Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 403

Vừa nhắc tới chuyện chính, Đinh Chí Thành lập tức ngồi ngay ngắn, mở miệng nói: “Vì vụ ly dị lúc trước mà Tiểu Lan bị không ít người trong thôn nói ra nói vào, thế nên em muốn dùng hết khả năng của mình để em ấy được nở mày nở mặt.”

“Em tính thế này, sính lễ sẽ bao gồm một chiếc TV, cộng thêm 600 tệ. Ngoài ra, em sẽ mở tiệc tại đó luôn, đồng thời cố gắng mời toàn bộ người trong đại đội tới tham dự.” Anh ấy muốn để những người đó biết dù Tiểu Lan có đi bước nữa thì vẫn là viên ngọc quý trong lòng bàn tay anh ấy.

Mặc dù Đinh Chí Thành bị vây ở chuồng bò hai năm, nhưng thời gian làm việc trong ngành của anh ấy không hề ngắn, lại không phải nuôi gia đình, nên cũng tiết kiệm được một khoản kha khá. Những chuyện khác không chắc, nhưng tổ chức cho Lục Tiểu Lan một hôn lễ thật là hoành tráng, có thể diện thì anh ấy vẫn đủ khả năng làm được.

Sau khi nghe xong, Trương Chấn không có ý kiến gì: “Được, cứ làm theo lời cháu nói.”

Sau khi cả nhà Tô Đình Khiêm rời đi, Đinh Chí Thành lấy từ trong túi hành lý ra 600 tệ, đưa cho Trương Chấn: “Cha nuôi, đây là tiền sính lễ, cha cầm đi ạ, tới lúc đó giúp con đưa cho cha mẹ Tiểu Lan.”

Trương Chấn trừng mắt lườm anh ta: “Con thấy có nhà nào kết hôn mà lại để con cái tự chuẩn bị sính lễ chưa?”

“Cha nuôi, con…”

Trương Chấn cắt ngang: “Yên tâm, chút sính lễ đó cha nuôi con đây vẫn còn trả nổi.”

“Sao vậy? Không muốn cha bỏ tiền, sau này cũng không tính dưỡng lão cho cha đúng không?” Trương Chấn cố ý hỏi ngược lại.

Đinh Chí Thành vội xua tay: “Sao có thể chứ, dù…” Dù ngoài miệng kêu cha nuôi, nhưng trong lòng Đinh Chí Thành, Trương Chấn vẫn là người cấp trên đáng tôn kính có ân với mình.

“Chí Thành, cha thật lòng xem con là con trai của cha, mà giữa cha con với nhau không cần khách khí như vậy đâu, là bậc cha mẹ, những gì gánh nổi thì vẫn phải gánh chứ.” Trương Chấn đáp.

Lo liệu chuyện kết hôn cho con cái là việc vui trong nhà mà, không phải sao?

“Lập gia đình không phải chuyện một mình con có thể lo liệu chu toàn, có rất nhiều việc cần dùng tới tiền, trong khi con còn hai năm nữa mới tốt nghiệp đại học, nên hay giữ lại số tiền đó của con để mà trang trải cho cuộc sống của gia đình nhỏ sau này. Cha nuôi con đây không thiếu tiền đâu!”

Trương Chấn làm cán bộ lâu như vậy, còn công tác ở thư viện vài năm, tất nhiên trong tay có không ít tiền.

Hơn nữa năm ngoái, sau khi đồng ý chuyển công tác sang chỗ Tô Đình Khiêm, giúp ông ấy quản lý văn phòng, Tô Đình Khiêm cũng chẳng nhờ không mà một tháng sẽ trả cho Trương Chấn 80 đồng, còn bao ăn bao ở, nên căn bản là không cần tiêu tiền.

Nghe Trương Chấn nói vậy, trong lòng Đinh Chí Thành thấy hết sức cảm động, cha mẹ anh ấy qua đời từ sớm, nên đã lâu rồi anh ấy không cảm nhận được tình thương gia đình là thế nào.

“Cha nuôi, xin cha yên tâm, sau này nhất định con sẽ luôn hiếu thảo với cha.” Hai mắt Đinh Chí Thành ươn ướt.

“Được lắm! Vậy chuyện này cứ để cha lo cho, cha hứa sẽ làm con được nở mày nở mặt.” Lần này ông ấy cầm theo tận 2000 tệ, chắc chắn sẽ không làm anh ấy thấy mất mặt.

Tối ấy, đoàn người ghé trung tâm thương mại ở Cáp Nhĩ Tâm dạo một vòng, mua rất nhiều đồ, sáng hôm sau thì dậy sớm, ngồi xe lửa tới thành phố Song Sơn.

Đến nơi, họ đi nhờ xe vận chuyển của bộ đội để về thôn Lục Gia.

Tại thôn Lục Gia, nhà họ Lục.

Khi biết con rể và gia đình sẽ tới thăm, Lý Nguyệt Nga và Lục Thanh An đã tất bật chuẩn bị mọi thứ từ tận hai ngày trước, thậm chí còn xin nghỉ không đi làm luôn nữa cơ.

Đầu tiên là quét dọn sạch sẽ từ trong ra ngoài căn nhà của Lục Trường Chinh, không chỉ múc nước lau sạch bong cửa sổ mà còn đổ nước ra hẳn sàn để lau chùi.

Đệm chăn cũng được gỡ ra, giặt giũ sạch sẽ, thậm chí Lý Nguyệt Nga còn muốn may thêm cho dày, lại bị Lục Tiểu Lan ngăn cản, bảo rằng phía nam không ai làm kiểu đó nên sợ là họ sẽ thấy không quen.

Còn Lục Thanh An thì chạy tới đại đội đặt trước một con dê, khi nào sui gia tới là lập tức g.i.ế.c dê g.i.ế.c gà chiêu đãi họ liền.

Trong sự chờ mong của hai người, cuối cùng nhóm Tô Mạt cũng về tới thôn Lục Gia.

Sau khi nhìn thấy Tiểu Đinh, Lý Nguyệt Nga cười vô cùng rạng rỡ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-403.html.]

Mặc dù đã xem qua ảnh chụp nhưng thực tế khi vừa nhìn thấy, thì người thật càng năng động và đẹp hơn trong ảnh. Tuy không cao bằng ba người con trai của bà ấy nhưng lại lịch sự, dáng người cũng cao, thoạt nhìn chính là phần tử trí thức.

Cả nhà họ Lục, ngoại trừ Lưu Ngọc Chi và Lục Quế Hoa đang nấu cơm ở nhà, những người khác đều đến bộ đại đội đón người.

Hai ông bà thông gia đến thăm nhà, như thế nào cũng phải long trọng một chút.

Nhìn thấy mọi người lần lượt xuống xe, Lục Thanh An vội vàng chào hỏi: "Ông thông gia, cả đường đi tàu xe mệt nhọc, vất vả rồi."

"Không vất vả, một đường đều có xe, rất thuận tiện." Tô Đình Khiêm nói.

Tô Mạt thấy hai người đã bắt tay nhau, vội vàng giới thiệu: "Cha, mẹ, đây là cha mẹ con."

Lý Nguyệt Nga cũng nắm tay Mạc Ngọc Dung, nói: "Bà thông gia vất vả rồi. Đi xa như vậy có mệt không?"

“Không mệt, không mệt, hai đứa nhỏ kết hôn lâu như vậy, mà đây mới là lần đầu đến nhà, thật ngại quá. Trước đây tôi đi làm, chỉ được nghỉ có vài ngày nên không có đủ thời gian, bây giờ tôi tự làm, thời gian tự do nên mới có nhiều thời gian hơn."

"Không sao, chúng tôi hiểu. Theo lý thì hẳn là chúng tôi nên đến đó, nhưng chúng tôi là nông dân, không có kiến thức, không thể đi xa như vậy..."

"Ai tới cũng đều như nhau thôi, người một nhà cũng không cần để ý nhiều như vậy."

Lục Bá Minh cũng đang cùng Trương Chấn trò chuyện, trong khi người lớn tuổi đang nói chuyện, Tô Mạt và Đinh Chí Thành chuyển đồ đạc từ trong xe xuống, còn Lục Tiểu Lan, Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc đang dọn đồ dưới gầm xe.

Sau khi thùng đựng vô tuyến được chuyển xuống, các xã viên đến xem náo nhiệt đều xì xào, không biết con rể mới nhà bí thư đại đội mang theo cái gì mà có một chiếc thùng lớn như vậy.

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, đoàn người chậm rãi trở về, có chuyện thì về nhà nói, tránh bị người ở đây xem náo nhiệt.

Chiếc thùng lớn đựng máy vô tuyến do Lục Hành Quân và Lục Vệ Quốc khiêng. Hai người đều không biết bên trong có cái gì mà nói nặng cũng không nặng, nói nhẹ cũng không nhẹ.

Đoàn người về đến lúc chạng vạng tối, xấp xỉ đến giờ cơm. Sau khi chuyển đồ đạc về chỗ Tô Mạt, đoàn người đến nhà học Lục dùng bữa tối.

Người dân nông thôn thích náo nhiệt, giờ thể dục thể thao cũng đã kết thúc, cũng không cần tránh né nghi ngờ nữa nên Lục Thanh An cũng gọi mấy người anh em thân thiết đến tiếp khách.

Uống rượu ăn cơm xong, không biết ai nhắc tới chuyện của Lục Tiểu Lan, Trương Chấn nhân cơ hội này nói ra.

Chờ Trương Chấn nói xong, cả phòng nháy mắt lặng ngắt như tờ.

Bọn họ có nghe lầm không? Sáu trăm tệ sính lễ và một chiếc máy vô tuyến? Ngoài ra, còn muốn đãi rượu, mời toàn bộ người trong thôn ăn tiệc?

Đây là lần đầu tiên của cả đại đội đấy!

Chưa nói đến Lục Tiểu Lan kết hôn lần hai, kết hôn lần đầu cũng không có hoành tráng như vậy.

Ở nông thôn, kết hôn lần thứ hai không được coi trọng. Chỉ cần sính lễ tượng trưng khoảng hai mươi, ba mươi tệ, sau đó mang một cuộn chăn ga gối đệm đến nhà chú rể là xong, làm gì có đãi tiệc chứ.

Một người bác họ của Lục Tiểu Lan phản ứng lại, nhanh chóng cười lớn: “Đúng vậy! Đúng vậy! Tiểu Lan là sinh viên đại học đầu tiên của thôn Lục Gia chúng ta, con bé này từ nhỏ đã thông minh, làm việc gì cũng nhanh nhẹn, là một cô gái tốt hiếm có.”

"Đúng vậy, Tiểu Lan là một đứa trẻ rất ngoan, có thể cưới được con bé chính là phước lớn của nhà tôi." Trương Chấn cũng khen theo.

Vợ chồng Lục Thanh An cười đến méo cả miệng, thông gia nguyện ý cho con gái bọn họ thể diện, bọn họ đương nhiên sẽ không làm trái ý. Chẳng qua đồ vật này nọ bọn họ sẽ không nhận, để lại cho vợ chồng son sinh hoạt.

Những người khác cũng khen hùa theo, mọi người tiếp tục trò chuyện cho đến tám chín giờ, nghĩ bọn họ đi đường chắc hẳn cũng mệt mỏi nên đều giải tán, bảo bọn họ về chỗ Tô Mạt nghỉ ngơi.

Ba mẹ con Tô Mạt cùng Mạc Ngọc Dung ngủ ở phòng phía trước, Tô Đình Khiêm, Trương Chấn và Đinh Chí Thành ngủ ở phòng phía Tây. Giường ở cả hai phòng đều đủ rộng để ba hoặc bốn người đàn ông ngủ mà không gặp vấn đề gì.

Bình Luận (0)
Comment