Tối đó, trừ những đứa trẻ, rất nhiều người lớn cũng tới xem TV, phòng khách của nhà họ Lục không thể chứa nhiều người như vậy, Lục Thanh An bèn chuyển TV ra ngoài hành lang để mọi người tụ tập trong sân cùng xem.
Ba ngày trôi qua rất nhanh trong sự bận rộn của mọi người, chớp mắt đã đến ngày 10 tháng 8.
Dù Lục Thanh An và Lục Bá Minh đã cố tình tối giản đến đâu thì vẫn mời tận 30 bàn. Nhà họ Lục không có nhiều chỗ nên mượn bãi phơi lúa ở đại đội.
Từ sáng sớm, những người đến giúp đỡ đã bắt đầu bận túi bụi, rửa rau, g.i.ế.c gà, làm dê, loay hoay không biết trời đất trăng sao gì.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, lần cuối cùng cả đội náo nhiệt như vậy là khi Lục Trường Chinh và Tô Mạt kết hôn.
Tô Mạt dậy sớm trang điểm thật đẹp cho Lục Tiểu Lan, bộ váy hôm nay Lục Tiểu Lan mặc chính là chiếc váy đỏ mà Tô Mạt tặng cho cô ấy. Chiếc váy này được cô và Từ Khai Phát mang về từ Hồng Kông, nó không có ở Trung Quốc.
Lục Tiểu Lan ngắm bản thân đang mỉm cười rực rỡ trong gương, đột nhiên nghẹn ngào: “Chị dâu ba, thật sự rất cảm ơn chị.”
Tô Mạt nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy, cười nói: “Hôm nay là ngày vui của em, không thể khóc. Chị với anh ba đều hy vọng em có thể hạnh phúc.”
Tuy bề ngoài Tô Mạt nhỏ tuổi hơn Lục Tiểu Lan nhưng cô đã sống hai đời, thật ra tuổi thật lớn hơn Lục Tiểu Lan rất nhiều, cô vẫn luôn xem cô ấy như em gái.
“Dạ, em sẽ!” Lục Tiểu Lan gật đầu.
Đúng lúc này, Nhạc Nhạc bỗng thò đầu vào, khoa trương kêu lên: “Ôi tiên nữ từ đâu đến thế này? Nhìn có hơi quen mắt nha. Chị gái tiên nữ ơi, chị giống cô của em quá à!”
Chút khổ sở trong lòng Lục Tiểu Lan thoắt cái đã bị Nhạc Nhạc thổi đi mất.
“Thằng nhóc thúi này, dám trêu cô hả? Nhìn cái đầu đẫm mồ hôi này đi, cháu mới chạy đi chơi ở đâu đó? Mau lau khô xem nào.” Cô ấy vừa mắng vừa cầm khăn mặt lên.
Nhạc Nhạc cười hì hì chạy tới, đứng yên cho Lục Tiểu Lan lau mồ hôi: “Cháu chạy đi xem chú á, cô ơi, cháu nói cho cô biết chuyện này, chú mặc vest đó nha, còn thắt cà vạt, trông đẹp trai hơn trước nhiều lắm.”
“Quả nhiên người đẹp vì lụa mà!” Nhạc Nhạc kết luận, nói xong lại chạy ra ngoài: “Cô ơi, cháu ra ngoài trông chừng giúp cô nha, nếu chú đến đây thì cháu sẽ báo tin cho cô ngay.”
Mặc dù nơi này khi kết hôn không cần nghi thức nhưng họ vẫn quyết định làm đơn giản. Chẳng lâu sau, Đinh Chí Thành tới đón cô dâu, dưới sự chứng kiến của bạn bè người thân, cô dâu chú rể tuyên thệ với các bậc vĩ nhân, đồng thời tạ ơn công lao nuôi dưỡng của cha mẹ hai bên.
Tới giờ cơm trưa, hai người di chuyển sang bãi phơi lúa đại đội tiếp đón khách mời.
Bàn tiệc vô cùng thịnh soạn, có canh thịt dê, thịt heo kho tàu, sườn om khoai tây, gà hầm nấm, cá um dưa cải, trứng chiên. Mỗi bàn còn có hai thau cải thìa xào mỡ heo bóng lưỡng, ăn kèm với bánh bao chay và cơm trắng.
Khách đến dự tiệc đều ăn đến mức căng bụng.
Trong lúc mọi người ăn trưa rộn ràng, trên con đường đầu thôn, Dương Cảnh Minh dừng xe ven đường, lén nhìn cảnh tượng náo nhiệt phía xa xa.
Những năm qua, anh ta vẫn không nghe tin Lục Tiểu Lan tái hôn, trong lòng vẫn ôm ấp nỗi mong chờ.
Giờ thì tắt ngúm rồi!
Cô ấy ngày càng xinh đẹp, mà anh ta, đời này coi như xong.
Dương Cảnh Minh không cam tâm nhưng lại bất lực, trong lòng đè nén lửa giận. Anh ta rất muốn xông tới, phá hủy khung cảnh rộn ràng kia.
Thế nhưng do dự hồi lâu, cuối cùng anh ta vẫn quay đầu xe, mất hồn mất vía bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-405.html.]
Mấy hôm nay đang chuẩn bị tiệc cưới, cả nhà ba người Tô Mạt dành thời gian đến thôn Lý Gia Ao một chuyến.
Chủ yếu Tô Mạt đi thăm bé Thảo, vợ chồng Tô Đình Khiêm nghĩ rằng đã đến đây, vậy cùng đi xem thử.
Trước khi đi, Tô Đình Khiên kể cho vợ chồng Lục Thanh An nghe chuyện một năm trước họ ở chuồng bò thôn Lý Gia Ao trước khi chuyển đi.
"Anh Lục, thật lòng xin lỗi, trước đó trong tình huống như vậy, sợ liên lụy đến mọi người nên không dám bảo con gái kể chuyện chúng tôi ở đó. Sau này về thành phố, chưa rõ tình hình, cũng không tiện nói. Khi tình hình tốt hơn, tôi muốn nhân lúc gặp mặt sẽ nói với mọi người việc này, tiện thể gửi lời xin lỗi."
"Cũng đừng trách bọn nhỏ, là tôi không cho phép bọn nhỏ nói với các người."
Nghe xong, Lục Thanh An thực sự vô cùng khiếp sợ, ông ấy không ngờ ông bà thông gia ở đội sản xuất bên cạnh lâu như vậy, mình hồn nhiên không hay biết chút nào, hai vợ chồng thằng ba giấu diếm thật kín đáo.
"À, à, không sao đâu, việc này quả thật không tiện lên tiếng, ông, các người chịu khổ rồi." Lục Thanh An kinh ngạc, nói chuyện cũng không lưu loát, không khỏi dời mắt nhìn Lý Bá Minh và Lý Nguyệt Nga, muốn xem phản ứng của bọn họ.
Trước khi Lục Trường Chinh đi Quảng Châu, đã nói qua chuyện này với Lục Bá Minh, chỉ là anh không nói cho những người khác biết mà thôi, cho nên Lục Bá Minh cũng không ngạc nhiên.
Lúc sau tết, Lý Nguyệt Nga cũng nghe Lục Tiểu Lan kể, biết Lục Thanh An hay nghĩ nhiều nên không nói cho ông ấy hay. Vì thế dù lúc này bà ấy giả vờ khiếp sợ, nhưng kỹ năng diễn xuất có hạn, đương nhiên không qua mặt được Lục Thanh An chung sống với mình cả đời.
Trong lòng Lục Thanh An lập tức cảm thấy lạnh lẽo như chịu hàng nghìn bạo kích.
Hóa ra cha và vợ mình đều biết, chỉ giấu một mình ông ấy!
Trong lòng Lục Thanh An cảm thấy khổ sở, nếu không phải còn có chuyện Lục Tiểu Lan sắp kết hôn chống đỡ, có lẽ ông ấy sắp tự kỷ mất.
Bé Thảo đã học xong lớp năm, nửa năm sau sẽ lên cấp hai.
Lúc đó Tô Mạt chỉ tranh thủ giúp cô bé miễn phí học xong tiểu học, lên cấp hai phải đóng học phí, mỗi học kỳ phải đóng sáu tệ. Nhưng cô bé rất cố gắng, khi thi cấp hai thành tích đứng nhất toàn trường, trung học công xã thấy cô bé có thành tích tốt, lại biết cô bé là trẻ mồ côi nên miễn học phí.
Khi Tô Mạt đến, bé Thảo đang làm việc trên đồng, nhìn thấy Tô Mạt, cô bé vô cùng vui mừng.
"Thím ơi, thím về khi nào thế?"
"Về được hai ngày." Tô Mạt hỏi: "Sao cháu lại nhổ ở đất bên này?"
Bây giờ là thời điểm nhổ cỏ, bắt trùng cho lương thực, cô nhìn những người phụ nữ và trẻ con khác đều nhổ trên đất khác. Mà vị trí này phần lớn đều là đàn ông đứng tuổi, phỏng chừng đất cứng lắm.
Theo bản năng, Tô Mạt nghĩ người trong thôn lại bắt nạt cô bé, sắp xếp phần đất không tốt cho cô bé.
Bé Thảo cười trả lời: "Nhổ ở chỗ này công điểm sẽ cao hơn, cháu cố ý nhờ tiểu đội trường phân cho cháu ở chỗ này, sức lực cháu khỏe không có gì đáng ngại."
Thím đã giúp cô bé xin trợ cấp lương thực, năm nay không có. Bây giờ cô bé đã lớn, ăn nhiều hơn, ngày thường đi học thì thôi, thừa dịp lúc nghỉ kiếm thêm chút công điểm, nếu không đến lúc đó lương thực sẽ không đủ ăn.
"Bây giờ cháu đang tuổi lớn, đừng làm việc quá mệt mỏi, lương thực không đủ ăn thì mua trong đội."
"Dạ, cảm ơn thím quan tâm, cháu biết rồi. Nhổ cỏ là việc tay chân, không mệt chút nào ạ." Bé Thảo giải thích.
Hai người đi tới một chỗ xa hơn chút để tránh ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của người khác, Tô Mạt đưa túi vải xách theo trên tay cho cô bé.
"Thím mang cho cháu một vài đồ dùng học tập." Bên trong ngoài giấy bút và sách bài tập ra, còn có một bộ đồ mới.
"Cảm ơn thím." Bé Thảo phủi bùn trên tay, nhận túi vải bằng hai tay.