Chớp mắt đã đến ngày khai giảng, ba người đều đắm chìm trong việc học tập bận rộn. Nhưng vẫn hẹn nhau ba ngày tụ tập ăn uống một lần, chia sẻ thành quả học tập của nhau, có gì khó khăn cũng nói ra để mọi người cùng nhau nghĩ cách giải quyết.
Tuy bọn họ đã học tiếng Đức ở trong nước hai năm, nhưng liên quan đến từ ngữ chuyên ngành thì vẫn có rất nhiều điều không hiểu, ngoài việc phải khắc phục khó khăn về ngôn ngữ, còn phải chinh phục kiến thức chuyên ngành.
May mà Tây Đức từ năm 1963 đã bắt đầu thực hiện chế độ nghỉ hai ngày cuối tuần, hơn nữa chương trình học đại học bên này cũng không kín như trong nước, cơ bản là một ngày chỉ có nửa ngày lên lớp.
Phần kiến thức còn thiếu này, bọn họ có thể lợi dụng ngày nghỉ cuối tuần và thời gian không có lớp để bổ sung.
Ba người ngày nào cũng đi sớm về muộn, mất ăn mất ngủ học tập.
Bạn cùng phòng của Tô Mạt thấy cô đến cả lúc ăn cơm cũng đọc sách thì cũng vô cùng khâm phục, nhận thức về sự cần cù, chịu khó của người Trung Quốc lại được nâng lên một bậc.
Cuối tháng 10, Tống Bình Chi đến tìm Tô Mạt, anh ta nói với cô chủ nhật này có một buổi tụ họp của người Trung Quốc. Mọi người biết có du học sinh trong nước đến nên rất muốn được làm quen với bọn họ, hy vọng bọn họ có thể tham gia.
Đồng thời anh ta cũng kêu Tô Mạt nói lại với hai người kia.
Tô Mạt đến đây, một là để học hỏi kiến thức, hai là để mở rộng mối quan hệ, cô đương nhiên đồng ý. Nhưng cô cũng nói rõ sẽ tham gia, còn hai người kia thì cô không dám chắc.
Lúc ba người tụ tập ăn cơm, Tô Mạt lập tức nói chuyện buổi tụ họp, Bùi Minh Huy và Kiều Hoa Thanh cũng muốn làm quen với một số người bạn Hoa kiều ở nước ngoài nên vui vẻ đồng ý.
Địa điểm tụ họp ở khu thương mại lớn cách trường mấy trạm xe buýt, bao trọn một nhà hàng. Lúc ba người đến nơi, bên trong đã có không ít người, nam mặc vest, nữ mặc váy trang nhã, nhìn khá trang trọng.
Cuối tháng 10 ở Munich, nhiệt độ trung bình từ 5 đến 13℃, vẫn còn khá lạnh, ba người đều mặc áo khoác dạ đi ra ngoài.
Ba người vừa bước vào đã thu hút phần lớn ánh nhìn. Tống Bình Chi đã đợi từ sớm, thấy bọn họ đến thì vội vàng nghênh đón.
Sau khi phục vụ viên dẫn bọn họ treo áo khoác xong, Tống Bình Chi dẫn bọn họ đi giới thiệu với mọi người.
Những người này, có người nhập cư đến Đức, có người đến từ Hồng Kông, Đài Loan và Úc du học, cũng có người nhập cư đến quốc gia khác rồi đến đây du học, tóm lại, không có người bản địa.
Vì vậy ba người Tô Mạt cảm thấy rất mới lạ.
Mặc dù mọi người đều chào hỏi rất nhiệt tình, nhưng ánh mắt của họ chủ yếu là tò mò và dò xét. Thậm chí có vài người đến từ Đài Loan còn mang theo vẻ khiêu khích, bởi vì vào thời điểm này, họ vẫn đang mơ tưởng đến việc phản công.
Dù sao Kiều Hoa Thanh cũng còn trẻ, bị nhiều người đánh giá như vậy, trong lòng thật ra rất căng thẳng, cô ấy bám chặt lấy Tô Mạt, cố gắng giữ vững để mình không được tỏ ra rụt rè, tránh làm mất mặt quốc gia.
Giới thiệu xong, Tống Bình Chi dẫn Bùi Minh Huy đến chỗ các quý ông trò chuyện, Tô Mạt và Kiều Hoa Thanh cũng bị một đám phụ nữ vây quanh, hỏi đủ loại câu hỏi.
Phần lớn mọi người hỏi về tình hình trong nước hiện nay, cũng có người muốn hỏi thăm tình hình của người thân, hỏi họ có cách nào không, còn nhiều người hơn muốn biết khi nào có thể về thăm người thân.
Tô Mạt và Kiều Hoa Thanh chọn một số câu hỏi có thể trả lời thì trả lời, còn về một số phương diện chính sách thì kêu bọn họ chú ý theo dõi tin tức thời sự.
Nhưng cũng tiết lộ, quốc gia có ý định cải cách mở cửa, có lẽ những việc này sẽ nhanh chóng được thực hiện.
Buổi tụ họp lần này có rất nhiều người đến vì Tô Mạt bọn họ, dù sao những năm gần đây, tình hình trong nước cơ bản không thể nào dò la được, hiếm khi có người đến có thể nghe ngóng được một chút tình hình.
Mặc dù năm 72 sau khi Tây Đức và Trung Quốc thiết lập quan hệ ngoại giao, quốc gia cũng đã cử một vài du học sinh sang Tây Đức du học. Nhưng trước đó tình hình đặc biệt, mấy du học sinh đến đây, lời nói và hành động đều bị đại sứ quán quản thúc rất nghiêm ngặt, không được tự do như Tô Mạt bọn họ lần này.
Ba người trả lời câu hỏi cả buổi chiều, nói đến khô cả cổ họng.
Vất vả lắm mới thỏa mãn được sự tò mò của mọi người, Tô Mạt định đi lấy chút đồ ăn lót dạ nhân lúc rảnh rỗi.
Vừa mới đi đến chỗ bánh ngọt, khóe mắt liếc nhìn thấy hai người đàn ông mặc vest, dáng người cao ráo bước vào cửa, Tô Mạt vốn không để ý lắm, nhưng một người trong số đó có vẻ hơi quen mắt, cô lập tức quay đầu lại nhìn.
Nhìn kỹ lại, ôi trời, hóa ra là người nhà!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-414.html.]
Tống Bình Chi nhìn thấy hai người đi vào, đứng dậy nghênh đón.
“Anh, anh Tô, sao hai người lại đến đây?”
Loại tụ họp của người trẻ tuổi như thế này do anh ta tổ chức, anh trai anh ta chưa bao giờ tham gia, sao hôm nay lại đến?
“Anh Tô của cậu đến tìm người.” Tống Cẩm Chi nói.
“Tìm ai? Em...” Tống Bình Chi vừa định hỏi rõ ràng là tìm ai, để anh ta còn giúp đỡ tìm kiếm thì anh ta thấy Tô Cảnh đã đi về phía khu vực ăn uống.
Hai người nhìn theo, trong mắt Tống Cẩm Chi lóe lên một tia sáng kỳ lạ.
Là cô, quý cô có thân thủ nhanh nhẹn ngày hôm đó.
Hôm đó nhìn thấy xong, anh ta vốn định cho người đi điều tra một chút. Thời buổi này phụ nữ châu Á vừa có ngoại hình lại vừa có thân thủ không nhiều, người này đột nhiên xuất hiện ở địa bàn của anh ta, anh ta không thể không chú ý.
Đừng có là quân cờ do người có tâm nào cài vào, phải phòng bị trước mới được.
Tiếc là lúc đó đúng lúc có việc gấp, anh ta vội vàng đi xử lý nên không kịp sắp xếp.
Không ngờ hôm nay vừa trở về thì đã gặp được, đúng là trùng hợp.
“Anh họ hai, sao anh lại ở đây?” Tô Mạt vô cùng kinh ngạc, cô thật sự không ngờ sẽ gặp Tô Cảnh ở Đức.
“Lúc anh tham gia triển lãm, nghe chú út nói em đang du học ở Đại học Munich, đúng lúc anh có việc phải đến đây nên tiện đường đến thăm em.” Tô Cảnh nói.
“Thế nào? Em đã quen chưa?”
“Cũng được, có thể thích nghi.” Tô Mạt cười, ở đất nước xa lạ gặp được người thân, trong lòng thật sự vừa ấm áp vừa vui mừng.
Lúc này Tống Cẩm Chi cũng đi tới: “Tô Cảnh, không giới thiệu một chút sao?”
Tô Cảnh liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Đây là em họ của tôi, Tô Mạt. Tiểu Mạt, đây là bạn của anh, Tống Cẩm Chi.”
“Chào anh!” Hai người chào hỏi nhau.
Tống Bình Chi ở bên cạnh vô cùng kinh ngạc: “Thật không ngờ Tô Mạt cô lại là em họ của anh Tô Cảnh.” Vậy bọn họ coi như là thế giao rồi.
Nhà họ Tô và nhà họ Tống là thế giao mấy đời, nhưng nhà họ Tống đã sớm dọn ra nước ngoài từ lâu, sau đó dần dần mất liên lạc với trong nước.
Nhà họ Tống từ sớm đã có người ở lại đây, sau khi cả gia đình di cư, họ đã nỗ lực phấn đấu một thời gian, dần dần nắm quyền lực một phần băng nhóm người Hoa ở đây, có mối liên hệ chặt chẽ với băng đảng người Hoa ở Mỹ, thường xuyên có giao dịch làm ăn phải di chuyển qua lại giữa hai nước.
Sau khi Tô Trọng Thanh bọn họ di cư ra nước ngoài, hai nhà lập tức liên lạc với nhau, hỗ trợ lẫn nhau, liên lạc luôn được duy trì.
“Nhà họ Tống và nhà chúng ta là thế giao, em ở đây nếu có chuyện gì, cứ việc tìm Bình Chi, nó sẽ giúp em giải quyết.” Tô Cảnh nói xong lại dặn dò Tống Bình Chi: “Bình Chi, đây là em gái nhà anh, em chăm sóc nó nhiều hơn một chút.”
“Đó là điều đương nhiên, anh Tô, anh yên tâm.” Tống Bình Chi vội vàng cam đoan.
Lúc này thời gian đã không còn sớm, mọi người lần lượt bắt đầu rời đi. Tô Cảnh hỏi Tô Mạt: “Buổi tối em có việc gì không? Nếu không có việc gì thì tối nay cùng nhau ăn cơm, anh dẫn em đi ăn món ăn Trung Quốc.”
Ra nước ngoài lâu như vậy, một bữa cơm Trung Quốc cũng chưa được ăn, Tô Mạt thật sự hơi nhớ. Hơn nữa, Tô Cảnh cố ý đến đây, ngoài việc đến thăm cô, Tô Mạt đoán có lẽ anh ấy cũng có việc tìm cô nên cô lập tức đồng ý.
“Vâng, vậy em đi nói với bạn học của em một tiếng.” Tô Mạt nói xong thì chuẩn bị đi nói với Kiều Hoa Thanh bọn họ.
“Được, không vội, em cứ từ từ, thời gian rất nhiều. Anh và Cẩm Chi ra xe ngoài kia đợi em.”
Tô Mạt gật đầu rồi đi tìm Kiều Hoa Thanh và Bùi Minh Huy.