Thi xong, bởi vì nguyên nhân dị năng, An An muốn đến phương bắc một chuyến, Tô Mạt bèn sắp xếp cho hai đứa nhỏ trở về ăn tết.
Trong đội của Lục Trường Chinh có việc, không có cách nào trở về. Tô Mạt cũng phải ở lại Quảng Châu trông coi cửa hàng. Hai vợ chồng Tô Đình Khiêm muốn thừa dịp ông và Tô Dịch Viễn được nghỉ, trở về Thượng Hải một chuyến để quyết định cửa hàng bên Thượng Hải.
Bởi vậy, cũng chỉ có hai con nhỏ tự mình trở về.
Tô Mạt mua vé máy bay cho hai đứa, cũng gọi điện thoại cho Canh Trường Thanh, nhờ anh ta đón hai con nhỏ ở Bắc Kinh, cũng hỗ trợ mua vé máy bay đến Cáp Nhĩ Tân.
Đến Cáp Nhĩ Tân, Lục Tiểu Lan sẽ đi đón, đến lúc đó cô cháu ba người cùng nhau trở về thôn Lục Gia.
Tô Mạt đưa hai đứa đến sân bay rồi nói rõ mọi việc, chờ sau khi hai đứa lên máy bay thì mới rời đi.
Lúc này máy bay còn thuộc về sĩ quan, tiếp viên hàng không đều là quân nhân hậu cần, thấy hai đứa nhỏ tự mình xách túi hành lý, dường như cũng không có người lớn đi theo thì vô cùng ngạc nhiên.
“Tiểu đồng chí, người lớn nhà cháu đâu rồi?”
“Cha phải luyện binh không có thời gian, mẹ cháu thì đang ở bên kia.” Lạc Lạc cười híp mắt nói, cũng chỉ chỉ vào Tô Mạt còn đang ở cửa lên máy bay nhìn chúng.
“Mẹ cháu không đi cùng à?”
“Không ạ, mẹ đang học đại học, còn chưa thi xong. Chúng cháu về nhà trước, đón năm mới với ông bà nội.”
“Chú giải phóng quân, cha cháu cũng là quân nhân, cha cháu luôn dạy chúng cháu phải độc lập. Chú yên tâm, chúng cháu ngồi máy bay lần thứ ba rồi, không sợ đâu. Đến Bắc Kinh, ông chú sẽ tới đón chúng cháu.”
Hóa ra là người nhà quân nhân, chẳng trách hai đứa nhỏ này lại mạnh dạn thế, ngay lập tức đồng chí quân nhân kia có thiện cảm với hai đứa nhỏ lên gấp bội.
“Được, vậy hai đứa lên máy bay trước đi, chú ý cầu thang, biết số ghế của mình rồi chứ?”
“Chúng cháu biết, chúng cháu đã lên lớp 3!”
Quân nhân kia xoa xoa đầu Lạc Lạc, cười nói: “Vậy các cháu lên trước đi, hành lý để tạm dưới chân, lát nữa chú lên giúp hai đứa đặt hành lý lên kệ.”
“Được, cảm ơn chú.” Lạc Lạc ngọt ngào nói cảm ơn.
Nhìn bóng lưng hai con nhỏ, đồng chí quân nhân cũng cảm thán. Nếu thằng nhóc nhà mình mà hiểu chuyện bằng một nửa hai đứa nhỏ này thì anh ấy nằm mơ cũng phải cười đến tỉnh.
Chờ sau khi mọi người lên máy bay, đồng chí quân nhân kia đi lên, giúp hai đứa nhỏ đặt hành lý lên kệ hành lý, dọc theo đường đi còn chăm sóc hai con nhỏ tận tình, còn lén lấy hai cái bánh ngọt và hai chai nước cho chúng.
Chiếc máy bay này vừa tiếp nhận một nhóm khách nước ngoài, trên máy bay còn thừa một ít đồ uống và đồ ngọt chiêu đãi khách nước ngoài. Những thứ còn lại vốn là cho phi hành đoàn của bọn họ, nhưng anh ấy thấy hai đứa nhỏ đáng yêu quá, bèn lấy một ít từ phần của mình cho chúng.
Sau khi máy bay đến trạm, đồng chí quân nhân kia để hai đứa nhỏ lại. Chờ sau khi những hành khách khác đều rời đi, anh ấy tự mình đưa hai đứa nhỏ đến lối ra, thấy hai đứa nhỏ bình an được người mà Canh Trường Thanh sắp xếp đến đón thì lúc này mới yên tâm.
“Lão Ngụy, hai đứa nhỏ này là họ hàng của anh à?”
“Không phải, chỉ là thấy thích hai đứa nhỏ này.” Lão Ngụy cười nói.
Hai đứa nhỏ này tuổi còn nhỏ mà đã dám tự mình ngồi máy bay, còn không hề sợ hãi, về sau chắc chắn có tiền đồ, cứ xem như tạo mối quan hệ tốt.
Lúc trước Canh Trường Thanh được điều đến Bắc Kinh, vốn chỉ tưởng là tạm thời. Chỉ là anh ta không có ngờ, sẽ dừng lại Bắc Kinh lâu như vậy, đảo mắt cũng đã hơn một năm.
Lúc thư ký dẫn hai đứa nhỏ tới, Canh Trường Thanh đang nói chuyện với Diệp Văn Tân.
“Hai đứa nhỏ này là con của Tô Mạt phải không?” Diệp Văn Tân hỏi, gương mặt của hai đứa nhỏ rất giống Tô Mạt.
Canh Trường Thanh gật đầu.
“Lại đây.” Diệp Văn Tân vẫy tay: “Hai đứa tên gì vậy? Còn nhớ bác không? Khi còn bé hai người đã gặp bác rồi đó.”
“Bác Diệp, cháu nhớ bác ạ.” Lạc Lạc cười hì hì: “Cháu tên là Lạc Lạc, tên thật là Lục Yến Hà. Đây là chị gái An An của cháu, tên thật là Lục Hòa Nhan.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-394.html.]
Tuy An An không thích nói chuyện, nhưng cũng rất lễ phép, cũng nói “Chào bác Diệp”, xoay người lại nói với Canh Trường Thanh: “Chào ông chú.”
Diệp Văn Tân bật cười: “Đừng, đừng, đừng gọi cậu ấy như vậy. Tự dưng vai vế của bác lại bị giảm xuống một bậc. Gọi cậu ấy là bác Canh đi, cậu ấy còn nhỏ hơn bác mấy tuổi đấy.”
“Hả? Nhưng rõ ràng đây chính là ông chú của chúng cháu mà.” Lạc Lạc nói. Cha đã dặn làm người phải lễ phép, không thể gọi sai vai vế.
Canh Trường Thanh liếc Diệp Văn Tân một cái, không muốn dây dưa chuyện vai vế, anh ta vốn là ông chú của chúng.
“Có đói bụng không?”
“Không đói bụng, trên máy bay có một chú giải phóng quân đã cho chúng cháu ăn bánh ngọt.” Lạc Lạc nói.
“Không đói thì chờ một lát, sau khi tan ca ông sẽ dẫn hai đứa đi ăn cơm.” Canh Trường Thanh nói, rồi bảo hai đứa nhỏ ngồi xuống sô pha bên cạnh.
“Mẹ các cháu học thế nào rồi?” Diệp Văn Tân hỏi. Tô Mạt đi học, anh ấy vẫn cảm thấy rất đáng tiếc, chẳng qua mỗi người đều có chí riêng, anh ấy cũng không tiện nói cái gì.
“Tốt lắm ạ, mỗi lần mẹ thi đều đứng đầu.” Lạc Lạc lộ vẻ mặt kiêu ngạo.
“Ôi!” Diệp Văn Tân bị bộ dạng của Lạc Lạc chọc cười: “Vậy cháu đi học chưa? Cháu đứng thứ mấy trong kỳ thi?”
“Có ạ, cháu học lớp ba, thi đứng thứ ba.” Đợi sau này lại thi đứng thứ nhất.
Diệp Văn Tân sửng sốt, hình như con của Tô Mạt cũng mới năm sáu tuổi mà đã lên lớp ba nhanh vậy sao?
“Hai đứa đi học sớm vậy à?”
“Không phải, năm nay mới học, nhưng mà chúng cháu nhảy lớp.” Lạc Lạc tỏ vẻ con trai của học sinh giỏi thì sao mà tệ được.
Diệp Văn Tân xoa tóc cậu bé, mỉm cười trách cứ: “Cái ông cụ non này.”
“Sao hai đứa lại tới Bắc Kinh? Đến đây chơi à?”
“Về nhà ăn tết, ở đây nghỉ một đêm, rồi ngày mai ngồi máy bay đi đến Cáp Nhĩ Tân.” Canh Trường Thanh tiếp lời giải thích.
“Vậy mà Tô Mạt cũng yên tâm, để hai đứa nhỏ thế này tự đi về nhà.” Diệp Văn Tân vốn còn muốn khen hai đứa nhỏ mấy câu, bỗng nhiên nhớ ra hai đứa nhỏ được tư lệnh Hứa của quân khu Quảng Châu tốn nhiều công sức bồi dưỡng, bèn ngậm miệng lại.
Vị kia 9 tuổi đã vác s.ú.n.g ra chiến trường nhiều lần lập kỳ công, nếu như hai đứa nhỏ này ngay cả việc tự đi máy bay về nhà cũng không dám, vậy thì uổng công bồi dưỡng quá.
Trêu chọc hai đứa nhỏ xong, Diệp Văn Tân và Canh Trường Thanh tiếp tục nói chuyện, nói xong thì cũng rời đi.
Anh ấy cũng rất bận rộn, giờ đây mới từ Quảng Châu đến Bắc Kinh chưa được bao lâu, mà có lẽ qua một thời gian ngắn nữa lại phải điều về Quảng Châu. Chẳng qua cơ hội lớn đang ở phía trước, anh ấy cũng sẽ không bỏ qua.
Canh Trường Thanh lại bận rộn một lúc tới hơn sáu giờ, lúc này mới dẫn hai đứa nhỏ đến quán cơm quốc doanh ăn cơm trước, sau đó lái xe trở về chỗ ở mà đơn vị sắp xếp cho anh ta, là khu tứ hợp viện mỗi người một gian.
Cấp bậc hiện nay của Canh Trường Thanh là cấp phó tỉnh, cao hơn Lục Trường Chinh ba cấp, ngang hàng với Tô Đình Đức. Nên đương nhiên chỗ ở được sắp xếp cũng không tệ, xe cũng được cấp cho.
Vào phòng, An An lấy ra một cái hộp da vuông vức từ trong túi hành lý, đưa cho Canh Trường Thanh.
“Ông chú, đây là đồ ông ngoại bảo cháu đưa cho ông.”
Trong hộp da này là một vật trang trí bằng ngọc hổ, tương truyền trước đây nó được đặt trong phòng ngủ của cung Hoàng Thượng. Sắp sang năm mới rồi, bọn họ không ở Bắc Kinh, có chút quan hệ cần thăm hỏi nên để Canh Trường Thanh tới thăm.
Vị lãnh đạo thân cận với nhà họ Tô đó cực kỳ thích hổ, thích thu thập tranh, đồ trang trí, điêu khắc các kiểu có liên quan đến hổ. Mấy năm nay, lãnh đạo kia cũng giúp nhà họ Tô không ít, tình huống lúc trước đặc biệt, bọn họ cũng không tiện bày tỏ.
Hiện tại tình hình đã dịu lại, trùng hợp tìm được đồ trang trí là ngọc hổ, Tô Đình Khiêm thấy ưng ý, bèn bảo Canh Trường Thanh tặng cho người ta.
Đồ trang trí ngọc hổ này là trong đống đồ ở Thượng Hải.
Hai tháng trước Lục Trường Chinh đi Thượng Hải chấp hành nhiệm vụ bí mật, trong lúc vô tình thu được một ít manh mối ngoài ý muốn. Trong quá trình điều tra đã tra ra những người đó. Nhân tiện lại lập được công, tóm được một số di vật văn hóa được bí mật đưa ra nước ngoài.
Tuy rằng Tô Mạt không nói, nhưng Lục Trường Chinh đã đoán được đồ vật ở đó chắc đã bị vợ anh lấy đi trước một bước.