Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 433

Hai chị em Trịnh Minh Hà đạp xe đạp ra ngoài, may mà cửa hàng thịt quay còn lại nửa con vịt quay và một vài miếng thịt heo, Trịnh Minh Hà mua hết.

Trên đường trở về, Trịnh Hồng Phi buồn bực hỏi Trịnh Minh Hà: “Chị ơi, vì sao ông bà nội của chúng ta không giống như của Lạc Lạc?”

Trịnh Hồng Phi luôn hâm mộ An An Lạc Lạc có ông ngoại bà ngoại, mỗi lần tới thăm đều sẽ mua đồ ăn, mua quần áo mới cho bọn họ.

Cho nên, cặp vợ chồng ông Trịnh tới thì Trịnh Hồng Phi rất cao hứng. Cậu bé đã âm thầm tính toán, chờ ông bà mua cho đồ cho cậu ấy, cậu bé sẽ khoe với Lạc Lạc.

Nhưng bây giờ, sự mong chờ này gần như sắp tan vỡ.

Trịnh Hồng Phi đã mười một tuổi, đọc lớp năm, tháng chín năm nay cậu bé phải lên cấp hai, điều cơ bản nên biết thì cậu bé cũng biết.

Sau buổi chiều chơi chung với nhau, cậu bé phát hiện ông bà nội nhà mình không thể so sánh với ông bà nhà Lạc Lạc.

Chưa nói tới chuyện bọn họ tới đây mà không mang kẹo cho cậu bé. Không nhiệt tình nói chuyện với cậu bé, lại còn vênh mặt sai khiến chị cậu bé.

Vừa rồi khi ăn cơm, trong mắt bọn họ chỉ có thịt, không quan tâm người khác cũng muốn ăn mà không ngừng nhét đồ ăn vào trong miệng, không có lễ phép chút nào, có hơi... Giống quỷ c.h.ế.t đói... Trong câu chuyện xưa...

“Giống như chưa từng ăn thịt trong mấy trăm năm qua.” Trịnh Hồng Phi lại bổ sung một câu.

“Có thể bọn họ sống khổ cực ở nông thôn nên không có thịt ăn.” Trịnh Minh Hà đáp, cô ấy không thể nói xấu ông bà nội trước mặt em trai.

“Nhưng chẳng phải mỗi tháng mẹ đều gửi cho bọn họ 20 tệ sao? Sao lại không có thịt ăn được?” Trịnh Hồng Phi còn biết trước đó mẹ cậu bé còn thường xuyên nói ông bà nội lừa tiền bọn họ.

“Chuyện này... Có thể ông bà nội sống khá tiết kiệm.” Bản thân Trịnh Minh Hà cũng không tin câu nói này.

Ông nội của cô ấy nhìn không gầy chút nào, không giống như không có đồ ăn. Ông bà nội của bạn cô ấy tới từ nông thôn mà ai cũng gầy khọm, hơn nữa còn bị đen da.

Mặc dù màu da của ông bà nội cô ấy không thể nói là trắng, nhưng vừa nhìn đã thấy không giống người thường xuyên làm việc.

Bọn họ hiếm khi về quê thăm người thân, nhiều năm như vậy mà bọn họ về có hai lần.

Đối với thân thích ở quê, có thể Trịnh Hồng Binh là con cả sẽ thân quenhơn, Trịnh Minh Hà chỉ tới trình độ nhận biết họ hàng, Trịnh Hồng Phi thuộc về trình độ không có ấn tượng. Lần trước khi về quê thì cậu bé còn rất nhỏ, hoàn toàn không kí ức.

Hai chị em không nói chuyện nữa, im lặng về nhà.

Chờ khi thịt được mua về, ba cha con Trịnh Quốc Thịnh mới uống rượu. Lúc này, chén thịt kho tàu đã trống rỗng, trứng ốp la cũng chỉ còn lại vài miếng.

Sau khi cơm nước xong xuôi, Trịnh Minh Hà và Vương Thúy Mai, một người rửa chén, một người đi phơi quần áo trong sân. Cả nhà Trịnh Quốc Thịnh đều là người lớn, bọn họ ngồi trong phòng nói chuyện trời đất.

Bà Trịnh nhân cơ hội hỏi Trịnh Quốc Thịnh: “Mẹ nghe Minh Hà nói, công việc của vợ con được sắp xếp bởi người nhà nhà bên cạnh. Quốc Thịnh, ngày mai con đi nói chuyện với chồng cô ta để các em và các cháu cũng được sắp xếp làm việc.”

Trong mắt bà Trịnh, người nhà nhà bên cạnh nguyện ý sắp xếp công việc cho Vương Thúy Mai, nhất định là vì nể mặt con trai bà ta.

Trịnh Quốc Thịnh sững sờ, ông ta gọi cha mẹ tới, vốn vì muốn mượn sức của bọn họ, để Vương Thúy Mai nghỉ việc. Tại sao bây giờ bọn họ lại có suy nghĩ muốn ông ta sắp xếp công việc ở đó?

“Mẹ, mẹ nói cái gì vậy. Con dâu ở nhà bên cạnh là con cháu của nhà tư sản, hiện tại cả nhà lại bắt đầu làm nhà tư sản, chúng ta cần phải hạn chế dính dáng với bọn họ. Khi Thúy Mai làm phụ bếp ở nơi đó thì con thấp tha thấp thỏm, sợ ngày nào đó sẽ bị liên lụy.”

“Tiền kiếm không nhiều mà lại chịu nhiều nguy hiểm, con luôn bảo cô ấy nghỉ việc mà cô ấy không chịu. Con còn muốn mọi người giúp con khuyên cô ấy, để cô ấy nghỉ việc.”

Mặc dù sau khi Vương Thúy Mai có việc làm thì tài chính trong nhà dư dả không ít, nhưng tiền lương của ông ta cũng nuôi nổi cả nhà, so với việc thoát khỏi sự khống chế thì ông ta tình nguyện để Vương Thúy Mai không làm việc.

“Ôi chao, vì sao lại phải từ bỏ công việc nhiều tiền như vậy?” Bà Trịnh không hiểu.

“Không phải người ta nói nhà nước cải cách mở cửa, cho phép tư nhân làm ăn sao?” Ông Trịnh cũng hỏi.

“Nói thì hay lắm, lỡ như có một ngày không cải cách nữa thì sao.” Trịnh Quốc Thịnh nói.

“Vậy bây giờ nhà nước đang cho phép đúng không?” Ông Trịnh truy hỏi.

Trịnh Quốc Thịnh khó khăn gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-433.html.]

“Vậy chẳng phải xong rồi sao.” Bà Trịnh vội vàng nói: “Khi nhà nước cho làm thì chúng ta làm, không cho làm thì chúng ta về quê.”

“Một tháng kiếm được 60 tệ đó Quốc Thịnh. Các em trai con làm nông ở quê một năm còn chưa chắc được 60 tệ.”

“Mẹ, mẹ thì hiểu cái gì. Làm việc cho tư bản thì sẽ có lúc chúng ta bị xử lý.”

Bà Trịnh nghe xong thì có hơi gấp gáp, ý của Quốc Thịnh là không định mở miệng giúp các em trai của ông ta. Bà Trịnh là người tham tiền, thấy tiền lương sáu mươi tệ thì muốn có việc làm này, sao có thể nhường cho người khác được.

“Có bị xử lý hay không thì cũng không đến phiên chúng ta, chúng ta không phải là tư bản, tổ tiên chúng ta đều là nông dân nghèo. Chúng ta là người lao động, người bị bóc lột.”

“Đến lúc đó bọn họ không cho làm thì mẹ sẽ là người đầu tiên nhảy ra báo cáo công khai xử lý tội bọn họ, nói bọn họ bóc lột chúng ta, như vậy há chẳng phải đã được lợi sao.” Lúc ấy sẽ giống như đánh bài, đánh càng mạnh thì thắng càng nhiều.

Trịnh Quốc Thịnh nghẹn lời trong chốc lát, ông ta bị xấu hổ bởi cách nói vô sỉ của mẹ ông ta.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa, con không đồng ý.” Trịnh Quốc Thịnh bác bỏ: “Một mình Thúy Mai đã ảnh hưởng tới công việc của con, đến lúc đó nếu các em trai của con đều làm việc đó, nói không chừng con sẽ bị giáng chức.”

Đừng có mơ tới việc muốn ông ta cúi đầu trước mặt Lục Trường Chinh.

Bà Trịnh còn muốn nói thêm, ông Trịnh thấy con trai cả tức giận, vội vàng lên tiếng cản bà ta lại: “Câm miệng! Bà chỉ là một bà già ở nông thôn thì biết cái gì, nghe lời con trai đi.”

Bà Trịnh thấy chồng mình nói vậy thì ngậm miệng.

Ban đêm khi đi ngủ, bà Trịnh càng nghĩ càng thấy tiếc, nói với ông Trịnh: “Cha nó, vì sao vừa nãy ông không cho tôi nói tiếp.”

“Nhà vợ nhà bên cạnh là tư bản thì có gì mà sợ, tôi chỉ làm việc giúp tư bản, có cái gì mà sợ?”

Số tiền lương lại nhiều như vậy, bà Trịnh rất khó chịu.

Hiện tại bọn họ sống nhờ tiền nhà con cả gửi, nếu như mấy đứa con trai của bà ta ở quê cũng kiếm được tiền, một nhà gửi 10 tệ mỗi tháng, cặp vợ chồng già bọn họ sẽ được 50 tệ mỗi tháng, những tháng ngày đó sẽ rất tốt đẹp.

“Rõ ràng thằng cả không muốn, nếu tiếp tục nói thì sẽ khiến nó tức giận rồi đuổi chúng ta về.” Ông Trịnh trừng bà ta.

Nhà ở thành phố lớn rất sạch sẽ, còn có TV để xem, ông ta không muốn về quê nữa.

“Chẳng qua thằng cả sợ bị ảnh hưởng không tốt, tôi chỉ cần nói rõ với nó là được”

“Bà thì hiểu cái gì? Từ nhỏ thằng cả đã rất sĩ diện, chắc hẳn sẽ không hạ cái tôi xuống được. Người ta sắp xếp công việc cho vợ mình còn chưa tính, còn phải sắp xếp công việc cho anh em của mình, cái này cần trả rất nhiều ân huệ.”

“Thằng cả không tiện ra mặt trong việc này, chờ đến mai tôi sẽ hỏi tình hình nhà bên cạnh, chờ cơ hội rồi bản thân chúng ta tự đi xin.”

Ông Trịnh cũng luyến tiếc số tiền đó, những năm ở nông thôn ông ta đã quen được người ta nịnh nọt, những người khác đều phải để ý mặt mũi của ông ta, ông ta tự cho rằng mình hơn người, nghĩ rằng mình là bề trên, khi ông ta nói chuyện thì người khác sẽ cho ông ta chút thể diện.

Ngày thứ hai, sau khi đi làm Trịnh Quốc Thịnh và Vương Thúy Mai, ông Trịnh gọi cho Trịnh Minh Hà, hỏi cô ấy tình hình nhà Tô Mạt.

Buổi sáng hôm nay, ba cha con Lục Trường Chinh đang đánh quyền trong sân, ông Trịnh nghe thấy thì chào hỏi bọn họ. Ông ta thấy Lục Trường Chinh còn trẻ như vậy thì nhận định anh là cấp dưới của con trai ông ta, trong lòng càng chắc chắn hơn.

Sau khi ông ta nghe Trịnh Minh Hà nói thì cực kỳ khiếp sợ: “Cháu nói cái gì? Người trẻ tuổi đó có chức cao hơn cha cháu?”

Trịnh Minh Hà gật đầu: “Đúng vậy, mấy năm trước chú ấy đã có cấp bậc cao hơn cha cháu.”

Có đôi khi Tô Mạt sẽ đi lãnh lương với Vương Thúy Mai, cho nên Vương Thúy Mai biết rõ cấp bậc của Lục Trường Chinh, Trịnh Minh Hà được kể cũng nhớ kỹ.

“Cao hơn nhiều không? Cậu ta có cấp gì? Phó sư đoàn trưởng?”

Đúng là người giỏi còn có người giỏi hơn, ông ta nghĩ rằng con trai ông ta đã rất ưu tú, khi còn trẻ đã làm đoàn trưởng.

“Hai năm trước cháu nghe mẹ cháu kể, hình như chú ấy thăng cấp làm sư đoàn trưởng.”

Ông Trịnh hít một hơi thật sâu.

Trịnh Hồng Phi ở bên cạnh yên lặng bổ đao: “Chú ấy không còn là sư đoàn trưởng nữa, chú ấy đã thăng cấp rồi, cháu nghe Lạc Lạc nói, sang năm bọn họ sẽ chuyển đến căn nhà có hai tầng ở phía sau.”

Trịnh lão Hán mất bình tĩnh, nếu anh là người lãnh đạo, con trai ông ta muốn đi đàm phán thì phải chú ý hơn.

Bình Luận (0)
Comment