Phương Xuân Phương tức giận không chịu nổi nhưng lại không dám lao vào đánh nhau với Lý Nguyệt Nga, dù sao nghe nói Lục Trường Chinh càng ngày càng lên chức cao, bây giờ trong nhà còn có hai sinh viên đại học.
Bà ta chỉ có thể căm giận nói: "Hay là sinh viên đại học 30 40 tuổi, đã ly hôn còn mang theo con."
"Ôi, cảm ơn bà đã quan tâm, con rể mới của tôi mới hai mươi mấy tuổi thôi, lần đầu kết hôn, người vừa văn nhã lại lịch sự, hơn một số người nhiều lắm." Lý Nguyệt Nga nói xong thì nghênh ngang rời đi, để lại Phương Xuân Phương đứng ở cửa hàng hợp tác giả mua bán tức giận đến mức mặt mày méo mó.
Ngày hôm nay báo chí lại đăng bài về thần đồng, giới thiệu quá trình trưởng thành và học tập của thần đồng, dường như có xu hướng làm một loạt bài liên tục. Không chỉ vậy, đài phát thanh, truyền hình, thậm chí bản tin thời sự cũng bắt đầu đưa tin.
Những ngày tiếp theo vẫn vậy, chuyện thần đồng quét qua toàn bộ Trung Quốc trở thành đề tài bàn tán của mọi người trong những cuộc tán gẫu sau bữa ăn, khắp nơi trong nước dấy lên cơn sốt "thần đồng".
Lục Thanh An vui mừng không chịu nổi, giả vờ vô tình tiết lộ việc hai cháu trai cháu gái nhảy lớp lên lớp ba.
Hai đứa nhỏ ngay lập tức nổi tiếng trong đại đội thôn Lục Gia.
Dù sao thần đồng trên đài phát thanh họ không nhìn thấy sờ không tới, hai đứa cháu của bí thư thôn thì lại ở ngay trước mắt.
Có những người suy nghĩ nhanh nhẹn, lập tức cho con mình tìm đến chơi với hai đứa trẻ, biết đâu lại dính chút ánh sáng của thần đồng trở nên thông minh hơn thì sao?
Thế là kế hoạch của hai đứa trẻ bị phá vỡ.
Vốn dĩ mục đích chúng trở về đây chủ yếu vì dị năng của An An. Kế hoạch ban đầu của chúng là ở nhà, để cho Lạc Lạc làm bình phong, giúp An An tu luyện.
Bây giờ nhiều người tìm đến chơi như vậy, tất nhiên không thể yên tâm ở nhà được.
Vì vậy, hai chị em quyết định thay đổi chiến thuật. Nếu không thể yên tâm ở nhà thì ra ngoài chơi thôi.
Trẻ con thì chơi cái gì? Chơi ném tuyết, chơi trốn tìm, chơi đóng giả gia đình.
Chơi ném tuyết có thể tiếp xúc trực tiếp với tuyết, có thể hấp thu từng chút một; chơi trốn tìm thì tìm góc hẻo lánh để An An trốn trong đống tuyết; chơi đóng giả gia đình, An An làm công chúa, phải dựng cho cô bé một ngôi nhà tuyết để ở, người khác không thể vào, chỉ có Lạc Lạc làm hiệp sĩ mới được vào.
Về công chúa và hiệp sĩ là gì, trẻ con ở nông thôn chưa từng nghe qua, hoàn toàn dựa vào giải thích của Lạc Lạc.
Thế là Lạc Lạc với đủ các loại câu chuyện thành công thu phục một đám fan nhí. Mỗi ngày dẫn theo một nhóm "đàn em" chơi đùa khắp thôn.
Lục Bảo Quốc nhìn thấy thì cảm thán với Lục Thanh An: “Quả nhiên cha nào con nấy!"
"Lúc thằng ba nhà ông còn nhỏ, phần lớn trẻ con trong thôn đều nghe lời nó. Nếu cháu trai nhà ông ở thêm một thời gian nữa e là lại trở thành vua trẻ con."
"Đúng thế, ông không nhìn xem là cháu của ai." Lục Thanh An vô cùng đắc ý.
Khóe miệng Lục Bảo Quốc co giật, may mà không giống ông già này, nếu không sao có được cảnh tượng như vậy.
*
Trong khi hai đứa nhỏ đang "vui chơi" ở thôn Lục Gia, vợ chồng Tô Đình Khiêm cũng đã trở về Thượng Hải.
Thượng Hải là đại bản doanh của nhà họ Tô nên xử lý mọi việc ở đây cũng thuận tiện hơn nhiều. Tô Đình Khiêm nhanh chóng lấy được giấy phép liên quan, kịp thời trước Tết đã thuê được một cửa hàng ở ga tàu Thượng Hải.
Thượng Hải đã nổi tiếng nhiều năm, so với Quảng Châu thì cơ sở hạ tầng vẫn hoàn thiện hơn nhiều. Ở ga tàu có vị trí cửa hàng tốt để thuê nhưng giá thuê lại đắt hơn chút.
Ở Quảng Châu, cửa hàng lợp mái tôn của họ mỗi tháng chỉ có giá thuê 5 tệ. Nhưng ở Thượng Hải, mỗi tháng phải mất 50 tệ, tương đương với mức lương của đa số công nhân một tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-399.html.]
Điều này liên quan đến kinh nghiệm của người phụ trách hai bên.
Chủ nhiệm Kim là người có xuất thân từ quân đội, không rành việc kinh doanh, giá thuê ông ấy quyết định là tính theo diện tích, ông ấy còn tăng gấp đôi, thu 5 tệ đã thấy nhiều rồi.
Chủ nhiệm Tiền ở Thượng Hải thì gia đình đã có truyền thống làm kinh doanh, vô cùng hiểu rõ việc kinh doanh ở những cửa hàng mặt tiền tại ga tàu là kiếm tiền. Nghe nói về quán bánh bao ở ga tàu Quảng Châu, ông ta cũng có ý định này, bảo người thân đi làm thủ tục.
Đáng tiếc là bọn họ không có giấy phép từ cấp trên, thủ tục mãi vẫn không xong.
Ông ta không ngờ rằng Tô Đình Khiêm lại nhanh chóng đến Thượng Hải như vậy. Nhà họ Tô có thế lực lớn, đủ loại giấy tờ đầy đủ, ông ta không dám làm khó nên chỉ đành định giá thuê cao, nhà họ Tô kiếm ít đi ông ta cũng sẽ không đau lòng lắm.
Thấy vậy, Tô Đình Khiêm lập tức ký hợp đồng 5 năm với đối phương.
50 tệ thì 50 tệ, chờ chính sách mới ra, giá thuê sẽ không còn như thế nữa. Đến lúc đó, hợp đồng 50 tệ này sẽ khiến đối phương khó chịu.
Xong việc cửa hàng, vợ chồng Tô Đình Khiêm đến nhà Trịnh Linh.
Vợ chồng Tô Đình Khiêm luôn cảm thấy áy náy vì chuyện khiến Hoắc Khánh Quân mất việc.
Lần này bọn họ trở về, định mở hai cửa hàng ở Thượng Hải, tìm người tin cậy quản lý trước, đợi sau khi ổn định rồi Tô Đình Khiêm sẽ chạy qua lại giữa Thượng Hải và Quảng Châu.
Hai vợ chồng nghĩ đến Hoắc Khánh Quân.
Một là để trả ơn, hai là vì Hoắc Khánh Quân có năng lực, người này do họ nhìn từ bé lớn lên, phẩm hạnh cũng chính trực, bọn họ rất tin tưởng.
Đến nhà họ Hoắc, hai vợ chồng nói với Hoắc Khánh Quân về kế hoạch của mình, hỏi anh ấy có muốn cùng làm không.
"Khánh Quân, chú không giấu gì cháu, tình hình này sẽ sớm thay đổi, việc này có thể làm lâu dài, nếu không chú cũng không dám rủ cháu cùng làm."
"Lần này chú trở về định mở hai cửa hàng ở Thượng Hải trước, nhưng chú không thể ở Thượng Hải lâu được, hai cửa hàng này cần có người quản lý, nếu cháu đồng ý thì chú sẽ để cháu quản lý."
"Về tiền lương, chú trả cháu trước 80 tệ một tháng, sau này kinh doanh mở rộng sẽ tăng thêm. Ngoài lương ra, cuối năm cháu còn được chia 2% lợi nhuận." Tô Đình Khiêm nói.
2% này không phải ít, hai cửa hàng ở Quảng Châu, cửa hàng ở ga tàu bên kia mỗi tháng có gần 3000 tệ lợi nhuận, cửa hàng thực phẩm nhà họ Tô ổn định, hiện mỗi tháng cũng có lợi nhuận khoảng 1800 tệ.
Theo lợi nhuận ở Quảng Châu mà tính, cuối năm phần chia lợi nhuận có hơn 1100 tệ, còn cao hơn lương nữa.
Em trai của Hoắc Khánh Quân là Hoắc Khánh Thành, sau khi có thông báo thanh niên trí thức có thể về thành phố, Tô Đình Khiêm đã nhờ mối quan hệ để Hoắc Khánh Thành về đợt đầu tiên. Hiện tại, Hoắc Khánh Thành vẫn chưa tìm được việc, còn đang ở nhà.
Hoắc Khánh Quân vốn định để em trai Hoắc Khánh Thành đi, nhưng nghĩ lại chính sách này không nói trước được, có khi lại không cho làm nữa, đến lúc đó Khánh Thành lại không có việc.
Cho nên anh ấy đổi ý: "Được, chú Tô, vậy cháu sẽ theo chú làm. Đúng lúc Khánh Thành đã về, cháu sẽ chuyển công việc cho em ấy."
"Còn về phần chia lợi nhuận thì không cần đâu. Lương 80 tệ một tháng đã rất cao rồi."
Trịnh Linh chỉ là công nhân bình thường, trước đây lương chỉ 36 tệ. Hoắc Khánh Quân thay bà ấy làm việc, ban đầu cũng là mức lương này. Nhưng anh ấy có năng lực, sau nhiều năm nỗ lực thì năm ngoái đã lên phó chủ nhiệm xưởng, tiền lương có thể được 66 tệ.
Dù phúc lợi tư nhân không tốt như nhà xưởng nhưng chú Tô trả lương 80 tệ, khoảng cách này cũng đủ bù đắp phúc lợi.
Hoắc Khánh Quân rất hài lòng.
"Quy tắc không thể bỏ, phần chia lợi nhuận vẫn phải có." Tô Đình Khiêm nói.
Nếu muốn ngựa chạy thì phải cho ngựa ăn đủ cỏ.