"Nửa năm sau, cháu sẽ lên cấp hai, cháu nhận tiền này đi, đến lúc đó nộp học phí và phí ăn ở. Lịch học ở trường cấp hai khá nhiều, không thể so với tiểu học, đến khi ấy cháu nghỉ lại ở trường, đỡ phải đi đi về về." Tô Mạt nói xong, móc ra hai mươi tệ đưa cho cô bé.
"Không cần đâu thím, cháu thi được hạng nhất, trường đã miễn chi phí phụ cho cháu." Bé Thảo vội khoát tay, cũng không nhận.
"Thật sao? Vậy cháu cố gắng lên, học hành cho giỏi, sau này thi đại học. Cháu cứ nhận tiền, lên cấp hai, có nhiều việc phải xài tiền." Con gái trưởng thành, sắp có kinh, phải dùng tiền mua băng vệ sinh hoặc khăn giấy chứ?
"Không cần đâu ạ, tiền thím và thầy Cố cho cháu lúc trước vẫn chưa xài hết, cháu không thể nhận thêm tiền của hai người." Hai năm nay, thi thoảng Tô Mạt và thầy Cố sẽ gửi năm tệ, mười tệ cho bé Thảo.
"Nhận đi." Tô Mạt nhét tiền cho cô bé: "Coi như thím cho cháu mượn, sau này cháu trưởng thành kiếm được tiền thì trả lại cho thím."
Tô Mạt vừa nói vậy, Lý Xuân Thảo bèn nhận lấy tiền. Trong lòng cô bé âm thầm thề rằng chờ mình trưởng thành, cô bé sẽ nhất định sẽ trả lại gấp đôi, à không, gấp mười lần cho thím và thầy Cố.
"Tháng sau thím phải đi nước ngoài học một năm, trong thời gian này, cháu có chuyện gì cứ đến thôn Lục gia tìm cha mẹ chồng thím hoặc viết thư cho thầy Cố."
Lý Xuân Thảo vui mừng, cô bé từng nghe hiệu trưởng và những người khác nói về việc tuyển du học sinh, chỉ tuyển những người tài năng, lợi hại nhất trong nước, thím thật lợi hại!
"Thím ơi, thím là du học sinh hả?"
"Cứ xem là vậy đi, du học sinh phải đi thời gian dài, thím không đi lâu lắm, chỉ đi một năm, được xem là sinh viên trao đổi." Tô Mạt trả lời.
Lý Xuân Thảo không hiểu lắm, nhưng dù sao có thể ra nước ngoài đều siêu giỏi: "Thím ơi, cháu cũng phải cố gắng học, sau này giống như thím, có thể ra nước ngoài du học, học thành tài trở về báo ơn đất nước."
"Được, thím chờ đấy."
Tô Mạt lại quan tâm cuộc sống của cô bé, biết bây giờ người ở thôn Lý Gia Ao không còn bắt nạt cô bé. Ngược lại thành tích của bé Thảo tốt, rất nhiều người đều để con mình học chung với cô bé, Tô Mạt cũng yên tâm.
Rời khỏi chỗ làm việc của bé Thảo, Tô Mạt và cha mẹ đi xuống thôn Lý Gia Ao, nhân tiện đi thăm lại chuồng bò.
Hiện tại người ở chuồng bò đã sửa lại án xử sai, lúc này người ở đó đều là người già chăn bò, chăn lừa trong đội sản xuất.
Cả nhà ba người họ ngang nhiên đi tới như vậy đương nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Ba người mặc quần áo gọn gàng, trông cũng không giống như người địa phương, sợ là đặc vụ gì đó nên có người đi tìm đội trưởng Lý.
Đội trưởng Lý vội vàng chạy tới, thấy là Tô Mạt thì thở phào nhẹ nhõm: "Nghiên cứu viên Tô, cháu đến thăm bé Thảo à?"
"Cháu vừa đi thăm cô bé, bây giờ đi một vòng quanh thôn, lâu rồi cháu không tới chỗ này."
"Đúng đúng, có rảnh thì đến đây chơi một chút." Đội trưởng Lý vừa nói vừa quan sát vợ chồng Tô Đình Khiêm, cảm thấy hai người này vô cùng quen mắt.
"Trông hai người này thật quen mắt, có phải trước kia hai người từng tới thôn Lý Gia Ao của chúng tôi không?"
Tô Đình Khiêm cười hỏi: "Đội trưởng Lý, ông không nhận ra chúng tôi?"
Nghe Tô Đình Khiêm trả lời, đội trưởng Lý chợt nhận ra, kinh ngạc hỏi: "Trời ơi, ông Tô, à không, đồng chí Tô, ông không lên tiếng, tô thực sự không nhận ra."
Trước kia, tóc ông muối tiêu, trông giống như ông già. Sao về thành phố lại trẻ ra mười mấy tuổi, tóc cũng biến thành màu đen, chẳng lẽ ở thành phố người già có thể trẻ lại?
Sau khi nhìn ba người, trong lòng đội trưởng Lý có gì hỏi nấy: "Thật trùng hợp, hai người và nghiên cứu Tô lại đến chung một ngày."
Tô Mạt cười: "Không phải trùng hợp, chúng tôi đi chung, đây là cha mẹ cháu."
Đội trưởng Lý: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-406.html.]
Hay lắm! Thật là hay!
Ông ta đã suy đoán cùng lắm thì quan hệ giữa bọn họ là họ hàng, không ngờ là cha mẹ.
Nghiên cứu viên Tô này đúng là người làm việc lớn, cha mẹ sống ở chuồng bò, cô đến đây thăm nhiều lần mà không lộ ra một chút manh mối nào.
Tô Mạt phải trở về chuẩn bị thủ tục đi nước ngoài, thời gian khá gấp, sau tiệc cưới của Lục Tiểu Lan, cô định đi vào ngày mười hai.
Ngày mười một, Lưu Ngọc Chi đến tặng quà đáp lễ.
Lúc đến, cô ấy tặng cho chi lớn chi nhỏ nhà Tô Đình Khiêm rất nhiều quà, dù ở riêng thế nào, lần đầu tiên đến nhà cô ấy cũng phải đầy đủ lễ nghi.
Lưu Ngọc Chi cố tình lấy lòng, quà đáp lễ lần này cũng tốn nhiều công sức. Ngoài một túi nấm mật ong khô và hạt óc chó ra, còn có một tấm da sói chất lượng rất tốt.
Sau khi đưa đồ cho Mạc Ngọc Dung, lại trò chuyện thêm vài câu, Lục Ngọc Chi bèn đến phòng phía đông tìm Tô Mạt.
Khi gặp Tô Mạt, Lưu Ngọc Chi ngượng ngùng nói: "Em dâu ba, trong lòng chị dâu thực sự không có ý đó. Hôm đó cãi nhau ầm ĩ với anh em, vô tình nói ra lời thiếu suy nghĩ, em đừng để trong lòng."
Từ khi Lục Tiểu Lan gọi điện, lại nhận được thư Lý Nguyệt Nga bảo Lục Thanh An viết, Tô Mạt không còn gửi đồ cho chi lớn, chi nhỏ nữa.
Không nhận được đồ, Lưu Ngọc Chi biết chuyện hôm đó bọn họ cãi nhau đã bị người khác kể cho Tô Mạt. Sau khi bị cha mẹ mắng, trong khoảng thời gian này, Lưu Ngọc Chi cũng suy nghĩ về bản thân, đúng là mình quá đáng, trên đời này không có ai nợ bọn họ.
Cô ấy cứ băn khoăn, không biết nên viết thư xin lỗi gửi cho Tô Mạt thế nào. Trình độ văn hóa của cô ấy có hạn, không biết viết thế nào, hiếm khi Tô Mạt trở về, đành đến tận nhà xin lỗi.
"Chị dâu à, không sao đâu, em không để trong lòng."
Tô Mạt thực sự không để trong lòng, cô và Lưu Ngọc Chi là chị em dâu trên danh nghĩa Lục Trường Chinh, không có tình cảm gì. Sau khi biết cô ấy là người thế nào, ít liên lạc lại, mọi người giữ thể diện cho nhau là được.
Lưu Ngọc Chi nghe Tô Mạt nói vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Vì thế người ăn học mới có khí khái. Chị không có học thức, thường nói chuyện không biết không suy nghĩ, lần này cãi nhau với anh em, tức giận quá nên nói những lời chế nhạo anh ấy, thật ra trong lòng chị không nghĩ như vậy."
"Trong lòng chị luôn nhớ đến lòng tốt của bọn em, nếu không nhờ các em, cuộc sống của người trong nhà cũng không được thoải mái. Chú ba sắp xếp cho Phượng Cần vào quân đội, cho con bé tương lai rộng mở, trong lòng chị vô cùng biết ơn."
Tô Mạt nhíu mày, khách sáo lên tiếng: "Người một nhà, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm."
Cô biết chuyện của Lục Phượng Cần, nghe nói trong ba tháng qua, cô bé khóc lóc đòi đổi đơn vị, gọi điện cho Lục Trường Chinh bị anh ngăn cản.
Bây giờ đã gần một năm, hai tháng trước Lục Trường Chinh có nghe tin về cô bé, nghe nói người đã ngoan ngoãn và an tâm hơn.
Lưu Ngọc Chi cho rằng mình đã nói rất nhiều lời thật lòng với Tô Mạt. Tô Mạt đều khách sáo trả lời. Thấy thái độ này của Tô Mạt, lúc này Lưu Ngọc Chi mới yên lòng, cũng may chưa hoàn toàn làm mất lòng.
Lại kể một số chuyện của người lớn trong thôn, lúc này Lưu Ngọc Chi mới ra về.
Bên nhà họ Lục, ba anh trai và vợ chồng Lục Tiểu Lan cũng ở đây trò chuyện.
"Vậy bây giờ, sau khi rời khỏi viện Gia Chúc, ông bà thông gia ở xa lắm à?" Lý Nguyệt Nga hỏi Đinh Chí Thành.
"Có lẽ bằng khoảng cách từ đây lên huyện, khoảng một giờ đi xe đạp, xe gắn máy thì mất hơn nửa giờ." Đinh Chí Thành khách quan trả lời.
Hôm đám cưới của Lục Tiểu Lan, Lục Trường Chinh không trở về. Khi hỏi Tô Mạt, cô nói ở tình hình tiền tuyến căng thẳng, rất có thể sắp đánh nhau, đã lâu rồi Lục Trường Chinh không về nhà.