Khưu Hiểu Du theo đuổi Canh Trường Thanh, ngoại trừ vì thích, còn vì suy tính cho bản thân.
Trong cái vòng tròn đó của bọn họ, cô ta luôn là người ưu tú nhất, nhưng sau khi ly hôn lại nghe được không ít lời bàn tán. Cô ta là người kiêu ngạo, đương nhiên không thể nhịn được, nhưng cô ta cũng sẽ không giống những người đàn bà chanh chua, cô ta sẽ lấy chồng khác để đè bẹp những người đó.
Không phải bọn họ chê cười cô ta từng ly hôn sao? Vậy cô sẽ gả cho một người tốt hơn, vả đốp vào mặt bọn họ, để cho bọn họ biết, dù cô ta có kết hôn lần hai, đám người bọn họ cũng không thể so được.
Vậy nên Canh Trường Thanh là lựa chọn tốt nhất của cô ta.
"Hiểu Du, mẹ là vì tốt cho con. Nếu hai đứa thành đôi thì thôi, nếu không thành, sau này con sẽ không dễ tìm được đối tượng tốt."
"Hiểu Du, con đã ba mươi rồi, không còn nhỏ nữa, nên nhanh chóng tìm người thích hợp, kết hôn sinh con quan trọng hơn." Tuổi lớn hơn chỉ sợ sẽ không gả đi được.
Khưu Hiểu Du nghe vậy, vẻ mặt càng khó coi hơn: "Mẹ ít quản chuyện của con thôi, trong lòng con tự có tính toán."
Nói xong, cô ta đẩy mẹ Khưu ra khỏi phòng.
Mẹ Khưu thấy con gái không nghe lời, cũng lười khuyên nữa. Đứa nhỏ này có chủ kiến từ bé, cứ để cô ta đi, đụng phải tường nam mới biết đường quay đầu lại.
Sau khi Lục Tiểu Lan đuổi tới sân bay, chỉ đợi hơn nửa tiếng đã đón được hai đứa bé.
Lạc Lạc nhìn thấy Lục Tiểu Lan từ xa, vui vẻ vẫy tay: "Cô!"
Lục Tiểu Lan chạy nhanh qua, nhận lấy túi hành lý từ tay bọn họ, cười nói: "Cao hơn rồi!"
Đã hơn một năm không gặp.
Lục Tiểu Lan và hai đứa nhỏ ngồi xe trở về trường học, cô ấy đặt phòng cho bọn trẻ ở khách sạn trước. Sau đó cô ấy trở về ký túc xá thu dọn đồ đạc, đến khách sạn ở với hai đứa bé.
Hôm qua Lục Tiểu Lan đã thi xong, sau khi hai đứa bé đến thì có thể về nhà.
Sáng sớm hôm sau, ba cô cháu mua vé xe lửa trở về thành phố Song Sơn.
Lý Nguyệt Nga biết được tin hai đứa cháu sẽ trở về đón năm mới, cảm xúc lẫn lộn, vừa vui vẻ kích động, vừa căng thẳng lo lắng. Vui vì có thể nhìn thấy cháu trai cháu gái mà bà ấy luôn nhớ mong, lại sợ hai đứa bé sẽ xảy ra chuyện trên đường.
Khi nhận được điện thoại Lục Tiểu Lan gọi đến mới yên lòng.
"Anh nói xem sao vợ chồng thằng ba lại yên tâm như vậy? Hai đứa bé mới chỉ bảy tuổi, hai đứa nó không sợ lạc mất con sao?" Lý Nguyệt Nga nói với Lục Thanh An.
"Lo lắng cái gì, hai đứa bé thông minh từ nhỏ, đã được trải nghiệm nhiều, sao có thể lạc được. Hơn nữa thằng ba đã sắp xếp chu toàn rồi, không xảy ra chuyện gì đâu."
"Đúng rồi, Tiểu Lan nói sao? Ở cùng bên này, hay là về nhà thằng ba bên kia?" Lục Thanh An hỏi.
"Tiểu Lan nói để hai đứa nhỏ ở bên nhà thằng ba, đến lúc đó con bé sang đó ở cùng, như vậy sẽ bình yên hơn." Lý Nguyệt Nga bĩu môi, lần trước vợ thằng cả nói như vậy quá tổn thương.
"Vậy anh qua đó nhóm giường lửa và tường lửa." Lục Thanh An nói xong, đứng dậy muốn đi.
"Sáng nay em đã qua nhóm rồi." Lý Nguyệt Nga nói.
"Anh qua xem thử."
Lục Thanh An vẫn đứng dậy đi ra ngoài, lúc ra cửa thì gặp Lục Hành Quân.
"Cha, tuyết rơi như vậy mà cha đi đâu?"
"Cha đến nhà thằng ba nhìn xem, nhóm giường lửa, buổi tối Lạc Lạc và An An sẽ về."
"Sao không ở bên này? Ngủ một phòng với Tiểu Lan?" Nếu ở bên kia xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không biết được.
"Tiểu Lan nói con bé qua đó ngủ." Lục Thanh An khoát tay.
Lục Hành Quân nghe vậy, có hơi ngượng ngùng, lần trước cãi nhau, anh ta nghe những lời Lưu Ngọc Chi nói cũng vừa tức vừa xấu hổ, lòng thì lạnh lẽ. Chỉ sợ Tiểu Lan cũng bị tổn thương, lần này gửi đồ về cũng chỉ có phần của mấy người lớn.
Chập tối, xe quân đội chở ba cô cháu trở về. Lý Nguyệt Nga đã đến đại đội chờ, nghe thấy tiếng xe thì vội vàng chạy ra khỏi văn phòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-396.html.]
Bà ấy thấy hai đứa cháu xuống xe, vộ chạy đến, mỗi tay ôm một cháu: "Ôi chao, cháu ngoan của bà nội, bà nội nhớ hai đứa muốn chết."
"Có lạnh không? Có bị lạnh cóng không?"
"Bà nội đã nấu canh dê cho hai đứa, mau về nhà thôi, uống cho ấm người." Nói xong, mỗi tay dắt một nhóc đi về nhà.
Lục Tiểu Lan:...
Mẹ không thấy một mình con đang xách bốn túi hành lý sao?
Sau đó Lục Thanh Anh vội vàng xách hai túi giúp Lục Tiểu Lan, hai cha con cùng trở về nhà.
Về đến nhà, Lý Nguyệt Nga bảo hai đứa bé vào phòng trước, trong đó đốt tường lửa, ấm áp dễ chịu hơn. Còn bà đi vào bếp đun nóng hai bát canh dê cho hai đứa, cả hai bát đều có hơn nửa thịt dê hầm.
Lục Tiểu Lan cất đồ xong, cô ấy trêu ghẹo: "Mẹ, con thì sao? Con không cần uống sao."
"Được rồi, con bao nhiêu tuổi rồi, còn cần mẹ lấy giúp con? Tự mình vào nồi múc."
Mấy ngày nay tuyết rơi, buổi chiều Lục Bá Minh đi thăm mấy ông già cô đơn ở đại đội, nghe thấy tiếng xe, biết là hai cháu đã trở về, ông ấy cũng nhanh chóng về nhà.
Lý Nguyệt Nga thấy mọi người đều đã về, bà ấy đi nấu cơm.
Buổi tối ăn mì sợi, canh dê, còn thịt một con gà, tối nay hầm một nửa với nấm phỉ, nửa con còn lại để ngày mai hầm với hạt dẻ.
Từ năm ngoái, nếp sống đã được mở rộng, không giới hạn một nhà chỉ được nuôi ba con gà. Đa số nhà nào cũng có thể nuôi sáu bảy con, nhưng không dám nuôi nhiều, sợ sẽ tư bản tóm được đuôi.
Thế nhưng có thể nuôi sáu bảy con, vấn đề ăn thịt của nông dân cũng được cải thiện rất nhiều, không phải quanh năm suốt tháng mới được ăn mặn hai ba lần, cách hai ba tháng thịt một con gà ăn cũng không có vấn đề.
Lúc ăn cơm, Lục Thanh An hỏi hai cháu: "Hai đứa tự ngồi máy bay về có sợ không?"
Lạc Lạc lắc đầu: "Không sợ, mẹ đã sắp xếp hết, chú giải phóng quân lái máy bay cũng rất tốt."
"Ngoan quá!" Lục Thanh An cười nói.
Mặc dù đã được sắp xếp hết, nhưng phải can đảm và có hiểu biết mới dám đi. Những đứa trẻ trong độ tuổi này ở công xã còn không dám ngồi xe lên thị trấn, không giống hai đứa cháu ngoan của bọn họ, dám đi từ phương Nam đến phương Bắc, ngồi máy bay hơn nửa Trung Quốc trở về.
"Năm nay hai đứa bắt đầu đi học đúng không?"
"Vâng ạ."
"Thi được bao nhiêu điểm thế?"
"Ngữ văn 97 điểm, toán học 98 điểm." Lạc Lạc nói.
Lục Thanh An thoáng nhíu mày, ông ấy đã xem sách giáo khoa lớp một của đại đội, lúc Lạc Lạc còn chưa biết nói đã biết đếm số, toán lớp một hẳn là không khó với cậu bé mới đúng.
Tại sao chỉ thi được 98 điểm? Hay là trường tiểu học ở thành phố lớn dạy khó hơn?
"Cháu không đọc kỹ đề bài sao? Toán lớp một phải rất đơn giản với cháu mới đúng."
"Ông nội, chúng cháu học lớp ba."
"Cái gì? Hai đứa học lớp ba? Không phải năm nay mới đi học sao?" Lục Thanh An ngạc nhiên, chẳng lẽ ông ấy nhớ lầm?
"Bọn cháu nhảy lớp, giáo viên nói chúng cháu đã nắm chắc kiến thức sách giáo khoa lớp một và lớp hai, có thể học thẳng lên lớp ba."
Câu này của Lạc Lạc không chỉ khiến ba người lớn ngạc nhiên, đến cả Lục Tiểu Lan cũng vậy.
Tô Mạt viết thư không nhắc đến chuyện An An Lạc Lạc nhảy lớp, Lục Trường Chi là người chỉ thích khoe vợ không thích khoe con, cũng không nói với người nhà, cho nên bọn họ không biết.
"Cái gì? Hai đứa nhảy lớp? Từ khi nào?" Lục Tiểu Lan hỏi.
"Ba ngày sau khai giải thì nhảy lớp luôn."
"Cái? Cái gì...Giỏi, ha ha ha." Sau khi Lục Thanh An phản ứng lại, ông ấy cười vui vẻ, cháu trai cháu gái của ông ấy đúng là không chịu thua kém.