Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 395

Sau khi trở về thì làm như vô tình nói ra một câu, nghĩ nếu Tô Mạt muốn bỏ một ít đồ vật ra thì có thể mượn cơ hội này.

Tô Mạt vừa nghe đã kể tình hình thực tế cho anh, sau đó mượn cơ hội này cầm hơn mười đồ vật ra. Nói là Lục Trường Chinh nghe được mấy thứ này đến từ mật thất của nhà họ Tô, bèn giữ lại mang về.

Cũng không dám lấy nhiều, dù sao Lục Trường Chinh chỉ mang theo một túi hành lý, giấu không được bao nhiêu đồ.

Hai anh em Tô Đình Đức Tô Đình Khiêm cũng không hoài nghi, chỉ dặn dò lần sau Lục Trường Chinh gặp phải thì đừng mạo hiểm như vậy, sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ. Dù sao bọn họ đã nhận bồi thường của quốc gia, nếu còn lấy về, bị người ác ý biết được thì nói không chừng sẽ muốn kiện Lục Trường Chinh tội ngầm chiếm đoạt tài sản quốc gia.

Đương nhiên tiền đồ sẽ không ảnh hưởng, bởi vì vốn dĩ không có chuyện này, chỉ là hai người bọn họ tìm cớ mà thôi.

Canh Trường Thanh cất kỹ đồ đạc, hỏi một số tình huống gần đây của hai con nhỏ. Hai đứa nhỏ đang đáp, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có người gọi Canh Trường Thanh.

Nghe thấy có tiếng người tới, Canh Trường Thanh lập tức nhíu mày, để hai bọn nhỏ ở trong phòng đợi còn mình đi ra ngoài.

“Tổng biên tập Khưu, đêm hôm khuya khoắt, sao cô lại tìm tôi vào lúc này?” Canh Trường Thanh mở nửa cánh cửa, đứng ở cạnh cửa hỏi, cũng không có ý mời người vào.

Người tới chính là đối tượng mà lãnh đạo cũ của Canh Trường Thanh giới thiệu với anh ta mấy năm trước (năm72), là Khưu Hiểu Du. Chỉ là mấy năm trước cô ta vẫn chỉ là phóng viên, hiện giờ đã thăng lên làm tổng biên tập.

Mấy năm trước, Khưu Hiểu Du theo đuổi Canh Trường Thanh hơn nửa năm nhưng vẫn không lay động được người ta. Cô ta cũng có niềm kiêu hãnh của mình, bèn từ bỏ. Sau khi trở về Bắc Kinh, quen với một người khác mà gia đình giới thiệu rồi kết hôn.

Chẳng qua nhà chồng trước của cô ta không sạch sẽ lắm, vào năm bảy sáu đầy xào xáo, phần lớn người trong nhà đều bị bắt. Cô ta vốn không có bao nhiêu tình cảm với chồng trước, lúc trước chẳng qua là do áp lực tuổi tác nên mới kết hôn, sau khi xảy ra chuyện thì lập tức ly hôn.

Năm ngoái, trong lúc vô tình cô ta biết được Canh Trường Thanh được điều đến Bắc Kinh, trực giác nói đây là duyên phận. Cô ta ly hôn, anh lập tức được điều đến Bắc Kinh, đây không phải duyên phận thì là cái gì?

Tuy nói cô ta đã ly hôn, nhưng gia thế cô ta tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, công việc cũng tốt. Tuy Canh Trường Thanh lần đầu kết hôn, nhưng đã 36 tuổi rồi, cô ta với anh ta vẫn rất xứng đôi.

Vì thế, cô ta bắt đầu quấn lấy Canh Trường Thanh.

Canh Trường Thanh phiền phức không thôi đối với chuyện này, nếu không phải anh ta nể mặt lãnh đạo cụ thì anh ta thật muốn dùng chút thủ đoạn, ném người phụ nữ này đến nước Java.

Nhà lãnh đạo Canh Trường Thanh và nhà họ Khưu là bạn qua nhiều thế hệ, anh ta không muốn làm quá khó coi, khiến lãnh đạo cũ khó xử.

“Tôi muốn thảo luận với anh một chút về báo cáo kinh tế kỳ mới, tôi phát hiện...” Khưu Hiểu Du cũng không ngốc, mỗi lần cô ta đến tìm Canh Trường Thanh đều mang theo chính sự.

“Việc này để ngày mai chúng ta sẽ thảo luận trong giờ làm việc.” Canh Trường Thanh ngắt lời cô ta.

“Việc này khá gấp, trước đó tôi có đến văn phòng của anh, biết được anh đã về nhà, lúc này mới tới...”

Canh Trường Thanh phất tay cắt ngang: “Không vội, mấy ngày nữa phát biểu cũng không thành vấn đề.”

“Tôi đã tới rồi, chỉ mất chút thời gian của anh thôi. Nhanh chóng nói rõ chuyện này là được, đỡ cho ngày mai tôi còn phải đến văn phòng tìm anh, tôi cũng có rất nhiều công việc phải làm.” Khưu Hiểu Du nói xong, dậm chân một cái.

“Không ngờ hôm nay lạnh quá, làm tôi lạnh cóng. Phó bộ trưởng Canh, cho tôi vào sưởi ấm một lát đi.” Khưu Hiểu Du nói xong, muốn đẩy cửa ra.

Canh Trường Thanh đưa tay chống cửa: “Nếu lạnh thì mau về nhà đi.”

Có một lần anh ta để cô ta vào, kết quả người phụ nữ này không biết liêm sỉ là gì, thật sự ở đến tận mười hai giờ khi anh ta sắp trở mặt mới rời đi.

“Phó bộ trưởng Canh, anh sợ tôi như thế làm gì? Tôi còn có thể ăn thịt anh sao?” Sắc mặt Khưu Hiểu Du không được tốt lắm, vì muốn đẹp nên hôm nay cô ta mặc áo choàng vải nỉ, không chống lạnh được nhiều nên đúng là rất lạnh.

“Không phải tôi sợ cô, chỉ là tôi cảm thấy làm người vẫn nên biết liêm sỉ, biết tránh hiềm nghi. Đêm hôm khuya khắc, một người đàn ông độc thân như tôi không tiện để một người phụ nữ vào nhà.”

Sắc mặt Khưu Hiểu Du lập tức cứng ngắc: “Tôi tìm anh vì chuyện chính sự, chúng ta ngồi đàng hoàng, sợ người khác nói cái gì...”

“Tổng biên tập Khưu, tối nay tôi có việc, không tiện, mời cô về cho. Sau này cô có việc thì đến văn phòng tìm tôi, không nên tùy tiện đến nhà người ta.” Canh Trường Thanh lập tức hạ lệnh đuổi khách, giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn.

Trong phòng còn có hai đứa nhỏ, đừng để lúc đó truyền tin đồ gì đó về, hiện tại anh Đức còn liên tục thúc giục anh ta lập gia đình đây.

Nói xong, Canh Trường Thanh lập tức đóng cửa, trở về phòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-395.html.]

Khưu Hiểu Du ở cửa tức giận đến mức sắc mặt hơi tái. Đây là lần đầu tiên Canh Trường Thanh bất lịch sự như vậy, lúc trước tuy rằng cũng không cho cô ta vào nhà, nhưng tốt xấu gì cũng sẽ ở cửa nghe cô ta nói xong.

Hôm nay sốt ruột như vậy, không phải là giấu đàn bà trong phòng đấy chứ?

Khưu Hiểu Du trừng mắt nhìn cửa vài lần, nổi giận đùng đùng rời đi.

Sau khi Canh Trường Thanh trở về phòng thì cho hai đứa nhỏ đi ngủ. Sáng sớm hôm sau đưa người lên máy bay, sau đó gọi điện thoại cho Lục Tiểu Lan.

Đi máy bay từ Bắc Kinh đến Cáp Nhĩ Tân cũng chỉ hơn hai tiếng, sau khi Lục Tiểu Lan nhận được điện thoại thì vội vàng chạy đến sân bay.

Khưu Hiểu Du trở về, cô ta tìm người hỏi thăm tình huống của Canh Trường Thanh hôm nay, sau khi biết được có hai cháu trai đến thăm, lúc này mới thở phào.

Cô ta nhớ đến hai đứa bé gặp phải lúc lên núi phỏng vấn Canh Trường Thanh, không ngờ thời gian trôi qua nhanh như vậy, hai đứa bé kia đã lớn như vậy rồi.

Khưu Hiểu Du làm ầm ĩ như vậy, đương nhiên mẹ Khâu nhận được tin tức, đến khuyên cô ta.

"Hiểu Du, nếu Canh Trường Thanh vô tình với con như vậy thì bỏ đi." Con gái cái gì cũng tốt, chỉ là việc hôn nhân lại khiến người ta quan tâm.

"Tại sao? Anh ấy vẫn chưa có bạn gái thì con vẫn còn cơ hội." Mấy năm nay Khưu Hiểu Du có đi theo đoàn đại biểu ra nước ngoài vài lần, đương nhiên tư tưởng tiến bộ hơn những người khác.

"Thế nhưng rõ ràng cậu ta không thích con.."

"Sớm muộn gì cũng có một ngày anh ấy sẽ thích con." Trong mắt Khưu Hiểu Du chỉ toàn dục vọng chinh phục.

Kiểu đàn ông như vậy, nếu không rung động thì thôi, nếu đã rung động thì sẽ nâng niu trong lòng bàn tay, đối xử toàn tâm toàn ý.

Mẹ Khưu thở dài: "Hiểu Du, dù như vậy cậu ta cũng không hợp với con, cậu ta chỉ có một thân một mình, không có cha mẹ..."

"Mẹ, tư tưởng này của mẹ rất lạc hậu. Không cha không mẹ thì sao? Mẹ đừng thiển cận như vậy, đừng nhìn chằm chằm vào gia đình người ta như vậy, mẹ hãy nhìn vào chính bản thân anh ấy, có mấy người lên được vị trí phó bộ trưởng ở tuổi ba mươi sáu như anh ấy?"

Mẹ Khưu nghẹn họng, bà ấy nói như vậy chẳng qua là muốn khuyên con gái từ bỏ. Đương nhiên bà ấy biết Canh Trường Thanh tài giỏi, nhưng vì quá tài giỏi, con gái mình lại không xứng với người ta.

Ban đầu bọn họ cũng không can thiệp, thậm chí còn âm thầm ủng hộ, dù sao có một người con rể như vậy cũng có ích cho nhà họ Khưu.

Đáng tiếc Canh Trường Thanh thật sự vô tình với con gái nhà mình, bọn cũng là người có thể diện, không thể làm ra chuyện quấn chặt không buông được.

Nhưng dường như lần này con gái đã hạ quyết tâm, thường xuyên tạo cơ hội tiếp xúc với Canh Trường Thanh. Bây giờ những người có m.á.u mặt đều biết con gái họ theo đuổi Canh Trường Thanh.

Chuyện này còn khiến lão Nhiếp lãnh đạo của Canh Trường Thanh bất mãn, đã im lặng tìm chồng bà ấy nói vài lần, bảo bọn họ quản con gái.

Ban đầu lão Nhiếp cũng rất coi trọng Khưu Hiểu Du, nếu không cũng không giới thiệu cô ta cho Canh Trường Thanh. Cuối cùng hai người không thành, ông ấy còn cảm thấy đáng tiếc.

Nhưng sau khi Khưu Hiểu Du ly hôn, ông ấy không còn nghĩ như vậy. Không phải là ông ấy chướng mắt phụ nữ đã ly hôn, mà là vì nhà chồng xảy ra chuyện, Khưu Hiểu Du quyết đoán ly hôn, làm vậy rất vô tình.

Phụ nữ như vậy chỉ có thể hưởng phú quý, không thì chung hoạn nạn. Ai có thể cam đoan được cả đời mình đều thuận buồm xuôi gió?

Lão Nhiếp cảm thấy may mắn, may mà lúc trước không thành, nếu không chừng ông ấy sẽ hại Canh Trường Thanh.

Cũng không ngờ Khưu Hiểu Du lại ngoảnh lại trèo lên người Canh Trường Thanh.

Lão Nhiếp không ngờ rằng con nhóc mình nhìn lớn lên lại mặt dày như vậy, vô cùng hối hận, cho nên mới nhiều lần lén tìm cha Khưu Hiểu Du nhắc nhở.

Mẹ Khưu cứng rắn, cảm thấy phải nói nặng hơn mới được: "Hiểu Dư, những lời con nói mẹ đều hiểu, đúng là vì vậy cậu ta mới không hợp với con."

"Mấy năm trước, con còn chưa kết hôn, cậu ta vẫn ở nơi nhỏ bé, người ta đã chướng mắt con. Bây giờ tiền đồ của người ta rộng mở, con còn từng ly hôn, người ta càng không thể để ý đến con."

Mẹ Khưu nói không nể tình, như là lột da mặt Khưu Hiểu Du, khiến vẻ mặt cô ta dữ tợn, nhưng đã nhanh chóng điều chỉnh lại.

"Từng ly hôn thì sao? Ở nước ngoài có rất nhiều người ly hôn rồi vẫn lấy được các lãnh đạo, chỉ có mấy người cổ hủ." Có người đã kết hôn mấy lần, nhưng vẫn cưới được lãnh đạo lớn.

Bình Luận (0)
Comment