Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 430

Biết Tô Mạt đến Đường Thị, Đinh Chí Thành lập tức xin nghỉ, tối hôm đó lập tức trở về nhà.

Đinh Chí Thành rất ủng hộ chuyện Lục Tiểu Lan muốn mở tiệm quần áo. Trương Chấn không chỉ một lần nói với anh ấy tình hình sau này sẽ có thay đổi lớn, bảo anh ấy tranh thủ làm thêm nghề phụ, kiếm thêm thu nhập phòng thân nhân lúc bây giờ người tỉnh ngộ còn ít, chính sách chưa quá nghiêm ngặt.

Lúc thời cơ đến, đi trước người khác một bước, lợi thế chiếm được sẽ không chỉ là ba phần.

Ban đầu Đinh Chí Thành định đợi sau khi tốt nghiệp mới làm thêm nghề phụ, bây giờ Lục Tiểu Lan đã nói trước, anh ấy đương nhiên không có lý do gì không phối hợp.

Lần trước về nhà, anh ấy đã đi xem qua vài tiệm, chỉ là bản thân chưa từng kinh doanh, nhất thời không thể nào quyết định, vừa hay Tô Mạt đến, anh ấy vội vàng về nhà nhờ cô xem giúp.

Ngày hôm sau, Tô Mạt đi chọn tiệm cùng Đinh Chí Thành và Lý Nguyệt Nga.

Tô Mạt hỏi han về thói quen sinh hoạt của người dân Đường Thị rồi chọn một tiệm dựa theo kinh nghiệm trước đây của mình.

Mặc dù không phải là con phố đông đúc nhất, nhưng khu vực này có vài công xưởng lớn nổi tiếng, lại có cả bệnh viện và trường học, có thể coi là khu vực tập trung nhiều người có thu nhập cao.

Quần áo của họ bán ra thuộc phân khúc tầm trung và cao cấp, người dân bình thường không có nhu cầu đó, cũng không nỡ mua. Khách hàng mục tiêu của họ là những người có công việc và thích ăn diện.

Ngay trong ngày hôm đó, Đinh Chí Thành đã thuê tiệm, tiền thuê là 30 tệ một tháng.

Những tiệm ở Đường Thị đều được xây dựng lại sau trận động đất, đều thuộc tài sản công, không được phép mua bán. Trước đây những tiệm này cũng chỉ cho thuê công, sau khi cải cách mở cửa mới dành ra một phần để cho tư nhân thuê.

Sau khi thuê được tiệm, Tô Mạt đưa ra một số gợi ý về việc trang trí. Bản thân Đinh Chí Thành học thiết kế kiến trúc, những điều này đối với anh ấy mà nói là chuyên môn, lập tức nắm bắt được ý chính.

Sau khi trở về, Tô Mạt lại nói với ba người một số kỹ năng bán hàng. Ngoài bán quần áo, tiệm còn bán thêm những thứ như giày dép, mũ nón, khăn quàng cổ và một số mặt hàng không có ở Đường Thị mà nhập từ nơi khác về.

Đến lúc bán hàng, Tô Mạt sẽ gửi hàng hóa bán kèm theo quần áo bằng đường sắt.

Vợ chồng Đinh Chí Thành và Lục Tiểu Lan vô cùng cảm kích Tô Mạt, nếu không có cô giúp đỡ, việc mở tiệm của họ sẽ không dễ dàng như vậy, chỉ riêng khâu nhập hàng đã đủ làm khó họ rồi.

Lục Tiểu Lan đối tốt với nhà cô, Tô Mạt cũng rất sẵn lòng giúp đỡ họ. Chỉ dựa vào đồng lương, cuộc sống của họ cũng không đến nỗi nào, nhưng muốn sung túc thì không thể nào. Nếu còn muốn tích lũy thêm tài sản thì càng khó hơn.

Nhân lúc kinh doanh nhỏ lẻ còn kiếm được tiền, hãy để họ dựa vào thời cơ này kiếm một khoản, sau này mua thêm vài căn bất động sản, tuy không thể giàu có, nhưng cũng có thể an nhàn sống qua ngày.

Xong xuôi mọi việc, ngày hôm sau Tô Mạt đáp máy bay về Quảng Châu. Cô cũng không xin nghỉ phép nhiều ngày, việc trong nhà và ở đơn vị đều rất nhiều.

Lúc Tô Mạt ở Đường Thị, Quảng Đông công bố hai tin tức quan trọng.

Thứ nhất là “Ủy viên Cách mạng” của toàn tỉnh Quảng Đông chính thức bị bãi bỏ, đổi tên thành “Chính phủ Nhân dân”, sáp nhập với Tỉnh ủy, Thành ủy, Huyện ủy cũ, công tác bổ nhiệm cán bộ cũng có sự điều chỉnh lớn, bổ nhiệm lại một loạt cán bộ lãnh đạo có tầm nhìn, có dũng khí.

Trong danh sách mới công bố, Diệp Văn Tân và Canh Trường Thanh lần lượt giữ chức vụ đứng đầu và thứ hai.

Sau khi được điều động từ Bắc Kinh đến, Diệp Văn Tân và Canh Trường Thanh liên tục đi thị sát ở ba đặc khu kinh tế, tìm hiểu tình hình thực tế, nghiên cứu, thảo luận kế hoạch phát triển kinh tế cùng với lãnh đạo địa phương.

Bây giờ mọi việc đã có kế hoạch bước đầu, mấy ngày trước hai người mới trở về Quảng Châu.

Thứ hai là Quảng Đông thành lập Văn phòng Giao dịch Bất động sản, cho phép mua bán nhà ở tư nhân và bảo vệ quyền lợi giao dịch bất động sản tư nhân.

Hai quyết sách này của Quảng Đông vừa được công bố đã gây ra không ít tranh cãi trong xã hội. Những người bảo thủ cho rằng đây là đang phủ nhận thành quả cách mạng trước đây, khôi phục chủ nghĩa tư bản.

Tuy có không ít ý kiến phản đối, nhưng nhà nước muốn cải cách mở cửa thì chắc chắn phải có những thử nghiệm mới, may mắn là lãnh đạo bên trên đã trao đủ quyền tự chủ, nên những ý kiến phản đối này không gây ra sóng gió gì.

Sau khi nhậm chức, Canh Trường Thanh đã tìm một thời gian rảnh rỗi để cả gia đình tụ họp ăn uống tại căn nhà lớn ở cửa Tây của Tô Đình Đức, đồng thời thảo luận về những kế hoạch phát triển sắp tới.

Hiện tại, những người có liên quan đến nhà họ Tô, từ chính trị đến quân đội, phần lớn đều giữ chức vụ cao, chắc chắn có không ít người đang theo dõi nhà họ Tô.

Họ phải biết điều hơn, một số việc có nguy cơ cao, không thích hợp để họ tự mình ra mặt, phải bắt đầu bồi dưỡng một số nhà quản lý chuyên nghiệp đáng tin cậy, để họ tiếp quản.

Hai tin tức này của Quảng Đông chưa lắng xuống được bao lâu thì đã bị một từ khóa hot khác là “vạn nguyên hộ” lấn át.

“Vạn nguyên hộ”, đúng như tên gọi, là hộ gia đình có thu nhập hoặc tích lũy đạt mười ngàn tệ. Đối với nhiều người dân lúc bấy giờ thì đó là khối tài sản khổng lồ không dám mơ ước.

Cải cách mở cửa đã được một năm, không ít truyền thông bắt đầu khai thác thông tin về những người làm giàu trước. Sau khi tìm hiểu, quả thật có không ít, hơn nữa phần lớn đều là những người kinh doanh cá nhân, một số khác là nhận thầu trồng trọt hoặc chăn nuôi.

Sau khi bài báo được phát ra thì ngay lập tức đã gây ra cuộc thảo luận sôi nổi trên cả nước, người thì ngưỡng mộ, người thì học theo, đương nhiên cũng kéo theo một làn sóng “ghen ăn tức ở”.

Dưới ảnh hưởng lâu dài của tư tưởng “càng nghèo càng cách mạng” và chủ nghĩa bình quân tuyệt đối, một số người không thể nhìn thấy người khác giàu có.

Nghèo thì cũng chẳng sao, dù sao ai cũng như vậy, càng nghèo càng vinh quang. Nhưng người khác giàu có, còn mình vẫn nghèo như vậy thì không thể chấp nhận được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-430.html.]

Lãnh đạo đã nói rồi, người giàu rồi phải giúp đỡ người khác cùng giàu, anh giàu rồi thì phải dẫn dắt tôi.

Những người đầu tiên được báo chí đưa tin là “vạn nguyên hộ”, đã có một số người bị làm phiền bởi nhiều hình thức xin ăn, lợi dụng đến mức không thể chịu đựng nổi. Cuối cùng họ đã quyết định từ bỏ công việc kinh doanh trước đây và không còn dám tích cực làm giàu nữa.

Cuối tháng một, ba cửa hàng thời trang ở Thượng Hải cũng đã được sửa sang xong, chuẩn bị khai trương.

Vợ chồng Tô Đình Khiêm đã trở về Thượng Hải trước vài ngày để huấn luyện nhân viên bán hàng, từ các lễ nghi đến kỹ năng bán hàng, cần phải làm cho khách hàng sau khi vào cửa hàng, có thể có trải nghiệm mua sắm tốt nhất.

Mặt tiền của cửa hàng thời trang rất lớn, mỗi gian đều rộng khoảng một trăm mét vuông, trang trí vô cùng xa hoa, mặt tiền hướng ra đường phố được làm hoàn toàn bằng kính, còn phân loại chia ra rất nhiều khu triển lãm cá nhân, cũng có rất nhiều phòng thử đồ.

Mặc dù Thượng Hải được coi là kinh đô thời trang của cả nước, nhưng cửa hàng trang trí như vậy cũng hiếm có ở Thượng Hải. Lúc nó vẫn đang thi công, mọi người đã thấy hứng thú.

Ngày khai trương vào chủ nhật, đa số mọi người đều được nghỉ.

Băng rôn khai trương cũng đã được treo lên trước hai ngày, ngày khai trương sẽ được giảm giá hai mươi phần trăm toàn bộ cửa hàng. Mặc dù đây là cách thức cổ điển của đời sau, nhưng trong thời kỳ giá cả hàng hoá thống nhất trên cả nước, nó vẫn rất thu hút.

Hơn nữa xuyên qua kính thuỷ tinh, các kiểu trang phục mới nhất được trưng bày đã sớm thu hút những người phụ nữ thích chưng diện.

Ngày khai trương, sáng sớm đã có rất nhiều khách hàng đứng trước cửa, sợ mình đến chậm, các kiểu dáng yêu thích sẽ bị người khác mua hết.

Sau khi khách hàng vào cửa hàng, phát hiện nhân viên nào cũng tươi cười, thái độ phục vụ tốt, miệng lại ngọt, thậm chí còn có phòng để thử đồ, không sợ sẽ mua phải size không vừa người.

Mỗi khách hàng bước vào cửa hàng cũng không phải hài lòng hoàn toàn, nhiều người vốn chỉ định mua một món, sau khi vào thử và được nhân viên bán hàng khen ngợi vài câu, hầu hết đều mua hai ba món.

Một truyền mười, mười truyền trăm, cửa hàng thời trang đông khách suốt một tuần, lượng khách mới giảm xuống.

Dù sao quần áo cũng thời thượng, cửa hàng cũng có đầy đủ từ giày, khăn quàng cổ, bao tay, ngoài cửa hàng bách hoá thì đây là cửa hàng duy nhất có.

Vợ chồng Tô Đình Khiêm và Hoắc Khánh Quân, mỗi người ở lại một nơi, giúp để nhân tiện chỉ bảo nhân viên bán hàng. Mặc dù những người được tuyển đều là người thông minh, nhưng dù sao cũng chưa kinh doanh, cần phải hướng dẫn mới có thể làm tốt được.

Chớp mắt đã đến tháng hai, sắp đến Tết, năm ngoái mấy cửa hàng thực phẩm đều không tồi, lợi nhuận khá quả quan.

Hôm nay là ngày 1 tháng 2, Tô Đình Khiêm đóng cửa sớm tất cả các cửa hàng, đặt một phòng riêng lớn ở khách sạn quốc doanh, bày mấy bàn mời nhân viên.

Những nhân viên cũ làm đủ một năm, mỗi người được thưởng hai tháng tiền lương, chưa làm đủ một năm được thưởng một tháng tiền lương, nhân viên mới ở cửa hàng thời trang được lì xì hai mươi tệ.

Ngoài ra còn có không ít ngân phiếu định mức, mỗi người còn được thêm một cái chậu sứ, một phích nước nóng, hai khăn mặt, hai miếng xà phòng, hai cân lạp xưởng.

Tô Cảnh gửi rất nhiều tiền, đổi ra một đống kiều hối, bên trong còn kèm ngân phiếu định mức đủ để phát phúc lợi một năm cho công nhân.

Tất cả những thứ này đều đã được mua trước, được bày trên một chiếc bàn đặt trước cửa phòng bao. Nhà họ Tô có nhiều cửa hàng và xưởng ở thành phố Hải, tổng cộng có khoảng ba mươi nhân viên, nhìn đống đồ này cũng khá chất lượng.

Sau khi các nhân viên đến, trong khi chờ đợi đồ ăn, Tô Đình Khiêm nói sẽ phát thưởng cuối năm và phúc lợi cho bọn họ.

Một xấp nhân dân tệ đặt trên bàn, nhân viên tiến lên ký tên nhận thượng, cảnh tượng đó rất chấn động.

Vốn được ăn tiệc, các nhân viên đã rất vui mừng, không ngờ lại còn có bất ngờ lớn hơn đang chờ, bọn họ vô cùng vui vẻ.

Đây chính là phúc lợi mà công nhân nhà xưởng không có!

Sau này ai nói bọn họ làm việc cho tư bản, bị bóc lột, bọn họ sẽ phản bác lại.

Tư bản nào sẽ thưởng cuối năm hai tháng tiền lương cho nhân viên? Phúc lợi của nhà xưởng bọn họ như vậy, sao không thấy thưởng hai tháng tiền lương cho họ?

Nhân cơ hội này, Tô Đình Khiêm lại tuyên bố hai tin tức quan trọng.

Một là bắt đầu từ năm nay, mỗi nhân viên làm đủ một năm, năm tiếp theo sẽ có thể được tăng mười phần trăm lương.

Hai là nhân viên làm đủ năm năm, có thể xin ký túc xá nhân viên.

Nhân viên không biết biểu đạt thế nào, bọn họ kích động nước mắt lưng tròng.

Công việc này rất tốt, còn có cơ hội phát triển.

Chỉ cần bọn họ làm việc chăm chỉ, hàng năm đều có thể tăng lương.

Công nhân nhà xưởng nào được tăng lương hàng năm? Chỉ có bọn họ!

Ở nhà xưởng muốn tăng lên một bậc, sợ là phải mất rất nhiều năm.

Bình Luận (0)
Comment