Ngày kế, Lục Trường Chinh đến quân đội mượn xe tải chở cả nhà lên thành phố.
Sau vài năm, cả nhà họ Lục lại đi du lịch.
Nhóm ba người già Lục Bá Minh cùng với Lục Tiểu Lan mang theo trẻ con ngồi ở đầu xe, những người khác thì dọn băng ghế nhỏ ra, ngồi ở trong xe.
Thời tiết khá đẹp, không có tuyết rơi. Trời mùa đông, dọc đường gió vẫn thổi rất mạnh. Tuy rằng ngồi ở trong xe nhưng mọi người ăn mặc dày lại có đội mũ, hơn nữa vì muốn lên thành phố đi chơi nên trong lòng háo hức, một chút cũng không thấy được lạnh.
Cả gia đình anh cả, anh hai đều thò cả người ra ngoài xe quan sát phong cảnh dọc đường, mẹ con Tô Mạt thì lại ngồi ở trong thùng xe tránh gió.
Tuy rằng bọn họ có dị năng, không sợ lạnh như người thường nhưng gió rét ở phương bắc này vẫn giống như d.a.o nhọn cắt da thịt làm người đau. Hơn nữa mỗi lần bọn họ trở về đều đi trên con đường này, phong cảnh nơi này đã nhìn thấy hết từ lâu.
Đợi đến thành phố Song Sơn, tốc độ xe dần chậm lại, lúc này ba mẹ con mới thò đầu ra ngoài quan sát.
Mỗi lần bọn họ trở về hầu như đều xuất phát từ ga xe lửa mà đi, rất ít đến thành phố.
Tuy rằng cải cách mở cửa đã hơn một năm, nhưng làn gió cải cách vẫn chưa thổi tới một thành phố nhỏ tại phương bắc như thành phố Song Sơn, cũng không có nhiều thay đổi so với trước kia.
Cả nhà đi đến cửa hàng bách hoá trước, mấy đứa nhỏ trong nhà nhìn thấy hàng hóa muôn màu muôn vẻ kia, nhìn thấy đường dây vận chuyển trên không dùng trong việc mua hàng, cảm giác vô cùng mới lạ.
Ngay cả Lục Phượng Cần tham gia quân đội hai năm cũng cực kỳ ngạc nhiên khi nhìn thấy. Cô bé vừa tham gia quân ngũ đã bị đưa về vùng núi hẻo lánh, cửa hàng bách hóa lớn như vậy, đúng là cô bé mới được gặp lần đầu tiên.
Chỉ là cửa hàng bách hoá ở thành phố Song Sơn thôi mà cô bé đã cảm thấy qua cao cấp, nếu là trung tâm thương mại ở các thành phố lớn như Quảng Châu hay Thượng Hải thì cô bé không dám tưởng tượng sẽ cao cấp đến mức nào.
Trước kia khi chưa nhập ngũ, nếu nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Lục Phượng Cần có lẽ sẽ làm ầm ĩ đòi đi Quảng Châu. Nhưng hiện tại, sau khi xem xong, tuy vẫn cảm thấy rất tốt nhưng cô bé cũng không có cố chấp luôn muốn đi như ngày xưa.
Lục Phượng Cần tham gia quan ngũ hơn hai năm, ở trong núi cũng không có cách nào gửi tiền về nhà, tiền trợ cấp ở đơn vị bí mật cao hơn so với đơn vị bình thường, bởi vậy Lục Phượng Cần cũng tích góp được hơn hai trăm đồng tiền.
Sau khi trở về, giao cho trong nhà hai trăm đồng tiền, trên người còn dư vài chục. Cô bé trở về vội vàng, cũng không có thời gian đi mua cái gì cho em trai em gái, sau khi vào cửa hàng bách hóa, cô bé cho em trai em gái mỗi người một đồng tiền, bảo bọn họ đi mua đồ vật mình thích.
Sau đó, lại mua cho ba người già mỗi người một cái mũ. Cô cháu cố và cháu gái có hiếu, ba người già cũng vui vẻ cười ha ha nhận lấy.
Nhìn thấy Lục Phượng Cần như vậy, cuối cùng Lục Hành Quân cũng yên lòng.
Việc dạy người này, chỉ có lão Tam!
Lục Hành Quân vốn muốn tìm Lục Trường Chinh trò chuyện để nói một lời cảm ơn. Kết quả phát hiện anh lúc nào cũng ở bên cạnh em dâu ba, nửa bước cũng không rời, hai đứa nhỏ cũng không biết chạy đi đâu nhưng cũng không thấy anh lo lắng.
Lục Hành Quân cảm thấy đau mắt, dứt khoát không tìm Lục Trường Chinh nữa, đi nơi khác tìm hai đứa nhỏ. Cháu trai nhỏ và cháu gái nhỏ xinh xắn như vậy, miễn cho gặp được kẻ bắt cóc bắt đi.
Đi dạo nửa buổi sáng, đến giờ cơm, mọi người bắt đầu tập hợp đi ăn cơm. Trên tay Lưu Ngọc Chi và Lục Quế Hoa cầm đầy túi nhỏ túi lớn, có thể thấy được mua không ít đồ vật, chỉ riêng Lý Nguyệt Nga thôi trên tay cũng đã cầm khá nhiều.
Giữa trưa, mọi người đến quán cơm quốc doanh dùng cơm, sau khi ăn xong lại đến nơi khác đi dạo một lát. Đến giữa buổi chiều, đoàn người đi đến rạp chiếu phim, vừa có một bộ phim điện ảnh mới ra mắt, mọi người bèn đi mua vé vào xem.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-435.html.]
Phim điện ảnh này có chủ đề về tình yêu, có thể nói là khơi dòng khai sáng cho điện ảnh trong nước. Bộ phim nhựa này không chỉ lột tả phong cảnh địa phương hoàn mỹ, còn xuất hiện cảnh hôn hiếm hoi, hơn nữa, diễn viên nữ lại thay đổi đến tận bốn mươi ba bộ trang phục.
Bộ điện ảnh này, không chỉ làm đồng chí nam nhìn lom lom mà còn gợi lên lòng yêu cái đẹp của đồng chí nữ. Diễn viên nữ cũng vì vậy mà nổi tiếng, trở thành "người tình trong mộng" của khán giả ở những năm tám mươi.
Đi ra khỏi rạp chiếu phim, Tô Mạt nhắc nhở hai vợ chồng Lục Tiểu Lan, bảo bọn họ năm sau trở về thì nhanh chóng khai trương cửa hàng quần áo.
Sau khi bộ điện ảnh này nổi tiếng, trang phục trong phim nhất định sẽ rất dễ bán, chờ ăn tết xong trở lại Quảng Châu, cô sẽ sắp xếp cho phòng làm việc mô phỏng theo kiểu dáng trong phim, thừa dịp phim đang nổi tiếng bán một đợt.
Xem điện ảnh xong, thời gian cũng không sớm, cả nhà dẹp đường hồi phủ.
Trở lại đại đội thôn Lục Gia, Tô Mạt gọi điện thoại cho Tô Dịch Viễn trước tiên, bảo anh ta đi xem bộ điện ảnh này một chút, chú ý quần áo của diễn viên nữ, liên hệ với xưởng dệt mà bọn họ hợp tác để nói về vải dệt mà bọ họ muốn dùng, xem xem ở trong nước có loại này thích hợp hay không.
Nếu không có thì phải thông qua con đường đặc thù, ra nước ngoài mua. Dựa theo độ nổi tiếng thì tốc độ phải mau, đến lúc đó chờ xưởng dệt trong nước phản ứng lại, bọn họ cũng sẽ sản xuất ra rất nhiều, lợi nhuận sẽ không còn cao như vậy.
Về nhà cơm nước qua loa xong, Tô Mạt cầm giấy bút lên ngay, dựa vào trí nhớ vẽ các bộ quần áo trong phim điện ảnh ra. Chờ đến khi quay về Quảng Châu, đi xem thêm một lần rồi sửa chữa.
Ngày kế, mùng hai, là ngày về nhà mẹ đẻ, cả nhà anh cả, anh hai đều đi thăm họ hàng, cả nhà Tô Mạt và Lục Tiểu Lan cùng nhau dùng cơm ở nhà tổ bên kia.
Vào giữa trưa, Lục Quế Hoa dẫn theo chị tư của cô ta là Lục Mai Hoa đến đây. Mấy năm nay, Lục Phúc Bảo kiềm giữ Triệu Cửu Hương, anh chị em lại chậm rãi tới lui trở lại.
Lục Mai Hoa nói chuyện với ba vị ở thế hệ trước một hồi lâu, lúc này mới đi cùng Lục Quế Hoa tìm Tô Mạt xin ý kiến.
Lục Mai Hoa cũng coi như có ý tưởng, một năm này cô ta nghe loa phát thanh nói về cải cách mở cửa, làm cô ta nghe đến ngứa ngáy trong lòng, hiện tại có khả năng tự làm hộ kinh doanh, cô ta bèn nghĩ xem có thể làm thêm việc gì kiếm tiền hay không.
Cô ta nghe Lục Quế Hoa nói nhà của Tô Mạt vài năm trước đã bắt đầu buôn bán, nên muốn đến hỏi ý kiến của Tô Mạt một câu.
Ý tưởng ban đầu của Lục Mai Hoa là muốn mở một tiệm ăn nhỏ ở huyện. Tay nghề nấu cơm của cô ta còn tạm được, đến lúc đó bán sủi cảo bánh bao bánh có nhân này nọ.
Ngày hôm qua lúc Tô Mạt đi dạo ở thành phố Song Sơn, không hề phát hiện có hộ cá thể nào mở tiệm, thành phố đều như thế, huyện Thanh Khê thì đừng nói thêm nữa.
Việc mở tiệm hiện tại đối với thành phố nhỏ cấp N mà nói thì thời gian còn quá sớm, thêm một hai năm nữa quan niệm của mọi người đều thay đổi, mở mới càng thêm thích hợp, việc buôn bán mới tốt.
Nhưng việc bán thức ăn thì Tô Mạt lại cảm thấy rất có khả năng. Dân dĩ thực vi thiên, cho dù là địa phương nhỏ nhưng chỉ cần tay nghề tốt thì sẽ có người bằng lòng trả tiền mua món ngon.
Nhưng cần phải đổi sang cách khác, trước hết không cần thuê cửa hàng mặt tiền mà học theo bán hàng rong ở thành phố lớn. Làm thức ăn xong xuôi ở nhà, sau đó dùng xe đạp chở hàng, mỗi ngày đi đến nơi có nhiều người rao hàng.
Như vậy tuy rằng vất vả một tí, nhưng khẳng định kiếm nhiều hơn so với việc đi thuê cửa hàng.
Chờ thêm một hai năm, tích lũy tên tuổi, sau đó mở tiệm lại càng thích hợp.
Tô Mạt nói về cái nhìn của mình với các cô, Lục Mai Hoa cũng thấy có lý vô cùng. Rao hàng trên đường tuy rằng vất vả một chút, nhưng chi phí thấp, cho dù không bán được cũng chỉ lỗ một chút đồ này nọ mà thôi.
Chị em Lục Mai Hoa nói cảm ơn với Tô Mạt rồi trở về thương lượng, quyết định dựa theo Tô Mạt nói mà làm, thừa dịp hiện tại nghỉ đông, năm sau sẽ bắt đầu.
Lục Quế Hoa cũng chuẩn bị làm một trận với chị tư của cô ta, mọi người đều có công việc, chỉ riêng cô ta không kiếm được tiền, trong lòng cô ta cũng không chịu nổi. Nếu việc buôn bán này có thể thành công, cô ta có thể kiếm tiền, cũng ít lo lắng hơn một chút.