Chập tối ngày hôm sau, Tô Mạt lại gọi điện thoại sang, Trịnh Linh đã nghe ngóng rõ ràng mọi chuyện rồi.
"Quả thực ở đấy có gia đình này, nhưng gia đình này không ổn lắm, có tiếng xấu trong khu nhà công nhân viên. Một nhà chín người sống chen chúc trong một căn nhà hai phòng ngủ, nghe nói ngay cả chỗ đặt chân cũng chẳng có..."
Địa chỉ mà Lục Quế Lan nói với Tô Mạt là khu nhà công nhân viên của xưởng kéo sợi bông số 17 ở Thượng Hải.
Ông bà nội của cậu con rể Thang Chí Dũng vốn là công nhân của xưởng số 17, sau khi sinh được hai người con trai thì được cấp cho một căn nhà hai phòng ngủ.
Sau khi trưởng thành, hai người con trai đều làm công nhân bán thời gian trong xưởng dệt nhưng mãi không có cơ hội trở thành công nhân chính thức. Đến tuổi thì họ kết hôn với công nhân nữ cũng làm bán thời gian ở trong xưởng.
Tuổi tác của hai vợ chồng đã cao, thấy hai người con trai làm công nhân bán thời gian mãi nên giao công việc ổn định của mình cho họ.
Công nhân bán thời gian không được cấp nhà ở, mà khi hai vợ chồng họ làm công nhân chính thức thì đã được cấp căn nhà hai phòng ngủ rồi. Thế là cả gia đình chỉ đành chen chúc trong căn nhà hai phòng ngủ ấy, càng ngày càng có nhiều thành viên nhưng diện tích căn nhà lại không hề thay đổi nên không khỏi nảy sinh mâu thuẫn.
Cha của Thang Chí Dũng là con cả trong gia đình và sinh được ba người con, Thang Chí Dũng lớn nhất, anh ta có một em trai và một em gái. Chú hai của Thang Chí Dũng cũng sinh được hai người con trai.
Thang Chí Dũng, em gái anh ta và con trai cả của chú hai đều về quê, mỗi gia đình đều để lại một cậu con trai út ở nhà.
Đầu năm, con trai của chú hai Thang Chí Dũng nghỉ bệnh nên đã về nhà.
"Tiểu Mạt, dì Trịnh khuyên cô bạn đồng hương của cháu đừng nên đến đây. Đến đây rồi cũng chẳng có chỗ ở, chi bằng ở dưới quê thoải mái hơn. Nghe nói đến bây giờ hai người con trai của chú hai cậu ta vẫn còn ngủ chung một phòng với cha mẹ đấy, chẳng dám yêu đương gì sất..."
Sau khi tìm hiểu rõ ràng từ Trịnh Linh, Tô Mạt lại gọi điện thoại về thôn Lục Gia và kể lại tình hình với Lục Quế Lan.
Lục Quế Lan nghe điện thoại xong thì về nhà với khuôn mặt tối sầm, trong lòng thực sự rất khó chịu.
Ván cờ của Thang Chí Dũng này hay thật, anh ta không nói dối nhưng cũng chẳng thành thật.
Lúc đầu khi họ hỏi anh ta về hoàn cảnh gia đình, anh ta bảo cha mẹ đều là công nhân chính thức của xưởng dệt và sống trong một căn nhà hai phòng ngủ ở khu nhà công nhân viên.
Thế nhưng anh ta lại không nói rõ rằng căn nhà hai phòng ngủ này không phải của gia đình anh ta, mà là cả đại gia đình cùng nhau sinh sống.
Cũng trách lúc ấy họ cứ nghĩ dù sao anh ta cũng đăng ký hộ khẩu ở đây rồi nên không hỏi kỹ càng.
Nhà chồng Lục Quế Lan có điều kiện không tồi, là một trong số ít những gia đình ở nhà gạch ngói. Hơn nữa kể từ khi thôn Lục Gia được bầu làm đại đội tiên tiến thì giá trị ròng hàng năm của điểm công tác đều không tệ.
Nói thật thì tiền tiết kiệm hàng năm của những gia đình có nhiều người lao động và lối sống tinh tế còn nhiều hơn so với những gia đình công nhân bình thường trong thành phố.
Lúc con gái bà gả cho Thang Chí Dũng, họ đã giúp đỡ xây một ngôi nhà gạch bùn ba phòng ngủ để hai vợ chồng trẻ sinh sống.
Lục Quế Lan có một người con trai và một người con gái, lúc mang thai cô con gái, bà bất cẩn bị ngã dẫn đến sinh non, suýt nữa đứa bé đã không sống được. Bởi vậy từ nhỏ cô ấy đã yếu ớt, cả gia đình cũng yêu thương cô ấy hết mực, thế nên mới khiến cô ấy nhẹ dạ cả tin và không có toan tính như bây giờ.
Ban đầu bà ấy vốn không đồng ý, sau đó chồng bà ấy nói rằng gả cho thanh niên trí thức cũng tốt, họ sẽ giúp đỡ xây một ngôi nhà để con rể đăng ký hộ khẩu ở đây, con gái sống gần họ thì họ cũng dễ chăm sóc hơn.
Thấy con gái mình thật sự rất thích Thang Chí Dũng nên bà ấy đành đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-393.html.]
Sau khi kể đúng sự thật những gì mình đã nghe, Tô Mạt cũng gác chuyện này sang một bên, tiếp tục tập trung vào chuyện của mình.
Thời gian trôi qua cực nhanh, chớp mắt đã đến năm 1978.
Năm 1978 là một năm rất quan trọng trong lịch sử Trung Quốc, đây được xem là lần thứ ba Trung Quốc trải qua biến đổi lịch sử cực lớn trong thế kỷ 20, cũng là năm bắt đầu cải cách mở cửa, rất nhiều quyết sách quan trọng đều được đề xuất và xác lập trong năm này, đặt nền tảng cho sự phát triển sau này.
Ngày 1 tháng 1 năm 1978, “Tin tức phát thanh” của CCTV, vua rating của Trung Quốc trong vài chục năm tới chính thức phát sóng, trở thành một cửa sổ để người dân Trung Quốc tìm hiểu chuyện lớn trong và ngoài nước. Đồng thời là chuẩn mực về chính trị, kinh tế của Trung Quốc.
Tháng một, viện gia chúc cũng có một chuyện lớn xảy ra, đó là viện gia chúc sắp lắp đặt hệ thống gas.
Gas dân dụng ở Quảng Châu bắt đầu khá muộn, tháng 8 năm 1974 mới bắt đầu chuẩn bị xây dựng, cuối năm 1975 do công ty dầu khí Mậu Danh cung cấp khí đốt hóa lỏng, bắt đầu thử nghiệm mang tính tuyên truyền. Tháng 4 năm 1976 chính thức cho đăng ký gas.
Do sử dụng một loại gas (chỉ có khí đốt hóa lỏng) nên nguồn khí không đủ, cộng với nhiều nguyên nhân, tốc độ lắp đặt rất chậm, gia đình quân khu cũng đến tháng 1 mới được sắp xếp.
Đây là xây dựng cho dân, nên thu phí của mỗi hộ 10 đồng, nhưng nhà này là của bộ đội, bởi vậy phần chi phí này do đội gánh vác.
Phí gas là 8 phân tiền một mét khối, mỗi tháng mỗi hộ được giới hạn ở mức 50 mét khối, phần vượt quá sẽ thu theo giá 2 hào một mét khối.
Lúc lắp đặt trong nhà nhất định phải có người, hơn nữa cuối tuần sẽ phải thi cuối kỳ, nên đi học cũng toàn là ôn tập. Tô Mạt bèn xin nghỉ nửa ngày ở nhà, Vương Thúy Mai cũng vậy.
Một năm trôi qua, phòng làm việc ký hợp đồng làm việc với ba nhân viên kỳ cựu là Vương Thúy Mai, chị Miêu và bác Tạ. Tiền lương mỗi tháng là 55 đồng, mỗi tháng nghỉ bốn ngày, ngày tết còn có phúc lợi ngày tết.
Tuy nhìn có vẻ ít hơn vài đồng, nhưng trên thực tế đãi ngộ đã tăng lên. Không nói đến việc mỗi tháng có bốn ngày nghỉ ngơi, có được hợp đồng này nghĩa là công việc đã ổn định, không cần lo lắng ngày nào đó sẽ không có việc làm.
Ba người họ cũng không ngốc, không nói hai lời lập tức ký ngay. Tính ra, bọn họ cũng là người có công việc ổn định rồi.
Chờ lắp đặt xong, Vương Thúy Mai bật lửa thử, nhìn ngọn lửa màu cam kia, cảm nhận được nhiệt độ nóng rực, hỏi: “Tô Mạt, ấy nói xem đốt thứ này có thể rẻ hơn đốt than đá không?”
Mỗi tháng nhà Vương Thúy Mai có hạn ngạch là 125 cục than hòn, mỗi tháng mất bốn đồng hai hào rưỡi tiền than hòn.
“Đương nhiên, giờ đây chị nấu ăn sáng tối cùng với nấu nước tắm, có lẽ một tháng cũng chỉ mất ba mươi bốn mươi mét khối gas. Cứ coi như chị dùng bốn mươi mét khối thì mỗi tháng chỉ mới ba đồng hai.” Tô Mạt nói.
Bây giờ cô cũng ngóng trông phố Cao Đệ và phố Bắc Kinh có thể mau chóng lắp khí gas, đến lúc đó dùng quá lố thì cũng chỉ cần trả tiền, không cần thường xuyên nhờ vả quan hệ để phê duyệt giấy tờ dùng than nữa.
Vương Thúy Mai cười: “Quốc gia vì muốn dân chúng có thể sống tốt, mà tốn rất nhiều công sức. Cái này lửa mạnh, nấu cơm cũng nhanh, còn rẻ nữa. Nếu như tất cả mọi người có thể dùng được, vậy thì tốt quá.”
Ở quê bà ta mùa đông tuyết rơi, phải tốn không ít củi lửa. Năm nay cha bà ta lên núi đốn củi còn bị ngã, em trai bà ta viết thư tới nói chân đã bị gãy.
Lúc ấy bà ta lập tức gửi 30 đồng về để cha bà ta dưỡng bệnh, Trịnh Quốc Thịnh cũng không dám nói gì.
Cho nên mới nói, con người vẫn phải có công việc thì lưng mới đứng thẳng được.
Trung tuần tháng 1, hai đứa nhỏ thi cuối kỳ.
Bởi vì có Tô Mạt dặn dò, hai đứa nhỏ đều che giấu vừa phải, thành tích khống chế rất tốt, ưu tú nhưng không vượt trội. Không có giành hạng nhất, nhưng mỗi lần thi, thành tích cũng giữ ở top 5.