Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 404

Lúc tiễn bọn họ, Lục Tiểu Lan gọi Đinh Chí Thành sang một bên, hỏi: "Không phải anh nói chúng ta sẽ đãi mấy bàn đơn giản ở bên cạnh thôi sao? Sao lại mời cả đại đội rồi?"

Lục Tiểu Lan có chút tiếc tiền, nhiều người như vậy, ăn bao nhiêu chứ.

"Đây là anh với cha nuôi thương lượng, có thể cưới được một người vợ tốt như em, phải chia sẻ niềm vui của anh với mọi người. Em ở trong lòng anh, xứng đáng có được những điều tốt nhất."

Lục Tiểu Lan trong lòng cảm động, chắc là trước kia cô ấy nói với anh ấy mình bị người trong thôn bàn tán, anh ấy nhớ kỹ trong lòng. Bằng không người hướng nội như anh sẽ không có khả năng mời nhiều người như vậy.

"Chí Thành, em không quan tâm người khác nói gì, anh không cần phải..." Lúc trước, khi cô ấy dám ly hôn, cô ấy đã không còn quan tâm đến chuyện người khác nghĩ gì hay nói gì.

"Tiểu Lan, đây là quá trình bình thường, kết hôn phải tổ chức tiệc rượu. Bây giờ cuộc sống đã khá lên, đất nước cũng cho phép, anh nhất định phải cho em sự tôn nghiêm đáng có. Không chỉ ở đây, mà trước khi khai giảng, chúng ta ở Cáp Nhĩ Tân và Bắc Kinh cũng đãi hai bàn, mời các bạn cùng lớp và giáo viên quen thuộc đến tham gia."

"Chúng ta quang minh chính đại yêu đương kết hôn, anh phải cho mọi người biết em là vợ anh."

"Đãi hai bàn ở Cáp Nhĩ Tân và Bắc Kinh thì em không có ý kiến, nhưng không cần mời toàn bộ đại đội của chúng ta, chỉ mời vài người quen đến vui chơi thôi. Đại đội chúng ta có rất nhiều người..."

"Không nghe! Mới nãy anh nói rồi, người trong thôn đều mời." Đinh Chí Thành hiếm khi giở tính trẻ con: "Tiểu Lan, anh nói, anh muốn vinh quang mà cưới em."

Lục Tiểu Lan thấy nói không được, thật sự vừa tức vừa buồn cười, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Sau khi trở về nhà, cô ấy nói chuyện này với Lý Nguyệt Nga.

Lý Nguyệt Nga cười nói: "Con đó, đang ở trong phúc mà không biết hưởng phúc. Chí Thành thương con, nghĩ trước đây con đã phải hứng chịu rất nhiều lời đàm tiếu trong thôn, nên đang cố gắng lấy lại thể diện cho con."

"Con biết, con không phải là chỉ tiếc tiền thôi sao. Lúc trước anh ba đãi cũng chỉ có hai mươi mấy bàn, bây giờ chắc cũng phải lên đến ba mươi, bốn mươi bàn."

Lý Nguyệt Nga xua tay: "Con cứ yên tâm, mẹ và cha con sẽ lo liệu." Ai cũng có thể mời, cùng lắm là giống như thằng ba lúc trước.

Ngày hôm sau, sau khi ăn sáng, Trương Chấn và Đinh Chí Thành mặc quần áo tươm tất, Trương Chấn cầm một phong bì lớn màu đỏ có chữ "Hỷ", chứa sáu trăm tệ trong đó, mang rượu, trà, thuốc lá, kẹo bánh, ôm máy vô tuyến, cùng với gia đình Tô Mạt đến nhà họ Lục để kết thông gia.

Những gì Trương Chấn nói đêm qua đã lan truyền khắp thôn. Nhiều người thậm chí còn không đi làm, nghỉ cả buổi sáng để vây xem, tụ tập trước cửa nhà họ Lục từ sớm xem náo nhiệt.

Nhìn thấy bọn họ tới, mang theo rất nhiều người, còn bê thêm một cái máy vô tuyến, bọn họ không khỏi tặc lưỡi, bắt đầu lẩm bẩm.

"Lục Tiểu Lan nhà bí thư đúng là đáp phải vàng, kết hôn lần thứ hai mà còn có thể tốt như vậy. Tôi cảm thấy chú rể mới này tốt hơn người trước nhiều."

"Kết hôn lần hai thì làm sao? Cô ấy là sinh viên đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ có tương lai tươi sáng, anh cho là người đào đất mà ăn như chúng ta có thể so sánh được sao."

"Nghe nói chú rể mới này cũng là sinh viên đại học, nghe nói còn đang học đại học ở Bắc Kinh."

“Nghe nói nhà trai và nhà vợ thằng ba quen nhau đã lâu...”

“Khó trách, nếu không người rổ rá cạp lại như cô ấy sao có thể lấy được người tốt như vậy, thì ra có anh chị dâu làm chỗ dựa. Tôi nghe nói thanh niên trí thức Tô sắp xuất ngoại du học."

"Cái gì? Cô nghe ai nói?"

"Sáng nay chồng tôi nghe bác cả nhà bọn họ nói."

Trong mắt người dân bình thường, những người có thể ra nước ngoài du học chắc chắn là những nhân tài được đất nước rất coi trọng, khi trở về chắc chắn họ sẽ là những lãnh đạo, cán bộ lớn.

“Anh nói xem, nhà bí thư e là có khói xanh bốc lên từ mộ tổ tiên, có thể có con dâu tốt như vậy. Từ khi cưới thanh niên trí thức Tô, cuộc sống của gia đình họ dường như càng ngày càng tốt hơn.”

"Lời cậu nói có vẻ đúng. Ông bí thư vốn sắp chết, sau khi cưới Tô Mạt, ông cụ không những sống sót mà còn trở nên càng ngày càng khỏe mạnh."

"Chức vị của Lục Trường Chính, cũng băng băng đi lên, nghe nói hiện tại đã là sư đoàn trưởng. Lục Tiểu Lan, người đã ly hôn, theo cậu ấy đến Quảng Châu, cô ấy không chỉ thi đậu đại học mà giờ còn kết hôn lần hai với một sinh viên đại học."

"Hừ ~ Anh càng nói, tôi càng cảm thấy thanh niên trí thức Tô chính là ngôi sao may mắn."

Người bên ngoài xem náo nhiệt nói gì, nhà họ Lục không biết

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-404.html.]

Lúc này, mọi người đang ngồi trong phòng khách chỉnh lại bản kế hoạch dạm ngõ.

Quà cưới là hai cây t.h.u.ố.c lá Trung Quốc, hai chai rượu Mao Đài, hai hộp Mao Tiêm chất lượng hàng đầu, một hộp bánh quy (tầm 5 ký), ba ký kẹo và một miếng thịt lợn lớn mà Đinh Chí Thành đến hợp tác xã mua bán mua hồi sáng sớm.

Ngoài ra còn có một chiếc TV và tiền sính lễ 600 tệ.

Sau khi thống nhất, mọi người bắt đầu bàn qua chuyện đãi tiệc, ngày được chọn là ba ngày sau, ngày 10 tháng 8, ngày 7 tháng 7 âm lịch, lễ tình nhân của Trung Quốc, là ngày tốt để kết hôn.

“Cậu em Lục, nên mời càng nhiều người càng tốt, có điều bàn ghế và người giúp cần cậu giúp đỡ một tay.”

“Đây là điều nên làm.” Lục Thanh An nói.

“Ngoài ra còn phải nhờ cậu em Lục nói giúp một tiếng, tôi muốn mua một ít ngũ cốc và rau củ của đại đội, kèm theo 2 con dê đầu đàn, 20 con gà và 25 ký trứng gà để đãi tiệc.”

“Anh Trương, không cần mua lương thực rau củ đâu, ở bên tôi sẽ chuẩn bị.” Đối phương đã nể mặt nhà họ thì sao họ có thể bắt nhà người ta ôm đồm hết mọi việc được.

“Con trai cưới vợ, sao lại để nhà gái cung cấp lương thực chứ! Cậu em Lục, là chúng tôi muốn đãi tiệc ở đây, nên tự chuẩn bị đồ vật.”

“Anh Trương, nhà chúng tôi cũng gả con gái, sao có thể phủi tay mặc kệ được? Chúng tôi cũng không cho em ấy bao nhiêu của hồi môn, chút đồ ăn này cứ để chúng tôi.”

“Cậu em Lục, vậy không được, làm gì có chuyện…”

Trương Chấn và Lục Thanh An cò kè một lúc, cuối cùng Trương Chấn cũng thuyết phục được Lục Thanh An. Sau khi thảo luận xong, Lục Thanh An dẫn ông cụ đến chỗ kế toán đại đội để trả tiền, viết giấy rồi nhận lương thực và trứng gà về trước.

Rau củ, dê gà sẽ g.i.ế.c thịt vào hôm đãi tiệc luôn.

Mua đồ từ thành viên đại đội đều theo giá nhập hàng của trạm thu mua, rẻ hơn mua bên hợp tác mua bán rất nhiều.

Trương Chấn mua 100kg gạo, 100kg lúa mì với giá 45 tệ. Nếu đã muốn làm lớn thì không cần tính toán chi li từng cắc một, toàn bộ đều dùng lương thực tinh hết.

Rau xanh có giá 2 hào 500g, Trương Chấn mua 100kg với giá 4 tệ.

25kg trứng, 34 tệ.

2 con dê đầu đà, hơn 75kg, 60 tệ.

20 con gà, hơn 50kg, 65 tệ.

Đến lúc đó lại nhờ quan hệ mua nửa con heo và 50kg cá nữa là đủ đãi tiệc rồi.

Nhìn chung, một bàn tiệc đầy đủ các món phải có giá 300 tệ là ít.

Thấy Trương Chấn bỏ ra hơn 200 tệ mua đồ mà không chớp mắt, trong lòng kế toán thu tiền không ngừng xuýt xoa.

Mặc dù thu nhập của đại đội bọn họ tốt đến mức vang danh khắp nơi, tiền lãi hàng năm của nhà ông ấy cũng gần 200, 300 tệ nhưng kêu ông ấy bỏ hơn 200 tệ ra chiêu đãi mọi người thì xin thứ lỗi, ông ấy không nỡ.

Xem ra điều kiện kinh tế nhà thông gia của bí thư chi bộ không bình thường.

Trong lúc Trương Chấn những người khác đang bận rộn thì Đinh Chí Thành và Lục Tiểu Lan cũng đang bận bịu lắp đặt TV. Biết điện áp ở nông thôn không ổn định, thường xuyên bị mất điện, Đinh Chí Thành sợ TV dễ cháy nên đã mua một bộ ổn áp.

Sau khi lắp xong, Lục Quốc Lương và Lục Quốc Cường nóng lòng muốn xem TV. Trong dịp Tết Nguyên đán, các em trai và em gái về nhà cứ nhắc đến TV mãi, cả hai đã mong chờ từ lâu, nay nhờ có dượng mà cuối cùng bọn họ cũng được xem.

Một lúc sau, phòng khách nhà họ Lục đã đông nghẹt trẻ con đến xem TV.

Đại đội thôn Lục Gia có thu nhập không tồi, thật ra một số nhà dư dả cũng mua được TV, chẳng qua trước mắt dây chuyền sản xuất trong nước chưa phát triển, sản lượng TV rất hạn chế, các thành phố còn không đủ dùng chứ đừng nói đến nông thôn.

Vậy nên, đây vẫn là chiếc TV đầu tiên ở thôn Lục Gia.

Bình Luận (0)
Comment