhân viên ấy, cô không cần đi hỏi thăm nữa, mọi chuyện sắp rõ như ban ngày rồi.
Trịnh Linh tỏ ý ngày mai bà ấy sẽ sang đấy hỏi và bảo cô gọi lại vào chiều tối mai.