Đương nhiên anh ba biết, nghe Chí Thành nói, khi đó anh ba còn thường xuyên lén mang đồ cho bọn họ.
Cảm xúc của Lý Nguyệt Nga phức tạp, ông bà thông gia ở gần như vậy, thằng ba lại không để lọt chút gió nào.
Suy cho cùng vẫn là không tin người làm cha mẹ bọn họ! Bà ấy tự nhận bản thân không hề khắt khe với Tiểu Mạt.
Lục Tiểu Lan thấy vẻ mặt kia của Lý Nguyệt Nga, cô ấy vội nói: "Mẹ, anh ba chị dâu ba không nói với hai người cũng vì tốt cho hai người. Không ai biết tình hình lúc đó sẽ thế nào, nói với cha mẹ, không phải sẽ khiến hai người thêm lo lắng sao?"
"Nếu mẹ đến thôn Lý Giao Ao, gặp thông gia, không cẩn thận bị người có tâm tư nhìn thấy được, không chừng sẽ xảy ra chuyện."
"Mẹ cũng không biết bọn họ ở đó, có thể lộ cái gì." Lý Nguyệt Nga tức giận nói.
"Nếu anh ba nói với mẹ, mẹ có lén đến gặp không, mẹ mà đi, không phải sẽ có người nhìn thấy sao?" Lục Tiểu Lan ra vẻ làm như con không hiểu mẹ vậy đó.
Lý Nguyệt Nga nghẹn họng, nếu bà ấy biết, bà ấy thật sự sẽ lén đi coi xem nhà ông bà thông gia thế nào, xem có thể giúp được hay không.
Dù sao cũng là thông gia, người ta gặp khó khăn, bảo bà ấy trơ mắt nhìn như vậy, bà ấy thật sự không làm được.
"Lúc ở đây không thể nói, trở về rồi thì có thể nói ra chứ."
"Mẹ, từng ở chuồng bò là nỗi đau rất nhiều người không muốn nhắc đến, có con cái nào sẽ nói nỗi đau của cha mẹ ở khắp nơi? Trước kia con ở Quảng Châu cũng hiểu rõ, con cũng không nói với mọi người. Đây là vấn đề riêng tư của người ta, muốn nói thì cũng là chú Tô dì Mạc nói với hai người. Hơn nữa mấy năm nay mọi người cũng không có cơ hội gặp nhau đúng không?"
Lý Nguyệt Nga nghe vậy chỉ hừ một tiếng, không nói gì.
Lục Tiểu Lan thấy thế thì vội lảng sang chuyện khác: "Mẹ có muốn con kể về Tiểu Đinh nữa không?"
Lý Nguyệt Nga lập tức lấy lại tinh thân: "Cậu ấy không ngại chuyện con từng ly hôn, vậy cha mẹ cậu ấy thì sao?"
"Cha mẹ Tiểu Đinh đã qua đời, cha mẹ anh ấy gặp nhau trong lúc chạy nạn, trong nhà cũng không có người thân. Bây giờ người thân duy nhất là chú Trương, anh ấy và chú Trương coi như là ruột thịt của nhau."
Lý Nguyệt Nga gật đầu, cũng là đứa bé số khổ.
Mặc dù nghĩ như vậy có hơi không phúc hậu, nhưng không có cha mẹ cũng tốt, con gái bà ấy sẽ không phải chịu sự dày vò của mẹ chồng, lúc trước sống cùng Phương Xuân Phương, Tiểu Lan chịu không ít khổ.
"Chú Trương đó thì sao? Có thể..."
"Chú ấy rất tốt, là người rất tôn trọng người khác, chú ấy cũng không kết hôn, vậy nên sẽ không quan tâm những chuyện đó." Lục Tiểu Lan nói.
"Vậy thật ra không tồi, chừng nào thì con nhà cậu ấy đến nhà, cho cha mẹ gặp một lần?" Lý Nguyệt Nga cảm thấy bọn họ cần phải kiểm duyệt người trước đã.
Không chỉ như vậy, bà ấy phải gọi điện cho Tiểu Mạt, bảo cô nhìn kỹ xem người này có được không.
Dù sao lúc trước cũng là Lục Tiểu Lan tự tìm được Dương Cảnh Minh, Lý Nguyệt Nga vẫn lo lắng.
Cùng lúc đó, Đinh Chí Thành trở về Quảng Châu.
Khi còn làm việc ở thư viện, anh ấy từng đọc rất nhiều sách về kiến trúc, dẫn đến có hứng thú với kiến trúc, vậy nên khi lên đại học đã học chuyên ngành thiết kế kiến trúc.
Nhờ quan hệ của Trương Chấn, anh ấy tìm được một giáo viên giỏi dẫn dắt ở viện thiết kế, ngày nghỉ anh ấy thường chạy khắp nơi với giáo viên, không có thời gian trở về.
Lần này cũng nhân cơ hội giáo viên có việc bận, cố ý đi máy bay trở về vài ngày thăm Trương Chấn, nhân tiện nói chuyện anh ấy đang yêu đương với Lục Tiểu Lan cho Lục Trường Chinh và Tô Mạt.
Khi Tiểu Đinh kể cho Tô Mạt nghe chuyện anh ấy đang hẹn hò với Lục Tiểu Lan, không chỉ Tô Mạt mà cả Trương Chấn đều vô cùng ngạc nhiên, trước đó bọn họ không hề thấy dấu hiệu gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-398.html.]
Sau khi Tiểu Đinh kể quá trình quen biết và yêu nhau của hai người thì mọi người mới vỡ lẽ ra rằng hai người bắt đầu tiếp xúc sau khi đến Đường Thị, chẳng trách trước đó họ không nhận ra.
Nếu hai người trẻ đều có tình cảm với nhau, đương nhiên mọi người sẽ chúc phúc cho họ.
"Chí Thành, vậy các con tính thế nào? Là trước hết hẹn hò, đợi tốt nghiệp rồi mới bàn chuyện kết hôn hay sao?" Trương Chấn hỏi.
Ông cụ không có con, lúc Tiểu Đinh gặp khó khăn vẫn ở bên cạnh ông cụ, chăm sóc ông cụ suốt thời gian dài, ông cụ đã coi Tiểu Đinh như con ruột của mình. Hai năm trước, hai người đã nhận nhau làm cha con nuôi.
"Cha nuôi, con nghĩ thế này, nếu Tiểu Lan đồng ý, sau Tết vào mùa hè, con sẽ đến nhà Tiểu Lan hỏi cưới, tiện thể tổ chức tiệc và lấy giấy đăng ký kết hôn."
"Được, vậy thanh niên các con hãy trao đổi kỹ càng, khi nào cần hỏi cưới cha sẽ đi cùng. Việc hỏi cưới này nhất định phải có người lớn ra mặt mới được." Trương Chấn rất vui, trên mặt đầy nụ cười.
Qua Tết Chí Thành đã 30 rồi, nếu không phải vì theo ông cụ đi đến chuồng bò mà lỡ dở thì bây giờ có lẽ con cái của anh ấy đã lớn.
Sau khi được phục hồi danh dự về Quảng Châu, ông cụ cũng từng nghĩ đến việc tìm người giới thiệu đối tượng cho anh ấy, nhưng tiếc là anh ấy không có ý định này. Bây giờ anh ấy tự mình tìm được cô gái mình thích, làm sao Trương Chấn không vui cho được?
Lúc này trong lòng ông cụ đã bắt đầu tính toán, khi đến hỏi cưới cần phải chuẩn bị những gì để thể hiện sự xem trọng của họ.
Lục Tiểu Lan thật sự là một cô gái tốt, lại còn có quan hệ với Tô Mạt, chuyện kết thông gia này không thể qua loa được.
"Đồng chí Tiểu Đinh, Tiểu Lan nhà tôi là một cô gái tốt, cậu phải đối xử tốt với em ấy. Nếu cậu dám làm em ấy buồn, tôi sẽ không để em ấy đồng ý gả cho cậu đâu." Lục Trường Chinh có nhiệm vụ nên không ở nhà, Tô Mạt đương nhiên phải tỏ ra thái độ của một người chị dâu.
"Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với em ấy." Đinh Chí Thành nghiêm túc đảm bảo.
"Tôi tin tưởng cậu bây giờ, nhưng sau này không ai dám chắc. Sau này, nếu cậu có ý định gì khác thì hãy nhớ đến lời hứa hôm nay, đừng làm tổn thương em ấy." Tô Mạt cũng nghiêm túc nói.
Không phải cô làm chị dâu mà khoe khoang, Lục Tiểu Lan ngoài việc kết hôn với Dương Cảnh Minh là sai lầm ra thì thật sự cô ấy là một cô gái tốt, nhân hậu và hiền lành.
"Cô yên tâm, sẽ không có ngày đó đâu."
Tô Mạt gật đầu, cũng không nói gì thêm, những việc khác đợi Lục Trường Chinh trở về xử lý.
Ngày hôm sau, Lý Nguyệt Nga tìm một cái cớ, từ sáng sớm đã gọi điện cho Tô Mạt hỏi cô cảm thấy thế nào về Tiểu Đinh.
Tô Mạt không thiên vị mà nói thật tình hình, cuối cùng tổng kết: “Mẹ, một người thà hy sinh tiền đồ của mình cũng không muốn làm trái lương tâm mà chỉ điểm lãnh đạo của mình, thậm chí còn đi chăm sóc người ta, con nghĩ cậu ấy là một người đáng để gửi gắm."
"Được, nếu các con làm anh chị đều xem trọng thì mẹ cũng không còn gì phải lo lắng nữa." Lý Nguyệt Nga yên tâm.
Trong nhà người xuất sắc nhất chính là họ, họ đã nói tốt đương nhiên không thể sai được.
Sau khi hỏi thêm một số thông tin về Tiểu Đinh, Lý Nguyệt Nga gác máy rồi đến hợp tác xã mua bán mua một túi lưới lê, một túi lưới táo và một ít bánh trứng.
Vừa ra khỏi hợp tác xã mua bán đã gặp Phương Xuân Phương đến mua đồ.
Phương Xuân Phương gặp Lý Nguyệt Nga lập tức mặt đen, nhưng hôm nay Lý Nguyệt Nga vui vẻ nên không chấp nhặt, vẫn mỉm cười bước đi.
Phương Xuân Phương thấy dáng vẻ của Lý Nguyệt Nga, không nhịn được nhổ một bãi nước bọt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hống hách gì chứ? Sinh viên đại học thì sao? Vẫn không gả được thôi." Lục Tiểu Lan qua Tết đã 27 rồi.
Chẳng ngờ Lý Nguyệt Nga lại đứng ở dưới gió, nghe thấy lời lẩm bẩm đó thì lập tức đáp lại.
"Người ta nói cơm ngon không sợ muộn. Con gái nhà tôi có tiền đồ, việc lấy chồng này sao có thể tùy tiện? Đương nhiên phải chọn cho thật kỹ. Đây, đã chọn được một sinh viên đại học, sau Tết vào mùa hè, con rể mới của tôi sẽ đến nhà."
"Không giống như một số người, vội vàng cưới gả, đến giờ, đừng nói là cháu nội, ngay cả cháu gái cũng không có."
Lời này của Lý Nguyệt Nga đúng là chọc vào nỗi đau của bà ta.