Hơn nữa chỉ cần làm năm năm, là có thể xin phòng ở, vấn đề bọn họ lo lắng nhất cũng được giải quyết. Ở nhà xưởng, đừng nói là năm năm, dù làm mười năm cũng không chắc được chia phòng ở.
Bọn họ đúng là may mắn mới tìm được công việc tốt như vậy, gặp được ông chủ tốt như vậy.
Sao bọn họ có thể không làm việc chăm chỉ để báo đáp được?
Nhà họ Tô tuyển nhân viên đa số là thanh niên trí thức, sau khi trở về thành phố, vì không có công việc, địa vị ở nhà cũng thấp. Cho dù sau này có làm việc cho nhà họ Tô, nhưng bởi vì không phải công ăn việc làm ổn định như những người làm ở nhà xưởng, vậy nên vẫn bị một số họ hàng khinh thường.
Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng có thể đứng thẳng lưng trước mặt những người kia.
Phúc lợi công việc của bọn họ không hề thua kém, tiền lương còn cao hơn những người kia, hàng năm còn được tăng lương cố định, vấn đề phòng ở lo lắng nhất cũng được giải quyết dễ dàng, bọn họ bỏ qua đám người kia mấy con phố.
Nhóm công nhân hãnh diện, sau khi về nhà đều khoe khoang.
Con trai anh cả của Trịnh Linh là Trịnh Kiến Dân cũng xuống nông thôn làm thanh niên trí thức, sau khi trở về thành phố vẫn không tìm được việc làm. Sau đó cửa hàng nhà họ Tô tuyển nhân viên, Hoắc Khánh Quân hỏi ý kiến Tô Đình Khiêm, rồi tuyển người vào làm.
Sau khi Trịnh Kiến Minh về nhà nói chuyện, anh cả chị dâu cả của Trịnh Linh mua vài thứ, dẫn theo Trịnh Kiến Dân đến nhà cảm ơn, cảm ơn Hoắc Khánh Quân đã giới thiệu một công việc tốt như vậy.
Tối đó Hoắc Khánh Quân không ở nhà, Trịnh Linh và vợ anh ấy Mai Tú Thanh tiếp đón người.
Hôm đó Hoắc Khánh Thành đi làm ngày, buổi tối ở, nghe Trịnh Kiến Dân khoe xong, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.
Đám người đi rồi, anh ấy lén hỏi Trịnh Linh: "Mẹ, công việc bên chỗ chú Tô thật sự tốt như vậy sao?"
Trịnh Linh cười: "Đương nhiên, không phải anh họ con đã nói rồi sao? Nếu không tốt, sao thằng bé có thể nói tốt như vậy được?"
"Anh họ Kiến Dân được thưởng cuối năm hai tháng tiền lương, vậy chẳng phải anh con còn được nhiều hơn sao?"
"Anh con không lấy tiền thưởng cuối năm, anh con lấy tiền hoa hồng." Trịnh Linh nói.
"Cái gì? Vậy được bao nhiêu?" Hoắc Khánh Thành hỏi.
Trịnh Linh do dự, nhưng vẫn chìa ba ngón tay, nói: "Từng này." Con trai út cũng không phải người ngoài, không cần thiết phải giấu diếm.
"Ba trăm?"
"Không phải, là ba nghìn!"
Hôm qua liên quan, Hoắc Khánh Quân uống không ít rượu, còn được chia tiền hoa hồng, vui vẻ trở về được tiền hoa hồng cho Mai Tú Thanh, bảo cô ấy cất trước mặt Trịnh Linh.
"Nhiều vậy sao?" Hoắc Khánh Thành hít sâu, đây chính là tiền lương năm năm của anh ấy.
Hoắc Khánh Thành tiếp quản công việc của Hoắc Khánh Quân, mỗi tháng được 42 tệ, làm hai năm cũng chưa được tăng thêm một tệ nào.
"Chú Tô coi trọng anh trai con, vậy nên trả nhiều. Việc này không được nói cho người ngoài, để tránh người ta ghen ghét." Trịnh Linh dặn dò.
"Con biết." Hoắc Khánh Thành đồng ý, sau đó buồn bực trở về.
Hoắc Khánh Thành nằm trên giường, anh ấy càng nghĩ càng thấy hỗn loạn.
Đúng là có cái gì tốt anh trai anh ấy đều chiếm lấy.
Lúc trước rõ ràng nói chờ anh ấy tốt nghiệp, công việc của mẹ sẽ cho anh ấy. Nhưng trước khi Hoắc Khánh Thành tốt nghiệp, anh cả mất việc, công việc của mẹ lại trở thành công việc của anh trai, hại anh ấy ở nông thôn làm việc nhà nông mấy năm, suýt nữa thì mệt chết.
Rõ ràng lúc chú Tô tìm người, Hoắc Khánh Thành mới trở về từ nông thôn, theo lý thường, anh ấy nên là người đến làm cho chú Tô mới đúng.
Nhưng anh trai lại lập tức chuyển công việc ở xưởng thực phẩm cho anh ấy, còn anh trai thì cướp lấy công việc kia.
Nếu không, hôm nay người nhận 3000 tệ tiền hoa hồng chính là anh ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-431.html.]
Khi nhân viên Thượng Hải ăn tất niên, nhân viên ở Quảng Châu cũng như vậy.
Bên Quảng Châu có tất cả khoảng hơn một trăm nhân viên, ăn liên hoan cùng nhau thì sẽ rất đông, vậy nên đã chia ra.
Địa điểm liên hoan là một nhà hàng tư nhân.
Hôm nay đến lượt công nhân xưởng thực phẩm, Vương Thúy Mai cơm nước xong, ngâm nga trở về nhà. Sau khi về đến nhà, phát hiện Trịnh Quốc Thịnh ở nhà, bà ta vui mừng kể lại chuyện tối nay với ông ta.
"... Mỗi năm được tăng mười phần trăm lương, tiền lương hiện tại là 55 tệ, năm sau có thể tăng lên 60.5 tệ, hơn nữa mỗi năm còn được thưởng hai tháng tiền lương, bảy tám năm sau, tiền lương của tôi có thể vượt qua ông."
"Làm năm năm còn có thể xin ký túc xá, nếu đến lúc đó bọn trr kết hôn, không có trở ở, tôi sẽ xin cho bọn nhỏ ở..."
Vương Thúy Mai hào hứng nói, không hề phát hiện vẻ mặt Trịnh Quốc Thịnh càng ngày càng đen.
Trịnh Quốc Thịnh vốn đã không vui vì khoảng thời gian trước có không ít người được thăng chức, nhất là Lục Trường Chinh cũng đã lên đến chức phó quân, ông ta vẫn còn ở vị trí cũ.
Mười năm nay ông ta không hề di chuyển!
Ông ta tự nhận là năng lực không thua kém Lục Trường Chinh nhiều, thậm chí anh còn từng là cấp dưới của ông ta. Xuất thân của hai người cũng gần giống nhau, đều là con nhà không, trong nhà không có sự trợ giúp.
Điểm khác nhau duy nhất là Lục Trường Chinh cưới được một người vợ tốt, có thể giúp đỡ anh, mà ông ta thì lại cưới người chỉ biết cản trở ông ta.
Bây giờ người phụ nữ nông thôn không biết đọc chữ, vậy mà còn lớn miệng nói vài năm nữa có thể vượt qua ông ta, đúng là không biết trời cao đất rộng.
Ông ta là một quân nhân, một người phụ nữ nông thôn có thể so được sao?
Bà ta đây là đang châm biếm ông ta, cho rằng vài năm nữa ông ta cũng không được thăng chức?
Trịnh Quốc Thịnh cmr thấy uy nghiêm và tôn nghiêm của mình bị khiêu khích.
Vì thế ông ta vỗ mạnh xuống bàn, quát to: "Câm miệng!"
Vương Thúy Mai hoảng sợ, bà ta mắng lại: "Ông uống nhầm thuốc sao? Ở bên ngoài bị chọc tức cái gì, về nhà lại trút giận với tôi."
"Bà cứ qua lại với đám tư bản đó đi, sớm muộn gì bà cũng bị thiệt."
"Nói tư bản cái gì thế? Bây giờ đã cải cách mở cửa, ông vẫn giữ tư tưởng lạc hậu đó? Người ta đây là giải quyết vấn đề việc làm cho đất nước, tích cực tham gia phát triển kinh tế đất nước, hiểu không?" Vương Thúy Mai phản bác.
"Sao lại không phải là tư bản? Thuê nhiều người như vậy chính là bóc lột. Người ta dụ dỗ bằng chút lợi ích, bà đã hận không thể bán mạng cho nhà người ta. Đúng là tư tưởng giác ngộ thấp!"
"Người ta cho bà cái gì, thì cũng muốn lấy thứ gì đó từ bà, chỉ có bà ngu xuẩn mới vui vẻ như vậy, còn vội vàng chạy đến cho người ta bóc lột."
"Kiếm được mấy đồng tiền dơ bẩn là giỏi lắm sao? Nếu ai cũng vội vàng đi kiếm tiền, ai sẽ bảo vệ đất nước? Nếu không có quân nhân chúng tôi, mấy bà kiếm được nhiều tiền thì cũng bị người ta cướp mất."
Vương Thúy Mai trợn mắt há hốc mồm, một lúc sau mới nói: "Ông đây là điên rồi? Bảo vệ đất nước vốn là trách nhiệm của quân nhân các công, công nhân muốn kiếm tiền, muốn phát triển kinh tế có gì sao? Nhiệm vụ của mỗi người là khác nhau."
"Lãnh đạo cũng đã nói nông dân trồng trọt, công nhân sản xuất, mặc dù nhiệm vụ khác nhau, nhưng đều là xây dựng phát triển đất nước. Sao từ miệng ông lại thành sai trái như vậy?"
"Nếu không có công nhân ở hậu phương sản xuất, quần áo, giày dép của các ông mặc, s.ú.n.g ống đạn dược các ông dùng lấy ở đâu ra? Rơi từ trên trời xuống sao?"
Trịnh Quốc Thịnh nghẹn họng, ông ta cũng biết mình bực bội nói hồ đồ, nhưng lại tức giận vì Vương Thúy Mai phản bác lại mình.
Dường như từ khi bà ta đi làm ở chỗ Tô Mạt, không còn chịu khống chế nữa, mỗi lần ông ta nói gì, bà ta đều phản bác lại.
Trịnh Quốc Thịnh vô cùng tức giận, ông ta cầm túi tài liệu rời đi.
Con gái thứ hai lo lắng đi từ trong phòng ra, nói với Vương Thúy Mai: "Mẹ lại cãi nhau với cha sao?"
"Không cãi nhau, chỉ nói vài câu thôi. Hai đứa đừng nghĩ nhiều, hãy chăm chỉ học tập, tranh thủ thi đỗ cấp ba."