Xuyên Thành Vai Phụ Pháo Hôi, Dựa Vào Dị Năng Bước Lên Đỉnh Cao Nhân Sinh

Chương 439





Tô Trọng Thanh về nước 5

Đoạn đường từ Thượng Hải tới thôn Tô Gia cũng không coi là quá xa, lái xe hơn ba tiếng là tới.

Tô Mạt và Trác Tuệ Cầm đều biết lái xe vì vậy hai người lái một chiếc Jeep chở theo bốn đứa trẻ.

Trác Tuệ Cầm có chút căng thẳng, mặc dù những chuyện nên chú ý Phó Mạn Hoa đã nói qua với cô ấy, nhưng trên đường cô ấy vẫn hỏi Tô Mạt, muốn xác nhận thêm một lần nữa.

Nhà Trác Tuệ Cầm chỉ là gia đình dân chúng bình thường, hình thức viếng mộ tổ trong nhà chỉ có nhổ cỏ, đốt giấy tiền các thứ, hoạt động giỗ tổ có quy mô lớn như vậy thì đây vẫn là lần đầu tiên cô ấy tham gia. Cô ấy sợ sẽ xảy ra điều gì sai sót trước mặt nhiều người, khiến Tô Dịch Thâm mất mặt.

Chủ yếu là sau mấy ngày tiếp xúc, cô ấy phát hiện nhà ông bác cả hết sức coi trọng chuyện quy củ, dường như còn có chút tư tưởng huyết thống. Hai người chú họ còn đỡ, nhưng ông bác cả thì lại cho cô ấy cảm giác tài trí hơn người, hình như rất xem thường cô ấy, thế nên cô ấy cũng không muốn phạm lỗi để bọn họ coi thường hơn.

Không sai, cô ấy đúng là người có xuất thân nghèo khổ nhưng cô ấy là người ăn ngay nói thẳng, cũng đã lập được không ít công lao trong đội, với đất nước hay xã hội đều là người có công, cô ấy cũng không nghĩ mình kém hơn bọn họ.

Trác Tuệ Cầm hỏi, Tô Mạt nói lại chương trình khi đi tảo mộ hai năm trước một cách tỉ mỉ cho cô ấy nghe.

Sau khi mộ tổ tiên được tu sửa, đợt tảo mộ hai năm nay Tô Mạt đều tham dự, Trác Tuệ Cầm vì bận công việc nên không tới, lần này là lần đầu tiên tham gia.

“Chương trình cơ bản là như vậy, nhưng lần này có nhà ông bác cả quay lại, em không biết liệu có thêm gì khác hay không. Chị dâu cả không cần căng thẳng, tới lúc đó chúng ta đi theo các trưởng bối khác là được.”

“Chị thấy nhà bác cả coi trọng quy củ, sợ đến lúc đó có gì sai sót xảy ra khiến Dịch Thâm mất mặt.” Trác Tuệ Cầm nói.

“Gì mà có quy củ hay không, tất cả đều là do người quyết định, họ là họ, nhà chúng ta không chú trọng những thứ này.” Tô Mạt nói.

Nếu không phải giữ vững những đức tính tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, đó là phải lễ phép với trưởng bối từ xa tới thì cô đã sớm muốn cãi lại Tô Đình Bang. Cũng chỉ có chút tiền thôi mà ra vẻ cao cao tại thượng, ghét này ghét kia, cho là tất cả mọi người đều phải nâng cái chân thối của ông ta.

Ông ta thực sự cho rằng những người đó đối xử khách khí với ông ta là vì ông ta là hoa kiều về nước? Cũng chỉ là đang nể mặt cha cô và bác cả mà thôi.

Nói trắng ra là hai năm này hoa kiều về nước cũng không ít, không có đóng góp cho nước cho dân thì trong những người có chút địa vị kia ai sẽ quan tâm đến ông ta?

Nguyên nhân chủ yếu trăm họ nhân dân ở tầng dưới cùng hoan nghênh bọn họ cũng chỉ là bọn họ trở lại thì có thể mang tới một ít lợi cho nhân dân mà thôi. Nếu một cọng lông cũng không nỡ bứt ra mà còn làm ra vẻ cao cao tại thượng, vậy ông tự xem thử có ai để ý tới ông không.

Giống như những minh tinh ở đời sau bỏ tiền thuê người tới tạo khí thế cho mình, thực ra thì về mặt bản chất cũng không khác nhiều lắm.

Nghĩ tới đây, Tô Mạt lại nói với Trác Tuệ Cầm: “Chị dâu cả, chị đừng để ý tới cái nhìn của bọn họ, người chị gả là anh cả, người thân bên chồng là bác cả, bác gái cả, anh cả cảm thấy chị tốt là được, cái nhìn của những người khác chị không cần để ý đến.”

“Bọn họ nhiều lắm là quay lại làm khách mấy ngày mà thôi. Ở được thì em khách khí dùng lễ để đối đãi, nếu cứ lải nhải, cùng lắm là sau này không qua lại nữa là được, cũng không nhất định phải giao hảo với mấy thân thích này.”

Câu nói này của Tô Mạt đã chọc cười Trác Tuệ Cầm, cảm giác bức bối trong lòng cũng được giải tỏa không ít.

Cô ấy rất vui vì bản thân được gả vào gia đình như vậy, chồng yêu thương, cha mẹ chồng sáng suốt, ngay cả từng một nhà chú em chồng cũng hết sức tôn trọng cô ấy.

Lúc trước bị quan niệm ảnh hưởng, căn chính miêu hồng, càng nghèo càng vinh quang, cô cho rằng chênh lệch giữa mình với Tô Dịch Thâm chỉ có chuyện anh là con em cán bộ cao cấp. Song, mấy năm nay tiếp nhận tư tưởng trái ngược, kiến thức của cô ấy càng được tăng lên, cô ấy cũng biết chênh lệch giữa mình và chồng chắc chắn không chỉ có như vậy. Tuy vậy, nhưng thái độ của cha mẹ chồng và cả nhà chú đối với cô ấy từ đầu tới cuối đều như một không hề thay đổi, cô ấy vừa biết ơn lại vừa vui mừng vì có thể gả vào một gia đình tốt thế này.

Tô Trọng Thanh về nước 6

Hai người thay phiên lái, nhanh chóng đi theo mọi người tới thôn Tô Gia.

Không thể không nói những cán bộ thôn kia cũng biết cách tạo không khí, từ xa xa đã thấy biểu ngữ “Hoan nghênh hoa kiều ngài Tô Trọng Thanh về nước tế tổ”, thậm chí còn sắp xếp đội danh dự, bọn họ vừa xuống xe đã bắt đầu khua chiêng gõ trống.

Khi tiếng kèn sona vang lên, Tô Mạt suýt chút nữa là lảo đảo. Không hiểu sao lại nhớ tới câu “kèn sona vừa vang lên, không phải thăng thiên thì là bái đường”, đừng thổi ông bác cả của cô đi luôn đấy.

Trưởng thôn dẫn theo mấy người già tới nghênh đón nhóm người Tô Trọng Thanh và Tô Đình Khiêm, đoàn người hàn huyên một hồi. Tiếp đó đội danh dự mở đường, đoàn người hợp lại với người bộ đội trong thôn dập dìu đi về phía mộ tổ.

Mộ tổ ở thế dựa núi nhìn sông, Tô Mạt không hiểu phong thủy lắm nhưng chỗ được nhà họ Tô chọn làm đất mộ tổ thì chắc chắn là phong thủy bảo địa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-439.html.]

Trên sườn núi có mấy chục phần mộ lớn nhỏ nằm lại, đó đều là thế hệ tổ tiên của nhà họ Tô.

Tô Trọng Thanh thấy mộ tổ được tu sửa tốt như thế thì trong lòng hết sức cảm động, đây chính là điểm tốt khi trong nước còn người chí thân.

Ông ấy có một người bạn cũng ở Mỹ, mấy tháng trước người đó về nước thăm người nhân, muốn đi tế bái cha mẹ tổ tiên một phen, cuối cùng thiếu chút nữa không tìm được cả mộ phần. Nào có tốt như ông ta, cái gì cũng được người khác sắp xếp thỏa đáng.

Người mang đồ cúng đã đi trước bọn họ mấy bước, lúc này họ đã bày ba vật tế là bò, dê, lợn cùng với những thứ tế phẩm khác trước mộ tổ tiên nhà họ Tô. Những bậc bề trên khác đã có người đốt hương từ trước. Dùng một nén hương dắt tới mộ lão tổ, cùng nhận sự tế bái của con cháu.

Một đám người ùn ùn đi sang, cả nhà Tô Trọng Thanh cũng được coi là nhân vật chính trong đợt giỗ tổ lần này, nên cả nhà Tô Trọng Thanh đứng hàng đầu, cả nhà Tô Mạt, cán bộ thôn cùng một vài ông lão có thể diện đứng hàng thứ hai, những người khác đứng tự do.

Đầu tiên có người hát truy điệu trước, sau đó đội danh dự lại cổ vũ một hồi. Khi đã đến lúc, mọi người cầm hương lạy ba lạy, chờ nhang đèn cháy được kha khá thì đốt sang tiền vàng, cuối cùng là dây pháo.

Tô Cảnh cho dư tiền nên đủ mua rất nhiều dây pháo, đốt gần mười phút mới xong.

Lạy tổ tiên xong, đoàn người nhà họ Tô bắt đầu tế bái tổ tiên nhà mình.

Đã mấy chục năm chưa tới trước mộ cha mẹ tế bái, Tô Trọng Thanh bước đến trước mộ, đẩy quản gia đang đỡ ra, quỳ xuống đất dập đầu ba cái thật mạnh.

“Cha, mẹ, con Trọng Thanh bất hiếu cuối cùng cũng quay về rồi!”

Nói xong nước mắt tràn ra, nức nở không nói lên lời, thấy thế, người đi bên cạnh đều đỏ mắt.

Chờ đến lúc khuyên được ông ấy đứng dậy, người tới giúp đỡ lập tức phụ họ bày đồ cúng, dựa theo chương trình vừa rồi lại tế bái một lần nữa.

Tế bái cha mẹ xong, Tô Trọng Thanh lại tới trước mộ vợ chồng Tô Trọng Lê, ông ấy không để cho người khác ở bên cạnh, mà là ngồi một mình hồi lâu. Tô Mạt nhìn từ đằng xa, phát hiện bóng lưng vốn đã cô đơn của ông bác cả hình như đã còng xuống rất nhiều.

Bởi vì trước kia cô đã từng nghe Tô Cảnh nhắc qua, lại thêm tiếp xúc của những ngày vừa qua nên hình tượng của Tô Trọng Thanh trong lòng Tô Mạt luôn là trưởng bối uy nghiêm. Bản thân ông ấy vốn đã có khí thế, thế nên rất dễ khiến người khác coi nhẹ sự thật là ông ấy đã già yếu rồi.

Giờ phút này cô mới thực sự ý thức được ông bác cả đã là một ông lão gần đất xa trời.

Chờ đến khi trong thôn phái người tới gọi bọn họ đi ăn cơm trưa, đoàn người mới rời khỏi phần mộ tổ tiên.

Cơm trưa là người cả thôn ăn chung, bày năm, sáu mươi bàn, bầu không khí rất náo nhiệt. Các món ăn dùng để chiêu đãi vô cùng phong phú, bàn nào cũng có rượu và thuốc lá.

Tiền làm tiệc đương nhiên là do Tô Trọng Thanh gánh vác, lúc Tô Cảnh tới đã cho cán bộ thôn mười ngàn đồng bày tiệc, để bọn họ tổ chức vẻ vang nhất có thể.

Thừa dịp ăn cơm đủ người, Tô Trọng Thanh gọi trưởng thôn tới, bảo ông ấy mang quà cho dân trong thôn, mỗi hộ một chiếc quạt máy và một bộ chăn lông.

Quạt máy vào năm 83 là một món hàng khan hiếm, một cái phải hơn trăm đồng tiền. Chăn lông cũng là chăn lông Raschel đang lưu hành nhất ở thời điểm hiện tại, giá cả cũng xấp xỉ một trăm đồng một bộ.

Ngoài ra còn chuẩn bị bao tiền lì xì cho người già và trẻ em. Người già sáu mươi tuổi trở lên mỗi người năm mươi đồng. Trẻ con từ mười tám trở xuống mỗi đứa hai mươi đồng. Ông ấy bảo thôn trưởng giúp thống kê, chờ cơm nước xong sẽ để mọi người qua nhận.

Lại còn nói bỏ vốn xây dựng một trung tâm văn hóa trong thôn, cung cấp cho người dân trong thôn một nơi để tổ chức hoạt động khi trà dư tửu hậu, trong thôn có chuyện đại sự gì cũng có thể cử hành ở chỗ đó.

Đồng thời còn ám chỉ khi thời cơ chín muồi sẽ đầu tư làm nhà máy ở thôn này.

Trưởng thôn nghe xong thì cười toe toét miệng.

Lúc Tô Đình Khiêm tới tu sửa mộ tổ tiên còn xây trường học trong thôn, thiết lập quỹ khuyến học và học bổng, bọn nhỏ không cần lo chuyện không có điều kiện đi học nữa, nhiệt huyết học tập cũng dâng cao chưa từng có.

Năm nay, thôn bọn họ có ba mươi mấy đứa trẻ thi đỗ trường cấp hai, thi đậu đại học cũng có năm người. Cả vùng này chỉ trẻ em thôn họ là học giỏi nhất.

Hôm nay ngài Tô Trọng Thanh muốn tới chỗ này của bọn họ đầu tư làm nhà máy, đến lúc đó kinh tế trong thôn có thể khởi sắc rồi.

Trưởng thôn vui vẻ không thôi, vội vàng lấy loa. Thông báo nhiều đợt với người dân, nói không ngừng nghỉ như thể lời hay ý đẹp không mất tiền mua nên.

Người dân trong thôn được trưởng thôn cổ vũ, vội vàng mời rượu bọn họ. Nhất thời hai bàn của bọn họ có rất nhiều người bao vây, trong ba tầng ngoài ba lớp.

Bình Luận (0)
Comment