Trước khi đi học đại học, Tô Mạt từng làm việc ở trung tâm ngoại thương đảm nhận chức chủ nhiệm, sau khi được điều đi, cô không leo lên từ nhân viên bình thường mà đảm nhận chức vụ và tiền lương chủ nhiệm là 96 đồng.
Kiều Hoa Thanh chưa từng đi làm, được điều đến một cương vị bình thường, tiền lương là 56 đồng.
Tô Mạt không quan tâm tiền lương ít hay nhiều, dù sao với nguồn tài chính của nhà họ Tô hiện nay, vài đồng của cô cũng chẳng đáng là bao, cô làm vì lòng yêu nước mà thôi.
Sau khi nhận chức, hai người họ không phải đi báo danh ngay mà được nghỉ ngơi 2 tuần, giữa tháng 11 đến đơn vị báo danh là được.
Đầu tháng 10, quốc gia công bố một tin tức lớn đó là chính thức cho phép kinh doanh cá nhân.
Tuy sau khi cải cách đã có rất nhiều thanh niên chờ sắp xếp việc làm lén lút làm ăn nhỏ lẻ nhưng chỉ dám làm ở gần mà thôi, nếu kiểm tra nghiêm ngặt rất có khả năng sẽ bị buộc tội đầu cơ trục lợi, đến lúc đó không chỉ mất việc mà còn phải đi cải tạo lao động.
Vì thế bọn họ không để ý nhiều, chỉ mong có thể sống qua ngày là đủ.
Bây giờ công bố chính sách kia, tức là đã có thể ổn định vững chắc, không phải lo lắng đề phòng, mọi người vén tay áo lên chuẩn bị xông pha một trận.
Màu văn phòng chống đầu cơ trục lợi đã biến thành sở quản lý công thương.
Quảng Châu là thành phố đi đầu trong cuộc cải cách, đương nhiên phải hưởng ứng đầu tiên, sau khi công bố tin tức, không đến nửa tháng, các hàng quán nhỏ lẻ mọc lên nhưng măng sau mưa.
Thể theo xu hướng này, nhà họ Tô nhân cơ hội khai trường cửa hàng quần áo tên là “Cửa hàng quần áo Cuộc Sống Mới”.
Ở hiện đại, cái tên này có vẻ rất quê mùa nhưng rất phù hợp với thời đại này. Trải qua bao nhiêu năm khốn khổ, mọi người mong ngóng có được cuộc sống mới hạnh phúc mỹ mãn hơn.
Cửa hàng ở trên bố Cao Đệ, bây giờ mấy người Tô Đình Khiêm ở khu mái vòm. Lầu 1 là mặt tiền cửa hàng, lầu 2 là phòng làm việc, lầu 3 dành cho người ở.
Kiểu dáng trang phục do Tô Mạt vẽ thiết kế, bọn họ tuyển thêm 2 người phụ trách cắt vải may vá, 6 công nhân nữ may quần áo, 3 người bán hàng.
Tháng 10, nhiệt độ ở Quảng Chân vẫn còn rất cao, chỉ cần mặc một lớp áo, những món trang phục Tô Mạt thiết kế trong đợt này đều là váy liền, có tổng cộng 20 kiểu.
Những năm 80, 90 phố Cao Đệ trở thành thị trường kinh doanh cá nhân, trước mắt đã bắt đầu ra hình ra dáng, trên phố có vài cửa hàng, khai trương cửa hàng quần áo vào thời điểm này là thích hợp nhất.
Tô Mạt cho người đổi cánh cửa ở tầng 1 cửa hàng thành cửa kính, đến lúc đó sẽ trưng bày những kiểu quần áo, có thể đặt người mẫu mặc đồ lên tủ kính để thu hút khách hàng.
Sau nửa tháng chuẩn bị, ngày 15 tháng 10, cửa hàng quần áo Cuộc Sống Mới chính thức khai trương.
Những người mẫu ma nơ canh trong tủ kính mặc 5 bộ váy bán chính trong đợt này, trong tiệm có giá treo quần áo, trên đó treo những bộ quần áo nữ xinh đẹp thu hút rất nhiều người ghé xem.
Bên trên cửa hàng treo biểu ngữ “Đẩy mạnh tiêu thụ dịp khai trương, tất cả các bộ váy chỉ từ 9.9 tệ”. Đương nhiên, chỉ có vài ba kiểu có giá 9.9 tệ, phần lớn các mẫu sẽ có giả khoảng 12.9 - 15.9 tệ, có vài bộ đẹp và tinh xảo hơn lên đến 19.9 tệ.
Tất cả những bộ đồ này là Tô Mạt thiết kế để mở rộng danh tiếng, giá bán không đắt, lợi nhuận mỗi bộ chỉ khoảng 30%.
Sau khi cải cách, phong cách ăn mặc không bị quản lý nghiêm ngặt như trước nữa, những cô gái không có cản trở gì ai chẳng có một hai chiếc váy ở nhà.
Hơn nữa giá 9.9 tệ không hề đắt, váy ở cửa hàng bách hóa kiểu dáng giống nhau đã mười mấy đồng rồi.
Những kiểu dáng đó là do Tô Mạt thiết kế, dù ở tương lai cũng không phải đồ quê mùa, vì thế những cô gái trẻ đi ngang qua đều bị thu hút. Khi dừng lại, nhìn thấy biểu ngữ thì không thể không ghé vào tiệm. Nếu đã vào tiệm không thể không mua. Đã mua là mua mười mấy đồng.
Trời sinh con gái có tính thích chia sẻ, thấy váy rẻ đẹp đương nhiên sẽ thường xuyên mặc ra ngoài khoe khoang với các đồng nghiệp.
Vì thế một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ trong vòng một tuần, cửa hàng quần áo Cuộc Sống Mới rất nổi tiếng trong vùng, ngày nào cũng có rất nhiều cô gái đến mua.
Đối với một vài cô gái có cơ thể mập mạp hơn một chút, họ cảm thấy kích thước sản phẩm không phù hợp lắm sẽ trả 3 đồng tiền công để đặt bạn làm theo kích thước riêng.
Mà 20 bộ váy này chỉ là cơ sở, nổi một hai tháng có nhiều người mặc thì nhiệt độ sẽ giảm bớt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-423.html.]
Cho nên, bắt đầu từ tuần thứ ba, Tô Mạt để tiệm duy trì mỗi tuần ra vài mẫu mới, duy trì tệp khách hàng, bảo đảm rằng cách một thời gian khách quay lại sẽ nhìn thấy mẫu mới.
Sau khi cửa hàng quần áo Cuộc Sống Mới nổi tiếng, có vài người kinh doanh cá nhân tìm đến hỏi có thể nhập hàng từ nơi này hay không.
Tô Mạt mở cửa hàng quần áo vốn là để sau này buôn bán sỉ, nếu không chỉ có mỗi cửa hàng này mỗi tháng chẳng kiếm được bao nhiêu. Người khác muốn nhập hàng, đương nhiên cô sẽ đồng ý, nhưng mỗi mẫu phải lấy ba cái, giá bán giảm 20%.
Quần áo ở thời kỳ này chia làm size nhỏ, vừa và lớn, mọi người đều gầy, không có kích thước lớn như hiện đại.
Vì thế, bọn họ kết hợp bán lẻ và bán sỉ, đến cửa tháng 11, doanh số bán hàng của cửa hàng quần áo đã vượt qua hai vạn tệ. Sáu công nhân nữ không may kịp nên Tô Dịch Viễn phải gấp rút tuyển thêm bốn người nữa.
Trong khi Tô Mạt đang bận rộn làm việc ở cửa hàng quần áo thì cuối cùng công ty dịch vụ tư vấn đại lý của nhà họ Tô cũng được thành lập.
Ở thời đại sau, các quá trình mở và đăng ký công ty, chậm nhất chỉ mất khoảng 15 ngày, nếu ai nhanh, thì có thể hoàn thành trong bốn hoặc năm ngày.
Khi đó, cải cách mở cửa mới bắt đầu, nhiều quy định pháp luật và quy trình còn chưa được hoàn thiện, chứ đừng nói đến việc thành lập công ty tư nhân.
Sau khi Tô Mạt trở về đã đề cập chuyện này với Tô Dịch Viễn, cho dù có người của nhà họ Tô, Tô Dịch Viễn vẫn phải chạy đi chạy lại gần hai tháng mới hoàn thành thủ tục.
Địa chỉ của công ty là ở toà nhà Hữu Nghị cạnh phòng triển lãm hội chợ thương mại. Các công ty nước ngoài bị cải cách mở rộng thu hút thường đặt văn phòng ở đây.
Mở công ty ở đây tương đương với việc mở ngay trước cửa nhà khách hàng mục tiêu, tận dụng ưu thế đến trước được hời trước.
Để mở công ty ở đây, nhà họ Tô cũng đã tốn rất nhiều công sức, bây giờ tòa nhà Hữu Nghị chỉ mở cửa cho các công ty có vốn đầu tư nước ngoài. Nếu các công ty tư nhân trong nước muốn vào đây, họ phải có quan hệ và chống lưng đủ mạnh.
Đây cũng là một quảng cáo vô hình cho công ty dịch vụ tư vấn đại lý nhà họ Tô.
Hầu hết các công ty có vốn nước ngoài đều đã ở đây hơn nửa năm, họ đã biết việc kinh doanh ở Trung Quốc rắc rối như thế nào, thế nên rất chú trọng đến các mối quan hệ và chống lưng.
Công ty dịch vụ tư vấn đại lý đó có thể mở công ty ở đây, thì rõ ràng là nó có nền tảng đủ vững và mạng lưới quan hệ đủ mạnh, để một công ty như vậy giúp đỡ họ, họ cũng yên tâm.
Chỉ cần làm được việc, trả thêm một ít tiền không phải là vấn đề, điều sợ nhất là trả tiền rồi mà làm không được việc, lỡ dở thời gian của nhau. Đối với người kinh doanh, có nhiều lúc, thời gian là tiền bạc.
Để thể hiện thực lực, hai anh em còn đầu tư tiền, thẳng tay thuê văn phòng rộng hơn một trăm mét vuông, Tô Mạt tự mình nghĩ ra thiết kế, sửa sang cũng rất hoành tráng.
Tòa nhà Hữu Nghị chủ yếu được các công ty có vốn nước ngoài thuê, giá thuê hàng tháng cho văn phòng một trăm mét vuông là hơn một nghìn nhân dân tệ mỗi tháng. Để thuận tiện cho công việc và thể hiện thế mạnh của mình, công ty còn mua hai chiếc xe Jeep BJ212 nhỏ để vận chuyển, xe trong nước nên đăng ký giấy tờ dễ dàng hơn, nhờ quan hệ nên giá mỗi xe là ba mươi ba nghìn nhân dân tệ bao gồm thuế. Ngoài ra, công ty còn mua năm xe tải EQ140 Đông Phong, thành lập một đội vận tải. Những chiếc xe tải cũng được mua nhờ quan hệ, mỗi chiếc xe tải có giá ba mươi tám nghìn nhân dân tệ bao gồm thuế và năm chiếc xe tải có giá một trăm chín mươi nghìn nhân dân tệ.
Về nhân công thì ngoài năm tài xế xe tải còn thuê một người trực quầy lễ tân, một nhân viên tài chính và ba nhân viên bán hàng.
Năm tài xế xe tải đều là lính vận tải mới xuất ngũ, tay lái rất tốt. Trước đây khi đi theo Tô Đình Đức, Tô Dịch Viễn có quen biết họ, nên tìm ra được chức vị ban đầu của họ.
Ba nhân viên phục vụ, có hai người trong số họ được Tô Dịch Viễn tuyển dụng từ nhà máy thực phẩm lúc đầu anh ta làm việc, khi Tô Dịch Viễn làm giám đốc nhà máy, họ đã làm việc với anh ta một thời gian. Tô Dịch Viễn đánh giá cao về khả năng làm việc của họ, họ cũng rất coi trọng Tô Dịch Viễn, vì vậy khi Tô Dịch Viễn tìm bọn họ, hai bên nhanh chóng hợp tác ăn ý, lập tức chuyển công tác sang bên Tô Dịch Viễn.
Một người khác là bạn thời thơ ấu của Tô Dịch Viễn, cha anh ta cũng là quan chức cấp cao của Quân khu Quảng Tây. Anh ta đã chán ngấy việc bị gia đình quản thúc, khi nghe tin Tô Dịch Viễn muốn khởi nghiệp thì vội đến góp sức cùng anh ta.
Công ty tư vấn dịch vụ này có vốn đăng ký năm trăm nghìn nhân dân tệ, được coi là doanh nghiệp đầu tư lớn nhất hiện nay của Tô Mạt.
Vào ngày khai trương, ông Hoắc đã dẫn theo một số người bạn đến chúc mừng, đồng thời ký kết một số hợp đồng làm ăn với công ty.
Khách sạn năm sao của ông Hoắc đang được xây dựng, có rất nhiều vật liệu xây dựng cần vận chuyển, vẫn luôn hợp tác với một công ty vận tải ở Dương Thành. Nhưng hiệu quả công việc của kiểu đơn vị quốc doanh này, thực sự không thể đáp ứng được yêu cầu của ông ấy, trước đây không có đơn vị nào khác để lựa chọn nên ông ấy chỉ có thể chịu đựng.
Hiện tại nhà họ Tô đã có đội vận chuyển, cách đây không lâu hai anh em đã giúp ông ấy giải quyết một số vấn đề, đương nhiên ông ấy phải tạo điều kiện cho họ.
Có những doanh nghiệp này, công ty dịch vụ tư vấn đại lý nhanh chóng đi vào hoạt động, lại cộng thêm thái độ phục vụ của họ rất tốt, hiệu quả công việc cao, mức phí hợp lý nên chẳng mấy chốc danh tiếng đã vang xa.
Những công ty có vốn nước ngoài không có mối quan hệ trong nước đã ủy thác các hoạt động kinh doanh cần phải có quan hệ cho công ty dịch vụ tư vấn đại lý nhà họ Tô xử lý.
Trong khi công việc kinh doanh của nhà họ Tô đang trên đà phát triển mạnh mẽ thì ở Thượng Hải, Dương Tố Vân và Chu Thu Anh đang tranh cãi về việc tự kinh doanh.