Chu Thu Anh suýt nữa thì bị Dương Tố Vân làm cho tức chết.
Bà ta thực sự không thể hiểu nổi, con gái mình đường đường là một sinh viên đại học, qua năm sau là tốt nghiệp rồi, phía trước là cả tương lai tươi sáng đang chờ đợi, mà tại sao cứ như bị trúng tà, sống c.h.ế.t phải tự kinh doanh chứ?
Người tự kinh doanh đâu làm gì có ai vẻ vang đâu? Mấy người đó toàn là dân du thủ du thực, không tìm được việc ở thành phố nên mới về kinh doanh, công việc thì không ổn định, cũng chẳng có phúc lợi, được bữa tối lo bữa sáng.
“Tố Vân, nghe lời mẹ đi con, đừng dại dột thế, việc này không dài lâu đâu, ai biết sau một thời gian nó có thay đổi nữa hay không? Đến lúc đó, đừng nói là kiếm tiền, thậm chí có thể bị bắt đi cắt đuôi chủ nghĩa tư bản cũng nên.”
“Sẽ không đâu, nhà nước đã ban hành chính sách, được phép tự kinh doanh rồi.” Dương Tố Vân phản bác lại.
“Lúc đầu năm, con nói muốn làm, mẹ không làm, nói nhà nước vẫn chưa ban chính sách, con đã nghe lời mẹ rồi. Bây giờ nhà nước đã ban hành chính sách, lẽ nào mẹ vẫn còn muốn ngăn cản? Con sẽ không lấy không số tiền này, con là đang vay mẹ, con hứa với mẹ con sẽ trả lại cho mẹ chậm nhất sau một năm.”
Sau khi chính sách cải cách và mở cửa được ban hành, Dương Tố Vân rất háo hức, muốn thử làm điều gì đó. Dù trong mơ, cô ta đã làm việc được vài ba năm, cho đến năm 1982 mới từ chức và bắt đầu kinh doanh. Nhưng trong giấc mơ, cô ta có trong tay số tiền tiết kiệm hơn tám mươi nghìn nhân dân tệ của nhà họ Tô, vừa bắt đầu đã mở luôn một nhà hàng.
Bây giờ, trong tay cô ta chỉ có năm trăm nhân dân tệ mà cô ta nhận được khi ly hôn, đi học ba năm đại học đã tiêu mất một ít, giờ chỉ còn hơn ba trăm nhân dân tệ, làm sao có thể mở nhà hàng với số tiền ít ỏi này đây? Nhân lúc vẫn còn vài năm nữa, trước tiên cần kinh doanh nhỏ, tích lũy chút vốn mới được.
Vì vậy lúc đầu năm, Dương Tố Vân về nhà mượn Chu Thu Anh một nghìn tệ, thuê một tiệm nhỏ ở gần trường để bán đồ ăn.
Mấy năm gần đây, kinh tế nhà họ Dương đã bị tổn hại nghiêm trọng, hai năm nay mới ổn định hơn chút. Chu Thu Anh chỉ tiết kiệm được ba, bốn trăm tệ, bà ta không đào đâu ra được ngần ấy tiền cho cô ta.
Về phần Dương Tố Hồng, dù đã được thăng chức nhưng ông ta vẫn phải nuôi hai đứa con và một người vợ tiêu xài xa hoa. Chu Thu Anh ước tính, mỗi tháng ông ta cũng chẳng dành dụm được mấy xu.
Hơn nữa, trong quan niệm của Chu Thu Anh, làm quan nhà nước là vững chắc nhất, bà ta coi thường những người bán hàng nhỏ, dù có thể kiếm được một ít tiền trong một thời gian, nhưng không ổn định, không mang đến lợi ích gì, như vậy thì làm sao được.
“Tố Vân, không phải mẹ không chịu cho mượn, mà là mẹ không có tiền.”
“Sao lại không có? Mấy năm trước con đã xem sổ ngân hàng của mẹ, rõ ràng có hơn ba nghìn nhân dân tệ, nhưng mẹ không nỡ đưa cho con, muốn để lại số tiền đó cho anh trai con.” Trong lòng Dương Tố Vân chất chứa oán hận, mẹ cô ta luôn thiên vị như thế.
“Con cũng biết đó là chuyện của mấy năm trước rồi còn gì. Sau này, anh trai con không đi làm hai năm, vừa phải chạy vạy quan hệ vừa phải tiêu tiền, số tiền đó đã tiêu hết sạch từ lâu rồi.”
Dương Tố Vân cười khẩy: “Hai năm tiêu hơn ba nghìn nhân dân tệ, mẹ nghĩ con sẽ tin sao?”
Chu Thu Anh nghẹn ngào, đúng là bà ta đã vung tay quá trán. Nhưng lúc đó, Dương Tố Vân gả vào nhà họ Cung mà không góp chút sức nào giúp anh trai phục chức, Dương Tố Hồng bị bệnh mới lo tìm bác sĩ, tìm bậy được một mối quan hệ, phí bao nhiêu là tiền oan, lại thêm Chung Nhã không phải là người biết tiết kiệm tiền, bình thường cô ta tiêu như nước nên chẳng mấy chốc đã tiêu sạch sẽ.
“Tố Vân, mẹ không lừa con thật mà, mẹ tiêu hết tiền rồi. Vả lại mẹ không coi trọng việc này, con vẫn nên đi học, chờ nhà nước phân phối việc cho thì hơn. Trong thời gian chờ phân phối, mẹ sẽ nhờ chú con cất nhắc, cố gắng hết sức để giao cho con vị trí tốt ở Thượng Hải.”
“Mẹ không coi trọng là vì mẹ không có tầm nhìn. Trong giấc mơ của con, những người tự kinh doanh này sẽ là những người đầu tiên trở nên giàu có trong tương lai.”
“Tố Vân, mẹ đã nói rồi, những giấc mơ đó của con có thể làm được gì, có mấy cái con mơ là thật đâu?” Chu Thu Anh thở dài, bà ta nghĩ tốt hơn hết là nên đưa con gái mình đến bệnh viện để kiểm tra, khéo lại mắc bệnh gì cũng nên..
Dương Tố Vân nghẹn lời một lúc, đúng là có một số chi tiết khác biệt, nhưng phương hướng vẫn không thay đổi. Mặc dù mọi người trong nhà họ Tô vẫn còn sống, nhưng cô ta tin chắc rằng chỉ cần đi theo quỹ đạo trong giấc mơ của mình, một ngày nào đó cô ta sẽ công thành danh toại, được yêu thích như trong giấc mơ.
Vậy nên, cô ta phải kiếm đủ tiền để mở một nhà hàng vào năm 1982.
Cô ta nhớ rằng trong giấc mơ, cô ta đã chi hơn hai mươi nghìn nhân dân tệ để mở một nhà hàng. Cô ta không thể kiếm được số tiền này chỉ bằng là công ăn lương được, khả năng duy nhất là tự kinh doanh. Trong giấc mơ của cô ta, hầu hết những nhà giàu xổi đầu tiên đều là hộ tự kinh doanh.
“Được, cứ cho là mẹ không tin vào giấc mơ của con. Vậy thì có phải mẹ nên tin tưởng nhà họ Tô không?” Dương Tố Vân nghiến răng nghiến lợi: “Nhà họ Tô đã mở cửa hàng từ năm ngoái rồi. Họ có người, có mối quan hệ, nếu việc này là không đáng thì tại sao họ lại bắt tay vào làm sớm thế chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-424.html.]
“Nghe nói Hoắc Khánh Quân đó đã trở thành phó giám đốc phân xưởng nhưng vẫn bàn giao lại hết việc cho em trai để đi theo nhà họ Tô. Nếu không thành công, anh ta sẽ bằng lòng làm thế sao?”
“Tố Vân, hai chuyện này có giống nhau đâu? Con làm sao mà so sánh với nhà họ Tô được? Cái này…”
Chu Thu Anh chưa kịp nói xong đã bị Dương Tố Vân gào lên cắt ngang: “Sao lại không thể so sánh? Tại sao lại không thể so sánh hả? Bây giờ đã là xã hội mới rồi, mọi người bình đẳng với nhau, mẹ đừng dùng mấy cái lý lẽ cũ rích để nói chuyện nữa.”
Dương Tố Vân ghét cay ghét đắng người khác nói cô ta không bằng nhà họ Tô, nói như vậy, cứ như cô ta vĩnh viễn phải bị Tô Mạt dẫm lên.
Nhìn thấy Dương Tố Vân như vậy, Chu Thu Anh hơi tức giận, bắt đầu lý luận với cô ta, tranh luận qua lại thành ra cãi nhau.
Hôm nay nhà máy của Dương Tố Hồng phát ít đồ, nghĩ rằng đã lâu không gặp mẹ nên anh ta mang một ít tới.
Còn chưa tới cửa, anh ta đã nghe thấy tiếng hai mẹ con cãi nhau từ xa, những người hàng xóm xung quanh đều đứng trước cửa, dỏng tai nghe.
Dương Tố Hồng nhanh chóng đi đến, tiễn hàng xóm đi, rồi mở cửa bước vào.
“Mẹ, Tố Vân, có chuyện gì thì cứ bình tĩnh nói, đừng để người ta chê cười.”
Thấy Dương Tố Hồng quay lại, hai mẹ con mới ngừng cãi cọ.
“Tố Vân, mẹ lớn tuổi rồi, em có việc gì thì cứ bình tĩnh nói với mẹ là được rồi, đừng tranh cãi với mẹ.” Dương Tố Hồng dịu dàng khuyên nhủ. Kể từ khi Dương Tố Vân được nhận vào đại học, mối quan hệ giữa anh chị em đã được cải thiện rất nhiều.
“Em cũng muốn bình tĩnh nói chuyện mẹ lắm chứ, nhưng mẹ cứ nhất quyết muốn gây chuyện với em.”
“Tố Vân, mẹ là sợ con chọn sai đường thôi. Tố Hồng, con khuyên nhủ em gái con đi, nó cứ muốn tự kinh doanh gì đấy…” Chu Thu Anh kể mọi chuyện cho Dương Tố Hồng, hy vọng rằng anh ta sẽ khuyên nhủ Dương Tố Vân.
Dù sao Dương Tố Hồng cũng thuộc thế hệ trẻ, tiếp thu những điều mới nhanh hơn thế hệ cũ, anh ta biết nhiều về công việc tự kinh doanh hơn Chu Thu Anh.
Anh ta có quen em trai của một đồng nghiệp, sau khi về quê, cậu ta hợp tác với hai người bạn cùng lớp và mở một quầy bán đồ ăn, chưa được nửa năm, cậu ta đã mua được một chiếc tủ lạnh cho gia đình.
Mặc dù giá tủ lạnh năm nay đã giảm nhưng vẫn còn hơn chín trăm tệ. Có thể chi hàng nghìn tệ để mua đồ cho gia đình mà không hề chớp mắt như vậy, chứng tỏ gian hàng ăn uống đang kiếm được rất nhiều tiền.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Dương Tố Hồng nói: “Tố Vân, em có nắm chắc việc này không?”
“Đương nhiên rồi.” Dương Tố Vân cười khẩy, tỏ ra khinh thường người anh trai đã tiêu hết tiền của gia đình này.
“Được rồi, lát nữa anh sẽ đưa cho em một nghìn tệ mà em cần.”
“Tố Hồng! Sao con lại a dua theo nó làm xằng làm bậy thế?” Chu Thu Anh không đồng ý: “Nếu em gái con không làm việc do nhà nước sắp xếp thì lấy đâu ra phiếu lương thực? Còn có nhà ở, chăm sóc y tế nữa, những thứ này các con đã cân nhắc chưa?”
Dương Tố Vân không ngờ rằng Dương Tố Hồng sẽ cho cô ta vay tiền: "Bây giờ em sẽ viết giấy nợ cho anh.” Sau đó lại nói với Chu Thu Anh: “Con đã cân nhắc tất cả những điều này, mẹ không cần phải lo lắng.”
Sau một thời gian nữa thôi, những tờ phiếu đó sẽ trở nên vô dụng.
Hơn nữa, không bao lâu nữa nhà ở thương mại sẽ xuất hiện, lúc đó, chỉ cần có tiền là có thể mua được nhà.
Khi Dương Tố Hồng nghe Dương Tố Vân muốn viết giấy nợ cho anh ta thì xua tay nói: “Không cần đâu, số tiền này sẽ coi như anh trai hỗ trợ cho công việc kinh doanh của em.” Dương Tố Hồng vốn là một người làm tài vụ, trùng hợp trong chiếc cặp anh ta mang theo có chứa số tiền thu được ngày hôm nay, nên anh ta lấy ra một xấp một nghìn nhân dân tệ được niêm phong ra, đưa cho Dương Tố Vân.