Sau khi Dương Tố Vân cầm tiền rời đi, Chu Thu Anh cau mày nhìn con trai mình, không biết anh ta có chủ ý gì.
“Tố Hồng…”
“Mẹ, nếu Tố Vân muốn thử thì mẹ để em nó thử đi. Nhân lúc chưa tốt nghiệp, nếu không được thì vẫn còn chỗ để cứu vãn. Mẹ cũng biết tính của Tố Vân rồi đấy, nếu không để nó thử, là nó cứ đau đáu không chịu buông đâu.”
“Nhưng... đầu tư một nghìn tệ thì nhiều quá.” Nếu thất bại là như vứt tiền qua cửa sổ, phải mất mấy năm mới tích lũy lại được ngần ấy tiền.
Dương Tố Hồng xua tay: “Mẹ, không sao đâu, số tiền này con chi được.”
“Con lấy ở đâu ra nhiều tiền như thế? Về Chung Nhã lại quấy con đấy.”
“Đó là tiền thưởng từ nhà máy.” Dương Tố Hồng nói: “Không sao đâu, con sẽ nói rõ với Chung Nhã. Trước đây khi không đi làm, con đã tiêu rất nhiều tiền của gia đình, số tiền đó Tố Vân nên có một phần, một nghìn nhân dân tệ này coi như là phần con bé vậy.”
Nghe Dương Tố Hồng nói như vậy, Chu Thu Anh cũng không nói thêm được nữa. Bà ta nấu một cho Dương Tố Hồng một bát mì, ăn xong thì tiễn anh ta về.
Khi Dương Tố Hồng trở về nhà, Chung Nhã đang xem tivi trong phòng khách, nhìn thấy anh ta quay về, cô ta hỏi: “Sao hôm nay về muộn thế?”
“Nhà máy đã phát cho ít đồ, anh đưa qua cho mẹ một ít.”
Dương Tố Hồng cất đồ mang về, sau đó lấy trong cặp ra một xấp tiền đưa cho Chung Nhã: “Em cất kỹ số tiền này đi.”
Chung Nhã thấy chỉ có một ít, cau mày: “Sao lần này ít thế?”
“Anh đưa Tố Vân một nghìn tệ, nó muốn thuê một cửa hàng cạnh trường để bán đồ ăn. Em biết đấy, công việc của anh có được là nhờ ép Tố Vân ly hôn với nhà họ Cung, anh có lỗi với nó, số tiền này coi như là để bồi thường cho nó.”
Nghe Dương Tố Hồng nói, Chung Nhã không nói gì.
Dù sao thì từ sau khi Tố Hồng giúp đỡ cha, gia đình không còn thiếu tiền chi tiêu nữa, một nghìn nhân dân tệ này, nên đưa thì đưa thôi.
Quản đốc Chung vốn không phải là người thanh liêm, ông ta vẫn luôn lén lút đầu cơ trục lợi bán vải, sau khi cải cách mở cửa, số người kinh doanh ngày càng tăng, quản đốc Chung lại đầu cơ trục lợi thường xuyên hơn.
Thật trùng hợp, hai tháng trước, nhà máy của họ được đưa vào danh sách các nhà máy đang thí điểm cải cách. Tất cả các nội quy, quy định trong nhà máy đều được sửa đổi, trong lúc mọi chuyện đang khá hỗn loạn, quản đốc Chung nhân cơ hội này làm một mẻ lớn.
Sở dĩ mạo hiểm như vậy, là vì những năm này, quyền lợi của ông ta dần dần bị tước bỏ. Thay vì cứ lãng phí như vậy, tốt hơn hết là nên nhanh chóng kiếm một khoản tiền, sau đó nhanh chân nghỉ hưu cùng với tốp công nhân nghỉ đầu tiên.
Có tiền trong tay, lại cải cách mở cửa, nói không chừng ông ta có thể làm được điều gì đó khác.
Dương Tố Hồng vẫn luôn giúp quản đốc Chung giải quyết vấn đề này trong hai năm qua, cũng được chia rất nhiều tiền. Chu Thu Anh tưởng rằng Dương Tố Hồng không thể tiết kiệm được nhiều tiền, nhưng thực tế là số tiền anh ta đã mang về nhà trong hai năm qua đã lên đến mười, hai mươi nghìn rồi.
Hôm đó, Tô Dịch Viễn mời đại diện kinh doanh từ các công ty do Hồng Kông tài trợ đến ăn tối tại khách sạn quốc doanh, khi anh ta lái xe ra ngoài thì thấy xe của Từ Khải Phát đang đậu gần đó.
Tô Dịch Viễn vốn định tối nay sẽ đi tìm Từ Khải Phát, nếu đã gặp ở đây thì tiện thể đợi trong xe để kể lại chuyện này cho anh ta, lát nữa đỡ phải đi thêm lần nữa.
Doanh số bán hàng tại các cửa hàng quần áo ngày càng tốt, lượng vải sử dụng cũng theo đó mà tăng lên, hơn nữa có một số loại vải đã ngừng sản xuất trong nước.
Tô Dịch Viễn tìm Từ Khải Phát, muốn anh ta giúp nhập một lô hàng từ Hồng Kông.
Tô Dịch Viễn đợi trong xe một lúc lâu mới thấy Từ Khải Phát bước ra từ khách sạn quốc doanh, đi theo sau là một người phụ nữ ăn mặc thời trang với mái tóc dài bồng bềnh.
Hai người họ đi khá gần, thoạt nhìn mối quan hệ rất thân thiết.
“Này! Anh Phát có người yêu từ bao giờ vậy? Vậy mà không nói với anh em.” Tô Dịch Viễn mỉm cười, định mở cửa xe ra ngoài chào hỏi.
Lúc này, Từ Khải Phát và hai người khác cũng đi tới hướng này, Tô Dịch Viễn không khỏi giật mình khi nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ.
Hóa ra người đó là Phạm Hoa Phương!
Đối với người như Phạm Hoa Phương, mới đầu, Tô Dịch Viễn có ấn tượng tốt với cô ta, hai người cũng khá hợp nhau.
Nhưng càng tiếp xúc lâu, anh ta càng phát hiện ra Phạm Hoa Phương là người giả tạo, hợm hĩnh, cô ta luôn tìm cách quyến rũ anh ta dù vô tình hay cố ý, thế nên anh ta dần dần xa cách cô ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-425.html.]
Anh ta không ngờ anh Phát lại biết cô ta, mà dường như hai người họ đang có quan hệ tình cảm.
Trong lúc nhất thời Tô Dịch Viễn cảm thấy bối rối, không biết có nên nhắc nhở anh Phát, Phạm Hoa Phương là người như thế nào hay không.
Tô Dịch Viễn định tránh đi để quan sát nên anh ta đã lái xe đến vị trí có thể nhìn thấy xe của Từ Khải Phát.
Sau khi Từ Khải Phát đi tới, anh ta cũng nhìn thấy xe của Tô Dịch Viễn, thấy người bên trong hình như là Tô Dịch Viễn thì anh ta đi tới nhìn xem.
Thấy người ta đi tới, Tô Dịch Viễn chỉ đành mở cửa đi xuống chào hỏi: “Anh Phát, trùng hợp thật đấy.”
Khi Từ Khải Phát đi tới, anh ta nói đã gặp một người anh em, Phạm Hoa Phương cứ đòi đi theo anh ta. Cô ta đã lâu không ở cùng Từ Khải Phát, đã đến lúc thể hiện sự hiện diện của mình, nếu đã gặp anh em, đương nhiên cô ta cũng muốn làm quen thử.
Khi nhìn thấy Tô Dịch Viễn từ trong xe đi ra, mặt Phạm Hoa Phương cứng đờ trong giây lát, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái tự nhiên.
Lúc đầu cô ta chỉ ám chỉ với Tô Dịch Viễn, chứ không bộc lộ trực tiếp, cô ta hoàn toàn có thể né tránh bằng cách nói rằng cô ta chỉ coi anh ta như một người bạn cùng lớp nói chuyện, nếu có chuyện gì, thì cũng là anh ta hiểu lầm thôi.
“Ừ, thật trùng hợp, tôi và bạn gái tới đây ăn tối.” Từ Khải Phát nói: “A Viễn, giới thiệu một chút, đây là bạn gái mới của tôi, Phạm Hoa Phương.”
Tô Dịch Viễn cười: “Anh Phát, thế lại trùng hợp quá, chị dâu mới vừa khéo là bạn đại học của tôi. Phạm Hoa Phương, đã lâu không gặp, tốt nghiệp xong cô làm quan lớn ở đâu rồi?”
“Tô Dịch Viễn, hóa ra là anh à, không ngờ anh lại quen bạn trai của tôi.” Phạm Hoa Phương giả vờ rộng lượng, nói: “Chưa đến mức quan lớn gì đâu, tôi được phân công vào phòng tài chính của Nhà máy Phân bón Dương Thành.”
“Nhà máy phân bón cũng rất tốt, hiệu quả và lợi ích tốt, là một đơn vị tốt.”
“Làm sao so được với anh, mới mấy tháng mà đã đã mua xe rồi.”
Tô Dịch Viễn xua tay: “Ối xời, tôi chỉ nhờ vào gia đình thôi, mà xe của tôi không thể so sánh với xe của anh Phát, xe của anh ấy đủ mua ba chiếc xe của tôi.”
Xe của Từ Khải Phát là chiếc Sedan Volga nhập khẩu từ Liên Xô, nó có giá khoảng một trăm nghìn nhân dân tệ bao gồm thuế, còn chiếc xe Jeep mà Tô Dịch Viễn lái chỉ có giá ba mươi ba nghìn nhân dân tệ.
Nghe Tô Dịch Viễn nói như vậy, nội tâm kiêu ngạo Phạm Hoa Phương vô cùng thỏa mãn, nhưng ngoài mặt lại không lộ ra, cô ta liếc nhìn Từ Khải Phát, ngượng ngùng nói: “Đắt như vậy sao? Em cũng không biết đấy.”
Tô Dịch Viễn rất muốn trợn mắt, cô thân là nhân viên kế toán của một nhà máy lớn, nếu cô còn không biết giá mua xe tiêu chuẩn trong các nhà máy này thì cô nên cút khỏi đây đi.
Giả vờ đến mức này là hơi quá rồi đấy!
Dường như Từ Khải Phát rất hưởng thụ sự nhút nhát của Phạm Hoa Phương, cười, nói: “Không đắt lắm đâu, sau này anh sẽ mua cho em một chiếc.”
“Không cần đâu anh, ký túc xá chỉ cách nhà máy vài bước chân, cần gì phải lái xe.” Phạm Hoa Phương giở giọng hờn dỗi.
Tô Dịch Viễn không có đủ kiên nhẫn để nhìn Phạm Hoa Phương diễn, vội nói: “Anh Phát, em có việc nên đi trước không quấy rầy hai người, buổi tối sẽ đến nhà anh nói chuyện.”
“Được, vậy tối nay gặp.”
Sau khi Tô Dịch Viễn rời đi, Từ Khải Phát cũng đưa Phạm Hoa Phương trở lại nhà máy.
Trên đường đi, Phạm Hoa Phương thăm dò xem Từ Khải Phát và Tô Dịch Viễn gặp nhau như thế nào, dường như không có mối quan hệ gì đặc biệt thì cô ta mới yên tâm.
Sau khi so sánh những người trước với Từ Khải Phát, anh ta chính là đối tượng tốt nhất, cô ta không thể để bất cứ ai phá hoại.
Dù không bằng Tô Dịch Viễn, nhưng Từ Dịch Viễn không thích cô ta, thôi thì thay vì cố gắng làm hài lòng người khác, cô ta có thể lùi lại một bước, chọn một người phù hợp với mình.
Năm nay cô ta đã 27 tuổi rồi, sau Tết là sang 28 tuổi, dù đã là sinh viên đại học nhưng nếu không kết hôn, thì cô ta thực sự sẽ trở thành một gái ế để cho người ta chọn qua lựa lại.
Mặc dù Từ Khải Phát không có học vấn, nhưng anh ta rất giàu có.
Là người tiên phong trong cải cách mở cửa ở tỉnh Quảng Đông, tầm nhìn của Phạm Hoa Phương đã khác trước.
Mặc dù quyền lực cũng quan trọng, nhưng tiền bạc còn quan trọng hơn.
Trong số con cái cán bộ cấp cao, có bao nhiêu người đủ tiền mua ô tô, bao nhiêu người có khả năng ở trong khách sạn quốc doanh chứ?