Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 402

Năm 1978 là năm tiếp nối đời trước, mở lối đời sau, là năm thăm dò, cải cách, cũng là năm bao nhiêu sự kiện ập tới dồn dập.

Vào đầu tháng ba, Lục Trường Chinh lên đường dẫn đội tới biên cảnh, thực hiện trách nhiệm bảo vệ đất nước của họ.

Đầu tháng tư, bộ phim điện ảnh “Nhớ quê” được khởi chiếu trước trong nước. Bộ phim vừa phát hành đã làm dấy lên làn sóng phản đối dữ dội, có vài người thấy bộ phim kể về một kỹ nữ lại được công chiếu thì giận tím mặt, xé poster dán trên đường lớn, đặng phê phán nó là một bộ phim “heo”.

Do quần chúng phản ứng quá kịch liệt nên cuối cùng, các ban ngành có liên quan chỉ đành cắt bớt vài phân cảnh rồi mới cho chiếu tiếp. Dừng hẳn là chuyện không thể, vì đây là một phép thử của họ, một lần thăm dò, họ muốn báo cho người dân biết rằng chuyến tàu tiến về phía trước này có thể sẽ mở ra một con đường hoàn toàn mới.

Kế tiếp, các bộ “Xác thực”, “Đuổi bắt” lục tục lên sóng, giáng một đòn chí mạng vào nền điện ảnh “Tám vở kinh kịch điển hình” của nước nhà, sự va chạm của vô vàn tư tượng đã làm Bộ Tuyên truyền đ.â.m đầu tìm kiếm sự thay đổi.

Trong thời gian này cũng có vài chuyện tốt xảy ra, như là việc mua bán của nhà họ Tô ngày càng thuận lợi, vào cuối tháng tư, chi nhánh thứ ba ở Quảng Châu cũng khánh thành, tận dụng khu mái vòm mà Tô Dịch Viễn từng ở lúc trước, chỉ cần sửa sang lại mặt tiền tầng trệt một chút là được.

Chi nhánh bên Quảng Châu cũng tuyển dụng ba thanh niên trí thức được chuyển về thành phố làm nhân viên bán hàng, đãi ngộ giống bên Thượng Hải, lương cứng 30 tệ cộng thêm 1% tiền hoa hồng.

Bên phía Tô Mạt thì đang chuẩn bị xuất ngoại làm sinh viên trao đổi.

Để củng cố mối liên hệ với các quốc gia trên thế giới và cải thiện chất lượng giảng dạy ở các trường đại học, nhà nước đã quyết định cử một số du học sinh và sinh viên trao đổi đến các nước trên thế giới để học tập trong nửa cuối năm nay.

Là sinh viên giỏi nhất của ngành tiếng Đức, tất nhiên Tô Mạt cũng nằm trong đội ngũ được quốc gia tuyển chọn đi trao đổi.

Sau khi khôi phục kỳ thi đại học, nhà nước có có ý định cử nhân tài ra nước ngoài học tập, có điểu chuyện xét chọn phải vô cùng thận trọng, dẫn tới mãi đến tận năm nay mới thảo luận xong xuôi phương án.

Tóm lại, hiện tại, nguồn nhân tài của quốc gia đang suy kiệt nặng nề, muốn bồi dưỡng một người cũng không phải chuyện dễ dàng.

Thế nên, nhà nước đã bỏ rất nhiều công sức để tuyển chọn những người thích hợp, ngoại trừ cuộc thi “Vượt ba cửa”, phương diện bối cảnh cũng bị xét duyệt vô cùng nghiêm ngặt.

Và tất nhiên những người có chồng là sĩ quan, cha mẹ, con cái đều an cư trong nước, thành tích chuyên ngành lại vô cùng xuất sắc như Tô Mạt chính là “du học sinh được trời chọn”, bởi vì những người như vậy chắc chắn sẽ không tìm cách ở lại.

Do vậy, trường học đã điều động nội bộ, để dành cho Tô Mạt một chỗ, nhưng trong lòng Tô Mạt hẵng còn do dự.

Do số lần cọ xát với nước láng giềng ngày càng nhiều, khả năng cao năm sau sẽ nổ ra chiến tranh, nên dạo này Lục Trường Chinh gần như đóng cọc ở tiền tuyến, rất hiếm khi trở lại, nếu giờ cô cũng đi, vậy hai đứa nhỏ sẽ không có cha mẹ bên cạnh.

Mặc dù hai đứa nhỏ rất tự lập, không cần cô phải chăm lo quá mức, nhưng có cha mẹ ở cạnh và không có cha mẹ ở bên vẫn rất khác nhau.

Giảng viên trong trường thấy Tô Mạt mãi vẫn chưa đưa ra quyết định thì tìm thẳng tới cửa, hỏi thăm xem có phải gia đình đang gặp khó khăn gì không, họ có thể hỗ trợ giải quyết. Cuối cùng, dưới sự ủng hộ của người thân, Tô Mạt đồng ý đi trao đổi học tập một năm.

Ngôi trường mà Tô Mạt được cử đi trao đổi học tập nằm ở Tây Đức.

Thời kỳ này, Đức còn chưa thống nhất, vẫn chia làm đông Đức và Tây Đức. Đông Đức nằm dưới quyền kiểm soát của Liên Bang Xô Viết, đi theo nền kinh tế kế hoạch của xã hội chủ nghĩa, còn Tây Đức do Mỹ, Anh, Pháp chiếm đóng, thực hiện nền kinh tế thị trường của chủ nghĩa tư bản.

So ra thì cuộc sống Tây Đức thoải mái hơn Đông Đức, mức sống khá cao, công nghiệp cũng phát triển hơn.

Từ năm hai, Tô Mạt đã bắt đầu tập trung vào chuyên ngành thương mại bằng tiếng Đức, thế nên trong lần trao đổi học tập này, cô sẽ học hỏi chủ yếu về khái niệm quản lý của phương Tây.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-402.html.]

Tây Đức thường khai giảng vào mùa thu, tầm tháng mười, thế nên trước đây các sinh viên thuộc diện du học và trao đổi học tập sẽ lên đường vào đầu tháng chín.

Sau khi đưa ra quyết định, Tô Mạt lập tức viết thư báo tin này cho Lục Tiểu Lan và Lục Bá Minh.

Với Lục Tiểu Lan mà nói, Tô Mạt không chỉ là chị dâu, mà còn là bạn thân, nên tất nhiên cô ấy mong Tô Mạt có thể hiện diện trong đám cưới lần hai của mình. Trước đó, Đinh Chí Thành và Lục Tiểu Lan đã bàn bạc xong xuôi với nhau rồi, khoảng cuối tháng tám anh ấy sẽ tới thôn Lục Gia cầu hôn, sau đó mở tiệc mừng tại đấy luôn. Nhưng giờ vì để khớp thời gian với Tô Mạt, hai người họ dứt khoát đẩy ngày tổ chức hôn lễ lên đầu tháng tám, vậy thì sau khi Tô Mạt đi dự đám cưới xong sẽ có thể nghỉ ngơi thêm một thời gian rồi mới bay ra nước ngoài.

Do đã thuê đầy đủ nhân lực, hai vợ chồng Tô Đình Khiêm cũng không cần tự tay làm hết mọi việc nữa, thậm chí muốn làm còn phải đi giành giật. Vì có thêm thời gian rảnh, lại nhớ tới con gái đã gả cho Lục Trường Chinh lâu vậy rồi mà họ vẫn chưa một lần gặp mặt trực tiếp nhà đằng trai, thế là vào đầu tháng tám, hai ông bà cũng đi theo Trương Chấn và Tô Mạt tới thôn Lục Gia.

Tất nhiên cả nhà sẽ ngồi máy bay tới đó, vì dù vé máy bay không hề rẻ, nhưng nhà họ cũng chẳng thiếu chút tiền đó, quan trọng là có thể tiết kiệm được thời gian. Sau khi đến Cáp Nhĩ Tân, cả đoàn tới khách sạn mà Đinh Chí Thành đang ở, lúc này, anh ấy đã đứng chờ sẵn từ trước để đón họ.

Lúc lên tới phòng của Đinh Chí Thành, Tô Mạt phát hiện bên trong có đặt một cái thùng lớn, hai bên còn gắn rất nhiều thanh gỗ chống va đập.

“Chí Thành này, cậu mang theo cái gì vậy?” Tô Đình Khiêm hỏi.

“Là TV tôi nhờ người khác mua để làm sính lễ cho Tiểu Lan đấy, nhà em ấy không thiếu ba vang một xoay, nên tôi mới chọn mua TV, thế thì người lớn trong nhà có thể xem TV giải sầu.”

“Cậu có lòng như vậy, chắc chắn nhà đằng gái sẽ mừng lắm cho xem.” Tiểu Đinh đúng là người thành thật, Tiểu Lan gả cho cậu ta hẳn sẽ rất hạnh phúc.

Đinh Chí Thành mỉm cười ngại ngùng: “Họ thích là tốt rồi.”

Thú thật, hiện tại Đinh Chí Thành cảm thấy khá căng thẳng, sợ cha mẹ Tiểu Lan không thích mình. Vì cha mẹ anh ấy mới qua đời, trong nhà lại không có anh chị em, tuy vẫn còn một người cha nuôi, nhưng trong mắt những người hơi cổ hủ thì anh ta chẳng khác nào một kẻ cô độc, họ cho rằng người như anh ta nếu gặp phải chuyện gì cũng chẳng có người giúp đỡ hay nhờ vả, thế nên không thích anh ta.

Tô Đình Khiêm vỗ vai Tiểu Đinh: “Đừng căng thẳng như vậy, thả lỏng chút đi.” Bởi sớm muộn gì rể xấu cũng phải gặp cha mẹ vợ mà.

Nghĩ tới đây, Tô Đình Khiêm bỗng nhớ lại lần đầu tiên Lục Trường Chinh tới gặp hai người họ, khi đó anh còn dám hăm dọa họ nữa chứ.

Hừ, thằng nhóc đó!

Mạc Ngọc Dung thấy dáng vẻ này của Tô Đình Khiêm thì bật cười vạch trần ông ấy: “Anh cũng sốt ruột lắm còn gì, bằng không sao lại phải đi nhuộm tóc?”

Trước đó, vì chuyện trao quyền cho cấp dưới, tóc Tô Đình Khiêm bạc trắng hơn phân nửa, thế nên lần này, sau khi quyết định tới thăm nhà anh chị sui, ông ấy đã cố tình tới cửa hàng Hữu Nghị mua thuốc nhuộm tóc, về nhuộm lại nguyên đầu thành màu đen.

Do quá căng thẳng nên đến tận lúc này Đinh Chí Thành mới phát hiện tóc Tô Đình Khiêm đen bóng lạ thường: “Anh Khiêm, em còn đang thắc mắc sao trông anh hôm nay trẻ vậy, hoá ra là nhờ nhuộm tóc.”

Tô Đình Khiêm không thích nghe mấy lời này chút nào: “Sao đây? Chẳng lẽ bình thường trông anh già lắm hả?” Tính ra ông ấy còn chưa tới năm mươi, đang tuổi tráng niên mà.

Mấy năm nay, sức khoẻ của Tô Đình Khiêm đã dần tốt hơn trước, tuy tóc hoa râm, nhưng thoạt nhìn vẫn là một ông chú nho nhã, chính trực, giờ tóc được nhuộm đen thì trông càng thêm trẻ, nếu bảo mới tầm ba mấy bốn mươi chắc cũng có người tin đấy.

“Lỗi em, ăn nói vụng về, không biết lựa lời gì hết, chứ trước anh Khiêm vẫn luôn càng lớn tuổi lại càng dẻo dai mà.” Đinh Chí Thành vội sửa miệng.

Tô Đình Khiêm: … Không biết ăn nói thì làm ơn đừng nói nữa.

Mạc Ngọc Dung đứng bên cạnh che miệng cười trộm, nhưng vẫn giúp họ dời đề tài: “Chí Thành này, chú tính tới nhà đàng gái hỏi cưới thế nào vậy? Nói sơ cho bọn chị biết đi, vậy chú Trương cũng có sự chuẩn bị trước, đỡ luống cuống.”

Bình Luận (0)
Comment