Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 413

“Thật không thể tin được, tại sao lại có thể kết hôn sớm như vậy? Chẳng lẽ Trung Quốc đều như vậy sao? Sinh con sớm như vậy sẽ có hại cho cơ thể của phụ nữ.” David không thể chấp nhận được, ngọn đèn nữ thần của anh ta, vừa mới thắp sáng đã phải tắt.

Tô Mạt nhìn dáng vẻ của họ, có lẽ là họ đã hiểu lầm rồi, cô lập tức giải thích sơ lược cho họ về việc thi đại học bị ngừng lại rồi khôi phục. Sau đó nói cô đã 26 tuổi rồi, không phải mười bốn mười lăm tuổi đã sinh con như họ nghĩ.

Hai người nghe nói Tô Mạt đã 26 tuổi thì lại kinh ngạc một phen. Xem ra phụ nữ phương Đông thật sự rất trẻ trung, thời hạn sử dụng đặc biệt dài.

Nói xong những điều này, Tô Mạt lại hỏi hai người hai tên trộm kia là người thế nào, nếu không đắc tội với băng đảng gì đó thì cô phiền phức to.

“Tô, cô yên tâm, băng đảng bên này không làm chuyện trộm cắp vặt vãnh đâu, hai tên đó chỉ là lưu manh thôi, cô không cần phải lo lắng quá. Với kungfu của cô, giải quyết bọn chúng là chuyện dễ như trở bàn tay.” Bower nói.

Băng đảng đều làm ăn lớn, ai thèm ăn cắp mấy thứ lặt vặt của cô chứ.

Biết không gây ra rắc rối lớn, Tô Mạt cũng thở phào nhẹ nhõm, cô cũng không muốn lúc này phải đánh nhau với người ta.

Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm cũng không biết rằng hành động của nhóm cô đã lọt vào mắt một người ở tòa nhà chung cư cách đó không xa. Mặc dù cô chỉ đá hai cú đá, nhưng thân thủ gọn gàng dứt khoát đó vẫn khiến người nọ chú ý.

Trở về ký túc xá, Kiều Hoa Thanh lập tức ôm chầm lấy Tô Mạt la lên: “Chị Tô, chị thật lợi hại. Em tuyên bố, bây giờ chị là người em bội phục nhất, em muốn lấy chị làm chuẩn, học tập theo chị.”

“Ánh mắt của Bower và David nhìn chúng ta lúc đầu đều mang theo sự khinh thường. Lúc nãy rời đi, trong mắt bọn họ đều là ánh mắt kính nể, chị Tô, chị thật khiến chúng em nở mày nở mặt.”

“Mạnh được yếu thua là quy luật của rừng rậm, đối với vấn đề quốc gia cũng vậy. Công dân của nước mạnh trước mặt công dân của nước yếu đều có sự kiêu ngạo bẩm sinh. Sự kiêu ngạo này là do quốc gia ban cho. Mặc dù quốc gia chúng ta có lịch sử huy hoàng, nhưng hiện tại, chúng ta quả thực không bằng người ta. Lãnh đạo của chúng ta cũng ý thức được điều này, cho nên mới cử chúng ta ra ngoài học tập.”

Tô Mạt nhân cơ hội này truyền bá tư tưởng yêu nước cho hai người. Hết cách rồi, lúc cô đến đây, thầy Cố đã nhờ cô giúp đỡ chăm sóc hai người này, thỉnh thoảng làm công tác tư tưởng cho họ, tránh bị cuộc sống xa hoa tư bản làm cho tha hóa, đến lúc học xong không chịu về nước thì phiền phức.

“Chúng ta được Tổ quốc gửi gắm, ra ngoài nhất định phải học tập thật tốt, sau khi trở về sẽ đóng góp những kiến thức, tư tưởng tiên tiến đã học được cho đất nước, cho xã hội, góp phần xây dựng một Tổ quốc tươi đẹp hơn, để nhân dân ta một ngày nào đó cũng có thể tự hào trước mặt những người này.”

“Chị tin rằng trải qua nỗ lực đồng lòng của thế hệ chúng ta, một ngày nào đó, quốc gia của chúng ta nhất định sẽ có nhiều ô tô hơn, nhiều tòa nhà cao tầng hơn, sân bay lộng lẫy hơn, cuộc sống sung túc hơn...”

Kiều Hoa Thanh nghe Tô Mạt nói mà nhiệt huyết sôi trào, gật đầu lia lịa: “Yên tâm, chị Tô, em nhất định sẽ làm được. Em phải đi học đây, không thể lãng phí một chút thời gian nào nữa.”

Nói xong, Kiều Hoa Thanh lập tức trở về phòng xem sách chuyên ngành mượn được từ thư viện.

Sau khi ba người Tô Mạt đến đây, chuyên ngành lựa chọn cũng khác nhau, Tô Mạt chọn chuyên ngành kinh tế doanh nghiệp, Bùi Minh Huy chọn chuyên ngành công nghiệp ô tô, Kiều Hoa Thanh chọn chuyên ngành xã hội học.

Thấy Kiều Hoa Thanh trở về phòng đọc sách, Bùi Minh Huy cũng trở về phòng theo.

Biểu hiện của Tô Mạt hôm nay quả thực nằm ngoài dự đoán của anh ta. Anh ta biết chức vị trước đây của Tô Mạt ở trung tâm ngoại thương không thấp, nhưng không ngờ lại nổi bật như vậy.

Khoảng cách giữa anh ta và cô vẫn còn rất lớn, phải tiếp tục cố gắng mới được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-413.html.]

Thời gian sau đó, ba người tiếp tục ở thư viện đọc sách liên quan đến chuyên ngành. Hướng đi mà họ lựa chọn đã được xác định từ trước khi xuất ngoại, ở trong nước cũng đã tự học một số sách liên quan. Nhưng chương trình giảng dạy của hai nước có rất nhiều điểm khác nhau, những điểm này phải dựa vào việc họ tự bổ sung sau giờ học.

Thầy Felix nhờ mối quan hệ tìm được giáo viên phù hợp, sắp xếp cho họ mỗi ba ngày một buổi sáng để giải đáp thắc mắc.

Ba người cứ luẩn quẩn giữa ký túc xá, nhà ăn và thư viện suốt hơn nửa tháng, thấm thoắt đã đến cuối tháng chín.

Tháng 10 khai giảng, sinh viên đã bắt đầu lần lượt trở lại trường.

Họ được sắp xếp học cùng sinh viên năm hai, để họ hòa nhập tốt hơn, trường học không sắp xếp cho ba người ở chung nữa mà tách ra, sắp xếp vào ký túc xá của sinh viên bản địa cùng chuyên ngành.

Ký túc xá là loại bốn người một phòng, bạn cùng phòng của Tô Mạt đã nhận được thông báo từ trước rằng sẽ có một du học sinh đến từ Trung Quốc đến ở chung với họ. Ba người đã đến ký túc xá từ sớm, đợi sau khi Tô Mạt đến còn làm một buổi lễ chào mừng nho nhỏ cho cô.

Ba người bạn cùng phòng, tên lần lượt là Hannah, Mia, Naylor.

Cả ba đều có ngoại hình điển hình của người Đức, đường nét khuôn mặt rõ ràng, mắt to, sống mũi cao, chiều cao đều xấp xỉ trên 1m70. May mà Tô Mạt cũng thuộc dạng cao, đứng giữa bọn họ cũng khá hài hòa.

Ba người vốn còn lo lắng đến một người bất đồng ngôn ngữ, sau này khó giao tiếp, thấy Tô Mạt nói tiếng Đức trôi chảy, nhìn cũng dễ gần, bọn họ cũng thở phào nhẹ nhõm.

Lúc trường học sắp xếp người đến đã dặn dò bọn họ phải chăm sóc tốt cho người bạn cùng phòng du học sinh này, dù sao cũng liên quan đến thể diện của nước Đức bọn họ.

Trước khi Tô Mạt đến, bọn họ cũng tìm hiểu sơ qua về Trung Quốc, bọn họ cũng tò mò với đất nước từng gây tiếng vang trên thế giới rồi lại chìm vào im lặng này, tiếc rằng tư liệu về Trung Quốc thật sự quá ít.

Trung Quốc lúc này chưa mở cửa nên cực ít giao lưu với các nước, người trong nước không ra được, người ngoài cũng không vào được. Rất nhiều người chỉ biết có một đất nước như vậy, còn lại đều không rõ, trong suy nghĩ của họ thì đó là một đất nước vô cùng thần bí.

Hiện tại có một du học sinh đến, ba người lập tức hỏi Tô Mạt không ít câu hỏi, Tô Mạt cũng nghiêm túc giới thiệu cho bọn họ, cố gắng tuyên truyền về đất nước của mình.

Tô Mạt ăn nói khéo léo, kiến thức lịch sử vững chắc, thấm thoát đã nói chuyện cả buổi sáng. Sau khi ba người kia nghe Tô Mạt tuyên truyền thì đều có ấn tượng sâu sắc về Trung Quốc, sau này nhắc đến đất nước châu Á, phản ứng đầu tiên chính là Trung Quốc, chứ không phải Nhật Bản.

Tới trưa, bốn người cùng nhau đến nhà hàng tự chọn 8 tệ ăn một bữa thịnh soạn, chúc mừng Tô Mạt gia nhập với tư cách là bạn cùng phòng mới.

Buổi chiều, mọi người giải tán, ai về phòng nấy.

Đến xế chiều thì thầy Cố từ Bonn đến phát tiền sinh hoạt tháng sau cho ba người Tô Mạt, đồng thời yêu cầu họ mở tài khoản ngân hàng, sau này tiền sinh hoạt sẽ được chuyển vào tài khoản ngân hàng của họ đúng hạn.

Đồng thời cũng mang đến một tin tốt, tháng sau có người của đại sứ quán về nước, ông ấy bảo bọn họ viết thư về nhà, ông ấy sẽ mang theo và nhờ người của đại sứ quán mang về Bắc Kinh gửi giúp bọn họ.

Đức và Trung Quốc hiện tại không có chuyến bay thẳng, muốn gửi thư về nước rất phiền phức, phải đến quốc gia khác rồi mới chuyển tiếp, thư từ rất dễ bị thất lạc, hơn nữa thời gian lại đặc biệt lâu.

Sau khi Tô Mạt bọn họ đến đây cũng chỉ thông qua đại sứ quán báo bình an cho nhà ở Bắc Kinh, còn chưa liên lạc được với người nhà.

Có thể viết thư, ba người đương nhiên vui mừng, bọn họ vội vàng viết một phong thư thật dày rồi nhờ thầy Cố mang đi.

Bình Luận (0)
Comment