Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 401

"Em có cửa hàng ở mặt tiền không? Em có nhiều phiếu đồ ăn để mua nhiều bột mì và thịt không?"

Mai Tú Thanh ngượng ngùng, cô ấy nghe thấy cách kiếm tiền thì chỉ muốn làm theo mà thôi, cô ấy không nghĩ nhiều như vậy.

"Em cho rằng những người khác không biết cách kiếm tiền này? Không muốn làm theo sao? Đó là do bọn họ không có năng lực để làm. Em đừng thấy em kiếm được nhiều tiền, chú Tô đã bỏ ra rất nhiều tiền để bí mật dùng mối quan hệ, đây đều là những thứ không thể hiện ở mặt nổi."

"Anh cũng không thể nghĩ tới những điều tầm thường, ngoan ngoãn đi làm cho chú Tô, chú ấy không bạc đãi chúng ta. Em cứ chăm chỉ làm việc, không phải tiền anh kiếm được cũng thuộc về tay em sao?"

"Còn nữa, em đừng nói với ai về chuyện này, nếu khiến người khác chú ý thì có thể anh không được chia hoa hồng nữa."

"Anh yên tâm, em sẽ không nói với ai." Mai Tú Thanh vội vàng tỏ thái độ. Nói đùa, nếu anh ấy không được chia hoa hồng, cô ấy sẽ đói c.h.ế.t.

Hoắc Khánh Quân lén cười, vợ của anh ấy rất keo kiệt, phàm là chuyện liên quan tới tiền bạc, cái miệng của cô sẽ giống như con trai, không thể cậy ra được, nếu không anh ấy cũng không dám nói với cô.

Sau khi cửa hàng Thượng Hải đi vào quỹ đạo, đầu tháng ba, vợ chồng Tô Đình Khiêm đi máy bay trở về Quảng Châu.

Trong lúc vợ chồng Tô Đình Khiêm ở Thượng Hải chuẩn bị mở cửa hàng, quốc gia cũng có nhiều sự kiện lớn xảy ra.

Thứ nhất, nhà nước đã ký kết hiệp nghị thương mại với một nước, ký kết hợp đồng xuất nhập cảng tổng cộng hai trăm triệu đô la.

Thứ hai, hội nghị thông qua đề cương quy hoạch kinh tế quốc dân trong mười năm, đặt cơ sở vững chắc vì cải cách mở cửa

Thứ ba, chọn ban lãnh đạo khóa mới.

Bản tin được đưa ra từng đợt một khiến người ta cảm nhận rõ ràng hướng gió đã sắp thay đổi.

Mà tốc độ rất nhanh, rõ ràng nhất là đầu tháng ba, những thành phố lớn như Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, trong bách hóa đã xuất hiện xe mô tô Gia Lăng 50cc nhập khẩu từ nước nào đó, giá bán là 735 tệ.

Hình dáng chiếc xe này khá thịnh hành ở cuối thập niên bảy mươi, đầu tám mươi.

Sau khi Tô Dịch Viễn biết tin thì đi mua ngay hai chiếc, một chiếc cho anh ta, một chiếc cho Tô Mạt. Nếu không cưỡi xe đạp bôn ba mỗi ngày thì quá tốn thời gian.

Xe sidecar ba bánh cha anh ta mua về quá to để lái, xe mô tô này khá nhẹ, thật sự rất vừa ý anh ta.

Tô Dịch Viễn đẹp trai, lại không có bạn gái, mà với thân phận con ông cháu cha của anh ta thì đã sớm bị người ta chú ý hỏi thăm rõ ràng, anh ta nhận được sự ưu ái từ bạn học nữ.

Bây giờ, anh ta lái xe mô tô phong cách như thế, càng được hoan nghênh hơn.

Loại xe này vừa ra mắt thì có không ít người tới xem, 735 tệ một chiếc bằng tiền lương gần hai năm của công nhân bình thường, sao gia đình bình thường có thể mua được?

Đặc biệt trong năm nay, phần lớn nhà máy đều hủy bỏ đãi ngộ đi học có lương, những sinh viên có tiền lương cao trước đó đã bắt đầu nhận 18 tệ phụ cấp mỗi tháng giống như số đông.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-401.html.]

Tại cửa hàng, Tô Dịch Viễn lái chiếc xe mô tô phong cách giống như cưỡi một đống nhân dân tệ chạy quanh trường học, cực kỳ thu hút người khác.

Phụ nữ ham giàu ở thời đại nào cũng có!

Mấy ngày nay, luôn có những bạn học nữ tìm cơ hội để bắt chuyện với Tô Dịch Viễn.

Nếu là vài sinh viên nam khác thì có thể đã cực kỳ hưởng thụ, nhưng đối với thẳng nam như Tô Dịch Viễn mà nói thì khá phiền phức. Bởi vậy, anh ta lái được vài ngày thì đã đổi lại xe đạp.

Có người hỏi thì nói xe mô tô trước đó là mượn, hiện tại đã trả cho người ta.

Cho đến một tháng sau, có một người có gia thế tốt cũng mua một chiếc, có người đó chia sẻ sự nổi tiếng, lúc này Tô Dịch Viễn mới lái xe mô tô.

An An và Lạc Lạc vui vẻ đón năm mới tại đại đội thôn Lục Gia, qua tết nguyên tiêu, hai đứa nhỏ ngồi máy bay trở về Quảng Châu. Đúng dịp Đào Bồi Thắng phải đưa hai mẹ con Mã Tiểu Quyên về Cáp Nhĩ Tân, bèn tiện thể dẫn theo hai đứa nhỏ, đồng thời giúp chúng mua vé máy bá về Bắc Kinh, cũng không cần Lục Tiểu Lan đi tiễn.

Sau khi về tới nhà, Tô Mạt lập tức hỏi thăm An An chuyện dị năng. Đúng là tốc độ tu luyện có nhanh hơn hồi ở phía nam, nhưng không thuận lợi như họ vẫn nghĩ, chỉ có thể xem là cũng có chút tác dụng.

Cũng may hiện tại cô bé đã quen với nhịp sống ở đây, không còn đeo đuổi tốc độ tu luyện nữa, với cô bé mà nói, dị năng chỉ là thứ dệt hoa trên gấm, thế nên không còn quá để ý, cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên là được.

Trước mắt, chuyện quan trọng nhất đối với An An là rèn luyện thuần thục kỹ năng sinh tồn ở đây, thế nên, dù chỉ còn vài ngày nữa sẽ phải đi học lại, An An vẫn cương quyết dẫn theo Lạc Lạc tới chỗ tư lệnh Hứa báo danh.

Trong khoảng thời gian này, “Cơn sốt thần đồng” đã dần nhen nhóm, cứ cách vài ngày là báo đài lại đưa tin về một thần đồng, vô số bài báo về lớp sinh viên thiếu niên đầu tiên từ lớp thiếu niên được tung ra, thu hút sự chú ý của toàn bộ người dân Trung Quốc, khắp đầu đường cuối ngõ, chỗ nào cũng có người bàn luận về các thần đồng.

Trong số đó có một người vô cùng hút mắt, mới mười một tuổi đã được chuyển từ tiểu học tới lớp thiếu niên, nhảy qua luôn giai đoạn cấp hai, khiến cả nước phải ngạc nhiên tột độ.

Mới khai giảng mấy ngày, hai đứa nhỏ đã học vượt lên lớp ba, tất nhiên cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều người, thậm chí tòa soạn báo ở Quảng Châu còn liên lạc với trường học và phụ huynh, hy vọng có thể viết một bài báo về hai đứa nhỏ.

Lúc biết mẹ của hai đứa nhỏ chính là Trạng Nguyên trong kỳ thi đại học ở Quảng Đông, đám ký giả lập tức phấn khích như vừa được tiêm m.á.u gà, ước gì có thể lập tức múa bút thành văn, thậm chí còn có cảm giác như đã nhìn thấy sự trỗi dậy của một thế hệ thần đồng.

Tô Mạt đồng ý lời mời phỏng vấn do các đơn vị truyền thông gửi tới, lý do là vì cô muốn gỡ cái nhãn “Thần đồng” mà người khác dán lên người hai đứa nhỏ.

Ở thời đại này, tin tức trong nước khá là khan hiếm, dẫn tới rất nhiều chuyện dễ dàng bị phóng đại quá mức, điển hình như hiện tượng “Cơn sốt thần đồng” này, không phải là một bước tiến lớn trong kế hoạch bồi dưỡng nhân tài, mà do quá sốt ruột, kết quả là dục tốc bất đạt.

Lịch sử đã cho ta thấy đáp án, kết cục của những học sinh của lớp thiếu niên giai đoạn đầu hầu như đều đáng buồn, cô thật sự không hy vọng con của mình sẽ bị cuốn vào dòng nước lũ, trở thành một trong số những nạn nhân.

Huống hồ chi, cái nghề mà sau này hai đứa nó sẽ theo đuổi không tiện cho hai đứa lộ mặt quá nhiều.

Tô Mạt đã báo trước chuyện này với tư lệnh Hứa, cô sẽ đứng ngoài sáng giải thích rõ mọi chuyện, còn tư lệnh Hứa sẽ ở trong tối gây áp lực, cố gắng giảm bớt sự chú ý của cánh truyền thông với hai đứa nhỏ.

Mọi chuyện sau đó diễn ra đúng như những gì Tô Mạt dự tính, lúc đám ký giả biết tuy lý do hai đứa nhỏ nhảy lớp thành công là vì Tô Mạt đã bắt đầu dạy trước cho bọn trẻ biết một phần chương trình học từ tận hai năm trước, đồng thời họ cũng nghe được từ miệng giáo viên rằng sau khi lên lớp ba, mặc dù thành tích của hai đứa nhỏ cũng rất xuất sắc, nhưng vẫn chưa đến mức vượt trội, thế là có vài nhà đã từ bỏ.

Một số nhà khác vì quá tò mò nên đã lén điều tra sâu thêm, sau đó phát hiện mọi chuyện có vẻ không đơn giản như bề ngoài, nhưng ngay sau đó lại nhận được lời cảnh cáo của cấp trên, vậy là cũng chỉ đành bỏ dở việc này qua một bên.

Nhưng vẫn có vài kẻ khá thông minh, đã nhận ra khả năng cao bản thân đã đụng phải nhân tài được quốc gia bí mật bồi dưỡng. Mà nếu đã là vũ khí bí mật của đất nước, họ cũng chẳng dại động vào.

Bình Luận (0)
Comment