Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 434

Ông Trịnh ở nhà vài ngày nghĩ cách mở lời, nhưng ông ta vẫn không tìm được cơ hội, bởi vì sau buổi sáng hôm đó gặp ba cha con đang đánh quyền thì ông ta không thấy bọn họ nữa.

Ông ta hỏi Trịnh Minh Hà, mới biết bình thường khi con của nhà bên cạnh không đi học thì đều ở bên ngoài, thỉnh thoảng mới về viện gia chúc.

Ba cha con ông Trịnh sốt ruột, bọn họ thấy sắp hết Tết, nếu gia đình Lục Trường Chinh không quay về thì phải kéo tới năm sau. Ông ta nghe cháu trai nói dường như nhà bên cạnh phải về quê ăn Tết.

Chờ Trịnh Quốc Thịnh trở về, ông Trịnh nói với ông ta chuyện này. Trịnh Quốc Thịnh cực kỳ tức giận, không nghĩ qua vài ngày mà bọn họ không chỉ không suy nghĩ nữa mà còn suy nghĩ nhiều hơn, ngay cả cha ông ta cũng bắt đầu lo lắng.

Bỗng nhiên Trịnh Quốc Thịnh hối hận khi gọi cha mẹ lên đây, ông ta đã tự đập đá vào chân của mình.

Trịnh Quốc Thịnh lại dùng lý trí để thuyết phục bọn họ, nhưng trong mắt hai người già tham tiền thì cái gì cũng vô dụng. Dù sao nếu ba đứa con trai khác có việc làm, mỗi tháng bọn họ có thể có thêm 30 tệ, đối bọn họ mà nói thì đây chính là một khoảng tiền lớn.

Hai cha con nói chuyện rồi bắt đầu tranh cãi.

Trịnh Quốc Thịnh nói trong mắt ông Trịnh chỉ có tiền, muốn hủy hoại tiền đồ của ông ta.

Ông Trịnh mắng Trịnh Quốc Thịnh vì tư lợi, trong mắt chỉ có bản thân mà không muốn giúp anh em của mình.

Trong phút chốc lại rùm beng.

Khi nhà họ Trịnh cãi nhau, bốn người nhà Lục Trường Chinh đã ngồi trên máy bay bay tới Bắc Kinh.

Vì thích ứng yêu cầu lấy việc xây dựng kinh tế làm trung tâm, lãnh đạo đã chỉ ra ngành hàng không dân dụng cũng phải đi con đường xí nghiệp hóa, bắt đầu từ tháng một, ngành hàng không ban đầu thuộc sự quản lý của quân đội đã cải cách theo hướng xí nghiệp hóa.

Ban đầu tiếp viên hàng không mặc quân trang, bây giờ bọn họ đã được thay đồng phục mới, cách phục vụ cũng cao lên một bậc, bọn họ học tập công ty hàng không nước ngoài, bắt đầu cung cấp đồ uống và bánh ngọt.

Gia đình bốn người bọn họ đi hết hai ngày, rốt cục ngay ngày giao thừa thì mới về tới thôn Lục Gia.

Ngay cả Lục Phương Cần đang đi lính, dưới sự gợi ý của Lục Trường Chinh thì cũng xin nghỉ để về thăm người thân.

Xem như đã đủ thành viên trong gia đình!

Lục Thanh An thấy con cháu về đông đủ thì cười đến mức không ngậm miệng được.

Nhìn ra toàn bộ công xã, Lục Thanh An được xem như là người đầu tiên có con cháu đều có tiền đồ.

Vợ chồng thằng cả đều có việc làm, là gia đình có vợ chồng làm công nhân viên chức ở nông thôn, như vậy đã rất giỏi. Cháu gái đầu tham gia quân ngũ, cháu gái nhì học giỏi, có khả năng lớn để có thể thi đậu đại học, mặc dù thành tích của cháu trai không có tốt bằng nhưng cũng trung thực nghe lời, không có tính cách của những tên du côn.

Mặc dù nhà thằng hai kém hơn một chút, nhưng thằng hai làm người lãnh đạo ở trong xưởng, hai đứa cháu trai cũng rất giỏi. Nhất là đứa cháu trai đầu Quốc Đống có thành tích tốt, hơn nữa trên người cậu bé sức mạnh của thằng ba trước đây, chắc hẳn sau này sẽ không kém.

Nhà thằng ba thì càng không cần nói, hai vợ chồng thằng ba là niềm kiêu ngạo của nhà ông Lục, hai đứa cháu vàng cháu bạc cũng thế, tuổi còn nhỏ mà nhảy lớp thì không nói, nghe nói khi bọn nhỏ lên lớp năm, người đứng đầu của các môn học đều do hai chị em đảm nhiệm, cộng thêm cha mẹ đỡ đầu như thế thì không cần phải nói về tiền đồ của bọn nhỏ.

Con gái cũng có kết cục tốt, hai vợ chồng đều là sinh viên, sau này sẽ có tiền đồ rất tốt. Bây giờ có thêm cháu ngoại, chuyện làm ông ấy lo lắng nhất đã biến mất.

Cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, Lục Thanh An ông ấy xem như đã được toàn vẹn.

Trước đó mẹ ông ấy còn lo lắng, nhà ông Lục là độc đinh, sẽ bị người ta bắt nạt.

Mẹ ơi! Bây giờ con có con cháu đầy đàn, mỗi người đều có tiền đồ riêng, cpm sẽ không bị người ta bắt nạt, mẹ hãy yên tâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-434.html.]

Lục Thanh An được con trai con rể vây quanh uống rượu, ông ấy đang uống rượu thì rưng rưng nước mắt.

Lý Nguyệt Nga ở bên cạnh thấy vậy, biết rằng Lục Thanh An đang nhớ mẹ. Trong lòng bà ấy cũng buồn bã, một người mẹ chồng tốt như vậy lại mất sớm. Nếu bà còn sống, nhìn thấy cảnh tượng con cháu đầy đàn như hôm nay, chắc hẳn bà sẽ rất vui vẻ.

Nhà họ Lục có một năm mới sôi động, cơm nước xong xuôi, Lục Thanh An lấy ra một giỏ pháo hoa mà ông ấy đã dùng số tiền lớn để mua, đưa cho các cháu đi b.ắ.n pháo hoa.

Mặc dù pháo hoa ở niên đại này không rực rỡ như đời sau, nhưng đối với mọi người mà nói, đây cũng là cảnh tượng độc nhất.

Rất nhiều người đi ra từ trong nhà, đứng trong sân nhà mình ngắm pháo hoa.

Ngày xưa, có thể ăn no là chuyện mà ngày Tết mới có; sau này, ăn Tết không chỉ có thể được ăn no mà còn có thể đủ tiền trả thịt; bây giờ, ăn Tết không còn chỉ vì ăn uống mà vì đoàn tụ và ăn mừng.

Giống như pháo hoa, sau này nơi nào có tiền nhàn rỗi sẽ đốt món đồ chơi này. Bây giờ, thời đại thật sự đã thay đổi, cuộc sống càng ngày càng tốt lên.

Đốt pháo hoa xong, thế hệ trẻ nói lời chúc năm mới xong, cùng nhau ngồi vây quanh khắp phòng khách, đón giao thừa với ông bà.

Qua mười hai giờ, bốn người nhà Tô Mạt đứng dậy về nhà mình để nghỉ ngơi.

Vừa đi được một đoạn thì bọn họ nghe thấy có tiếng bước chân của người sau lưng đuổi theo, quay lại nhìn thì thấy Lục Phượng Cần.

Lục Phượng Cần chạy nhanh nên đỏ mặt, cô bé chạy đến trước mặt lạy Tô Mạt và Lục Trường Chinh một cái: “Chú ba, thím ba, cháu xin lỗi! Còn nữa, cháu cảm ơn hai người.”

Ban đầu khi Lục Phượng Cần bị điều đến đơn vị bí mật thì oán trách bọn họ.

Lúc ấy, cô bé một lòng nghĩ đến cuộc sống tươi đẹp ở thành phố lớn, kết quả bị điều đến trong hang núi to hơn thôn Lục Gia, còn không thể liên lạc với bên ngoài, đồ ăn vặt cũng phải bị bên ngoài đưa vào theo định kỳ.

Có vài lần cô bé gặp bão tuyết lấp núi, không thể bổ sung vật tư, đồ còn dư lại đều phải ưu tiên cung cấp cho các nhà khoa học, những người lính hậu cần như các cô bé một ngày chỉ có thể ăn một bữa, bảo đảm không c.h.ế.t đói là được.

Bọn họ chịu khổ không ít, nhưng lại thu hoạch đồ vật đáng gờm. Cô bé nghe thấy chiến tích của các bậc đàn anh, Lục Phượng Cần mới biết thì ra đời người ngoại trừ ăn ngon mặc đẹp, còn chạy theo cuộc đời tốt đẹp hơn.

Những bậc đàn anh này, rất nhiều người có xuất thân từ gia đình danh giá, nửa đời trước có cơm ngon áo đẹp, thế nhưng vì quốc gia, bọn họ tình nguyện vùi ở hang động vùng núi hẻo lánh cách biệt với thế gian này, dâng hiến mọi thứ của bản thân. Vì quốc gia có thể có đủ sức mạnh, nhân dân có thể đứng thẳng mà sống, bọn họ rời bỏ gia đình vì mọi người.

So với bọn họ, cô bé chằng là gì.

Trước kia cô bé cho rằng chú ba chẳng muốn quan tâm cô bé nên mới đẩy cô bé vào trong núi to, chờ đến khi hiểu mọi thứ, cô bé mới biết chú ba nhọc lòng vì mình. Cô bé cảm thấy xấu hổ vì suy nghĩ trước đây của mình.

“Cháu biết sai và có thể thay đổi là tốt.” Lục Trường Chinh nói.

“Cháu nhất định sẽ cố gắng.” Lục Phượng Cần nghiêm túc nói.

“Được rồi, trời lạnh, cháu về đi.” Lục Trường Chinh phất tay bảo Lục Phượng Cần quay về.

Lúc trước Lục Trường Chinh nhét Lục Phượng Cần vào nơi đó, ngoại trừ mài dũa tính cách của cô bé thì cũng chừa đường cho cô bé.

Mặc dù anh không tiếp xúc nhiều với Lục Phượng Cần, nhưng vài lần về nhà thăm người thân, anh thấy đứa bé này đều rất chịu khó yên phận, cũng rất bảo vệ em trai em gái, bản chất cô bé không xấu, chỉ là trên con đường trưởng thành, bị truyền bá suy nghĩ không tốt.

Anh ném cô bé vào đó, chỉ cần bản chất cô bé không xấu, qua vài năm mưa dầm thấm đất thì có thể quay lại chính đạo.

Mặc dù đơn vị bí mật gian khổ, nhưng các bậc đàn anh trong này đều có địa vị xã hội rất cao, nếu cô bé may mắn lọt vào mắt xanh của các bậc đàn anh, đó là chuyện cả một đời được lợi.

Bình Luận (0)
Comment