Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 400

Mặc dù Hoắc Khánh Quân không phải người lãnh lương cố định mà không làm việc, nhưng một khi đã tiếp xúc, hiểu rõ thì ai mà không muốn kiếm thêm tiền?

Thay vì đến lúc đó sinh ra những suy nghĩ không cần thiết về lợi ích, thà ngay từ đầu đưa ra điều kiện, để người khác biết rằng nỗ lực của họ sẽ không uổng phí, bọn họ làm càng nhiều thì họ sẽ được càng nhiều.

Hoắc Khánh Quân cũng không rõ việc kinh doanh có thể kiếm được bao nhiêu tiền, tưởng rằng nhiều nhất chỉ vài trăm tệ nên không quá bận tâm về điều này.

"Chú Tô, khoảng khi nào thì cháu bắt đầu?"

"Đương nhiên là càng sớm càng tốt!" Tô Đình Khiêm nói. Đám Tô Mạt khai giảng đầu tháng ba, ông phải chuẩn bị xong hai cửa hàng ở Thượng Hải trước thời gian đó.

"Được, vậy sau Tết cháu sẽ chuyển công việc cho Khánh Thành, xong rồi cháu sẽ theo chú làm." Hoắc Khánh Quân là người dứt khoát, nếu đã quyết định là sẽ làm ngay.

Người đã tìm được, Tô Đình Khiêm lại nói với Hoắc Khánh Quân về những sắp xếp tiếp theo.

Sau khi vợ chồng Tô Đình Khiêm rời đi, Trịnh Linh và vợ của Hoắc Khánh Quân mới lộ ra vẻ không tán thành.

"Khánh Quân, sao không để em trai con đi? Con nỗ lực nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới lên phó chủ nhiệm, chuyển..." Chuyển công việc cho Khánh Thành thì quá đáng tiếc, dù sao việc làm ăn của nhà họ Tô gia cũng chỉ vừa bắt đầu, còn không bằng để cho Khánh Thành đi.

Hoắc Khánh Quân ngắt lời: "Mẹ, công việc ở xưởng thực phẩm đã ổn định, để Khánh Thành làm rất hợp. Việc của chú Tô dù sao cũng có rủi ro, chính sách này không thể nói trước được."

"Vả lại, Khánh Thành không làm được việc của chú Tô."

"Chú Tô và dì Mạc có chuyện tốt nghĩ đến nhà mình, mình cũng không thể phụ lòng người ta, chắc chắn phải làm việc thật tốt, vẫn là con tự mình làm thì tốt hơn."

Ban đầu, anh ấy cũng nghĩ rằng chỉ là bán hàng mà thôi, nhưng nghe chú Tô nói về sắp xếp, anh ấy hiểu chú Tô không có mục đích nhỏ, yêu cầu với người cũng cao, Khánh Thành không đáp ứng được.

Khánh Thành vừa tốt nghiệp đã đi lao động ở nông thôn, không có chút kinh nghiệm xã hội và công việc nào, yêu cầu của chú Tô đương nhiên không đáp ứng được.

Trịnh Linh nghe vậy cũng thấy đúng nên không nói gì thêm.

Nhà họ Tô làm việc cần người thế nào sao không tìm được? Cả con phố gần biệt thự phần lớn là công nhân cũ của nhà họ, không nhất thiết phải là con trai bà ấy.

Tìm đến đây chẳng qua vì hai nhà có mối quan hệ tốt, thuận tiện trả ơn ngày trước mà thôi.

Kỳ nghỉ đông chỉ có ba ngày, thoáng cái đã qua. Sau ngày mùng bốn đi làm, Hoắc Khánh Quân đã đưa Hoắc Khánh Thành đến xưởng thực phẩm để bàn giao công việc. Công việc được bàn giao nhanh chóng, chỉ mất hai ngày, Hoắc Khánh Quân đã được tự do.

Tô Đình Khiêm cũng nhân cơ hội này đến con phố đông đúc nhất của Thượng Hải là phố Nam Kinh, thuê một cửa hàng với giá 1000 tệ.

Cửa hàng đó vốn thuộc về nhà họ Tô, khi đó do Tô Trọng Lê chia cho người thân cận.

Nghe nói Tô Đình Khiêm cần cửa hàng, một người đã mang giấy tờ nhà đến muốn trả lại cho ông. Tô Đình Khiêm nhận nhưng cũng trả theo giá thị trường 1000 tệ và làm thủ tục sang tên.

Cửa hàng đã được quyết định, muốn làm ăn thì chắc chắn phải sơn sửa lại để người ta cảm thấy sạch sẽ vệ sinh. Tô Đình Khiêm giao việc sửa chữa cho Hoắc Khánh Quân, còn mình và Mạc Ngọc Dung thì lo việc nhà xưởng.

Chọn một căn biệt thự làm xưởng, lại nhờ chú Lưu tìm vài thợ làm bánh lành nghề ở con phố công nhân cũ, Mạc Ngọc Dung bắt đầu huấn luyện mọi người làm bánh.

Tô Đình Khiêm lo chạy vại các mối quan hệ để lấy giấy phép mua các nguyên liệu, đồng thời ông còn phải tìm những người bán hàng lanh lợi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-400.html.]

Sau nhiều nỗ lực, ngày 23 tháng 2, hai cửa hàng của nhà họ Tô ở Thượng Hải đồng loạt khai trương.

Thuê ba người bán hàng, một thợ làm bánh, một thợ đầu bếp thực phẩm chín, cộng thêm chú Lưu quản lý phòng làm việc, cùng với Hoắc Khánh Quân, tổng cộng bên Thượng Hải có chín nhân viên.

Sau khi có tin thanh niên trí thức quay về thành phố, nhà họ Tô nhìn thấy cơ hội, thông qua việc vận hành, danh sách nhân viên đã được mở rộng.

Chỉ cần có thể giúp địa phương giải quyết vấn đề nghề nghiệp của thanh niên trí thức về thành phố, cho dù thuê mười mấy người, chính quyền địa phương cũng sẽ mở một con mắt nhắm một con mắt, không nói gì cả.

Bởi vậy, ba người bán hàng bọn họ thuê đều là thanh niên trí thức về thành phố. Đương nhiên, bọn họ là cũng hiểu con của người ta, trong đó một người là con của đầu bếp thực phẩm chín.

Vị đầu bếp đó ban đầu làm ở quán cơm quốc doanh, nhưng làm ở đó không mấy vui vẻ, ông ta thấy con trai tới bên nhà họ Tô làm người bán hàng, rồi nghe nói nhà họ Tô muốn tìm đầu bếp thì dứt khoát bán công việc làm ở quán cơm quốc doanh, đi với con trai ông ấy đến làm ở nhà họ Tô.

Dù sao tổ tiên của ông ấy vốn là đầu bếp của nhà họ Tô.

Ở Thượng Hải đều có người quen, không giống như Quảng Châu là kết toán tiền lương theo ngày mà là theo tháng.

Tiền lương của thợ làm bánh là 50 tệ; tiền lương của đầu bếp thực phẩm chín là 80 tệ; người bán hàng là 30 tệ, nhưng có trích ra một phần trăm tiền lương; tiền lương của chú Lưu là 60 tệ, kể cả Hoắc Khánh Quân, đều được nghỉ bốn ngày một tháng.

Hai cửa hàng ở Thượng Hải đều treo bảng hiệu "Cửa hàng thực phẩm nhà học Tô".

Sau khi khai trương, Tô Đình Khiêm và Mạc Ngọc Dung mỗi người quản lý một cửa hàng, sau vài ngày thì đã có doanh thu buôn bán.

Doanh thu một ngày ở chỗ nhà ga khoảng gần 150 tệ, doanh thu ở phố Nam Kinh thì tốt hơn nhà ga một chút, một ngày được khoảng 180 tệ.

Hai cửa hàng đều bán đồ giống nhau. Thực phẩm chín của Thượng Haỉ khác với Quảng Châu, những món như vịt quay Bắc Kinh, thịt kho xì dầu, gà luộc, móng heo chặt, cua ngâm rượu thì có ở cửa hàng gần nhà ga, vị trí ở đó đủ rộng nên cũng bán được.

Hai cửa hàng cộng lại, loại trừ chi phí bên ngoài, phần lãi gộp lại có thể lên tới khoảng 180 tệ.

Dùng người thì không nghi ngờ người, nghi ngờ thì không dùng người. Khi Tô Đình Khiêm tính sổ, ông đều dẫn theo Hoắc Khánh Quân, dù sao đây là công việc sau này của Hoắc Khánh Quân, sau khi quay về anh ấy làm kiểm toán là được.

Sau khi kiểm kê được một tuần, Hoắc Khánh Quân giật mình, với số lợi nhuận như vậy, dựa theo hoa hồng mà chú Tô chia cho anh ấy thì tiền hoa hồng còn cao hơn tiền lương của anh ấy.

"Chú Tô, nếu không thì chú hãy giảm tiền hoa hồng của cháu, như vậy quá cao rồi."

"Không cần, chú cho cháu tiền thì hãy cầm lấy, chú đã nói, cháu làm cho chú thì chú sẽ không bạc đãi cháu." Tô Đình Khiêm khoát tay.

Hoắc Khánh Quân cảm động: "Chú yên tâm, cháu nhất định sẽ trông coi cửa hàng của chú thật tốt."

Tô Đình Khiêm vỗ vai Hoắc Khánh Quân: "Làm rất tốt, hai cửa hàng này chỉ là phần đầu, sau này sẽ khai trương thêm nhiều cửa hàng, chỉ cần cháu có năng lực thì sau này những cửa hàng đó đều sẽ do cháu quản lý."

Ánh mắt Hoắc Khánh Quân lóe sáng, đàn ông mà, không có ai mà không hi vọng mình có thể gây dựng sự nghiệp và đạt thành tựu.

Ban đêm, Hoắc Khánh Quân không kiềm được sự kích động, trước khi ngủ, anh ấy kể cho vợ về chuyện này.

Vợ của Hoắc Khánh Quân là Mai Tú Thanh rất là kinh ngạc: "Cửa hàng như thế mà có thể kiếm tiền sao? Nếu không chúng ta cũng mở một cái, em không đi làm nữa, đến lúc đó có mẹ em phụ giúp, hai người mở cửa hàng."

Hoắc Khánh Quân không còn gì để nói: "Ngốc! Em nghĩ rằng mở cửa hàng dễ như vậy sao? Em có văn bản phê duyệt không? Không có văn bản phê duyệt thì sẽ bị người ta phạt khi khai trương."

Bình Luận (0)
Comment