Tô Trọng Thanh về nước 7
Người dân trong thôn quá nhiệt tình, một bữa cơm trưa ăn tới nửa buổi chiều mới kết thúc.
Trên đường trở về, Tô Đình Lễ có chút bùi ngùi: “Họ hàng nhà họ Tô chúng ta vẫn rất tốt, nhiệt tình chu đáo, ngay cả mộ phần tổ tiên cũng được giữ gìn tốt như thế.”
“Em nghe Tề Chi Hằng nói cậu ta đưa cha về nước thăm người thân, nhưng trên quãng đường đi không hề thuận lợi, ăn không ngon ngủ không yên thì thôi, muốn đi giỗ tổ thì phần mộ tổ tiên cũng đã bị người ta đào, tìm mấy ngày tốn không ít tiền mới hỏi ra vị trí dời mộ phần.”
“Cậu ta nói kiếp này cũng chỉ về một lần kia thôi, sau này không trở lại nữa. Lần này em về cảm thấy vô cùng tốt. Qua một thời gian ngắn nữa, em sắp xếp một chút rồi đưa đám A Sầm cùng về, em nghe nói trong nước có rất nhiều phong cảnh đẹp, vừa hay du lịch, nhìn ngắm núi sông tổ quốc rạng rỡ…”
Tô Trọng Thanh vốn đang ngắm mắt nghỉ ngơi, nghe con trai nhỏ nói vậy liền cau mày lạnh lùng khiển trách: “Chúng ta có thể thuận lợi như vậy là do Đình Đức và Đình Khiêm sắp xếp xong xuôi tất thảy, nếu con một mình trở lại thì cứ thử mà xem?”
“Đất mộ tổ tiên có thể tốt như vậy cũng là công lao của hai anh em bọn họ. Con nghĩ là dựa vào mấy người trong thôn ấy à? Con có biết đất mộ tổ tiên nhà chúng ta ở thôn Tô Gia hai năm trước có tên gì không?”
“Gọi là đồi mộ!” Giọng Tô Trọng Thanh có chút lạnh lùng.
“Mười mấy năm đó người qua đời trong thôn đều chôn ở chỗ đó. Lúc hai anh em Đình Đức tu sửa mộ tổ tiên đã tốn không ít tiền mới có thể khiến những người đó chuyển mộ phần đi.”
“Nếu để mặc không quan tâm tới thì chẳng cần mấy năm, đất mộ tổ tiên nhà chúng ta cũng chẳng kém bãi tha ma đâu.” Phong thủy gì đó cũng bị phá sạch hết.
“Mộ tổ tiên không bị đào cũng là do hai anh em nhà nó nhờ cán bộ bên trên âm thầm chú ý, nếu không mảnh đất kia sớm đã bị khai hoang các thứ rồi. Dựa vào đám người trong thôn đó, hừ!”
Tô Đình Lễ bỗng dưng bị cha nói, ông ấy có chút kinh ngạc: “Con thấy cha tặng đồ lại còn phát tiền cho bọn họ, xây trung tâm hoạt động lại còn xây nhà máy, con còn tưởng là bọn họ làm cơ đấy.”
“Cha làm những cái kia không phải vì bọn họ đã làm gì, mà là vì mặt mũi nhà họ Tô.”
“Trước kia, nhà họ Tô chúng ta là gia tộc lớn ở chỗ này còn có thể không bằng hoa kiều tầm thương khác sao? Cũng chỉ là chuyện tốn ít tiền, không cần vì một chút chuyện nhỏ mà chịu miệng lưỡi người khác.”
“Làm ăn quan trọng nhất là lời đồn và danh tiếng, chúng ta làm một lần này, người thôn Tô Gia đi ra ngoài nói chuyện ai không nói nhà họ Tô chúng ta rộng rãi? Tiêu ít tiền mà có thể khiến cho người khác tán dương mình, đây là chuyện rất có lợi. Người ở đây có ấn tượng tốt với nhà họ Tô, sau này chúng ta triển khai việc làm ăn tới bên này thì trong tiềm thức của mọi người đều sẽ chọn nhà họ Tô đầu tiên…”
Tô Trọng Thanh nói qua nói lại thấy ánh mắt con trai út có chút mơ màng thì ngậm miệng ngay tắp lự.
Đối với người con trai út tuổi đã cao nhưng vẫn còn ngây thơ hồn nhiên, ngoại trừ vẽ thì chẳng chú ý tới cái gì, ông thực sự… không muốn dạy nữa.
Không thể không nói trong phương diện giáo dục con cái ông cụ không bằng Trọng Lê. Nhìn hai người Đình Đức và Đình Khiêm được dạy dỗ tốt biết bao, ngay cả ba người cháu cũng rất tốt.
Còn ông ấy thì sao?
Đình Bang cuồng vọng tự đại, tính tình ích kỉ, cái gì đều muốn chiếm làm của riêng, Đình Nghị thì các mặt còn được nhưng lại quá mức trọng tình, lúc đối mặt với người nhà rất dễ thiếu quả quyết, Đình Lễ càng không cần phải nói, thân là một nhà nghệ thuật, hai tai không nghe chuyện bên ngoài, chỉ một lòng vẽ tranh của mình.
Trong đám cháu thì cũng chỉ được một A Cảnh mà thôi.
Ông ấy cũng già rồi, có rất nhiều chuyện lực bất tòng tâm, những năm nay chống đỡ thực sự rất cực khổ. Xem ra phải mau mau giúp A Cảnh loại bỏ chướng ngại vật, giao mọi trọng trách cho anh ta.
Thấy Tô Trọng Thanh không nói thêm gì nữa, Tô Đinh Lễ cũng ngậm miệng, hai người không nói thêm gì suốt đường đi.
Về đến nhà, Tô Trọng Thanh gọi ba con trai và Tô Cảnh tới bên cạnh.
“Trước đó ông cảm thấy các chú của cháu ở trong nước nộp tài sản lên trên là cực kỳ ngu. Hôm nay mới hiểu được chúng thực sự thông minh, chúng đã giữ lại nền móng.”
“Chúng ta mấy năm nay dù có chút thành tích bên ngoài nhưng sự gian khổ trong đó mấy đứa cũng rõ. Mặc dù chúng ta kiếm được chút tiền nhưng thực ra cũng không có địa vị gì ở Mỹ, cũng chỉ là một thương nhân ngoại lai có chút giàu có.”
“Chúng ta là người Hoa, cái mác này sẽ không thay đổi. Nước Mỹ rêu rao tự do bao dung, dù đã nhập quốc tịch của bọn họ nhưng trong mắt người nắm quyền chúng ta vẫn là chủng tộc ngoại lai.”
“Lúc không có việc gì thì có thể bao dung, anh tốt tôi tốt mọi người đều tốt. Nhưng một khi đất nước có tranh chấp thì chúng ta chính là nhóm người đầu tiên bị đẩy ra ngoài tế cờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-vai-phu-phao-hoi-dua-vao-di-nang-buoc-len-dinh-cao-nhan-sinh/chuong-440.html.]
“Những năm tiếp sau đây, dù về phương diện kinh tế, hai anh em Đình Đức có thể không bằng chúng ta, nhưng trên tay chúng có thứ mà chúng ta không có, là quyền. Có tiền không quyền giống như cao ốc xây giữa đất bằng, không có căn cơ thì dù có xây cao thì chỉ cần một cơn lốc kéo tới cũng đủ cuốn đi tất cả.”
Tô Trọng Thanh về nước 8
“Mấy ngày nay cha đã nghĩ rất nhiều. Ban đầu chúng ta xuất ngoại vì muốn tránh chút tai họa nhưng cũng ném lại căn cơ trước giờ.”
“Có điều cũng may là bây giờ vẫn còn kịp, quốc gia vừa mở cửa biên giới, chúng ta vẫn còn có cơ hội. Gốc rễ của chúng ta cuối cùng vẫn là ở đây.”
“Những năm nay lợi nhuận từ đầu tư ở Châu Âu của chúng ta cũng không được tốt. Cha muốn rút đầu tư ở Châu Âu về để chuyển sang thị trường trong nước. Mấy đứa thấy thế nào?”
“Cháu tán thành.” Tô Cảnh là người đầu tiên tỏ thái độ.
Anh ta đã sớm coi trọng thị trường trong nước, chỉ có điều khi đó mọi người đều không đồng ý, bây giờ hiếm khi thấy ông nội có ý tưởng này, đương nhiên anh ta giơ hai tay tán thành.
“Con không tán thành.” Tô Đình Bang phản đối.
“Con cảm thấy có thể thực hiện được. Cải cách mở cửa đã triển khai được một thời gian, cho tới giờ vẫn còn vững bước tiến về trước, đã thể hiện rõ là đất nước có quyết tâm. Bây giờ quan niệm của đồng bào trong nước cũng đã thay đổi, người trong nước nhiều, thị trường lớn, lúc này chúng ta tham gia rất thích hợp.” Tô Đình Nghị cũng đồng ý.
Tô Đình Lễ không có ý kiến gì, ông ấy xưa nay không quan tâm tới việc làm ăn trong nhà.
“Thị trường lớn thì có ích lợi gì, con nghe nói đa số công nhân trong nước một tháng chỉ có sáu mươi, bảy mươi đồng tiền lương. Trong tay người tiêu thụ chẳng có bao nhiêu tiền, chúng ta đầu tư vảo cái gì? Chẳng lẽ bán bánh bao như Tô Đình Khiêm?” Tô Đình Bang giễu cợt.
Sáu mươi bảy mươi đồng có thể làm gì? Không mua nổi một món quần áo có chất lượng khá hơn chút ở nước ngoài.
*Năm 1983, trung bình lương công chức ở nước ta rơi vào khoảng 64,35 đồng.
“Hai ngày trước con nghe người của phòng thương mại bàn với Đình Khiêm, hình như Đình Khiêm đã lấy được quyền khai thác mỏ than đá nào đó. Chúng ta xem thử xem có thể để Đình Khiêm hỗ trợ dắt dây để lấy được quyền khai thác mỏ đó, đến lúc đó chúng ta chia một ít cổ phần cho chú ấy làm thù lao.” Tô Đình Nghị nói ra ý tưởng của mình.
Tô Trọng Thanh khoát tay: “Cái này chúng ta không lấy được.
“Khoáng sản trong nước đều là thuộc quốc gia, bây giờ vì phát triển kinh tế cần có nên mới thả ra cho phép tư nhân khai thác. Nhưng cũng chỉ có thể cho “người mình” đầu tư, tư nhân bên ngoài đi vào không có tư cách chạm vào những sản nghiệp này.”
“Đình Khiêm có thể nhận quyền khai thác một là vì chú con trước nay đều là công thần, hai là mấy năm nay nó cũng làm ăn tử tế, kiếm tiền cũng không quên quyên góp cho đất nước, có danh tiếng tốt với bên trên, ba là người nhà chồng của con gái nó đều là nhân viên công chức, có công với đất nước. Người như vậy bên trên mới yên tâm.”
Từ xưa tới nay đào mỏ đều là việc làm ăn của cự phú, lúc nghe được Tô Trọng Thanh cũng lung lay nhưng sau khi hiểu thì không để ý tới nữa
Có một vài thứ không phải là cái mà những thương nhân ngửi thấy lợi là đến như bọn họ có thể đụng vào.
“A Cảnh, cháu thấy như thế nào?” Tô Trọng Thanh hỏi.
“Cháu cho rằng khách sạn, ăn uống, quần áo phục sức, ba ngành này rất có giá trị đầu tư.” Tô Cảnh nói. Cao ốc thì anh ta cho rằng còn phải chờ thêm chút, lực tiêu dùng của người dân trong nước hiện tại còn chưa đến giai đoạn có thể tùy ý mua nhà.
“Nói chút đi.” Tô Trọng Thanh nói.
“Mấy năm nay theo cải cách mở cửa, ngoại thương tới Trung Quốc càng ngày càng nhiều nhưng khách sạn hạng sang rất ít. Khách sạn năm sao đầu tiên tại Quảng Châu sẽ khai trương vào tháng hai năm nay, sau khi cháu về có đi qua thăm dò, việc làm ăn của họ rất tốt. Ông chủ khách sạn kia, Tiểu Mạt và Dịch Viễn cũng biết, cháu nhờ bọn họ nghe ngóng. Nghe nói từ khai trương đến giờ không quá nửa năm đã lời được mấy triệu, lợi nhuận năm nay vượt nghìn vạn cũng không thành vấn đề.”
“Xây khách sạn năm sao dù giai đoạn trước đầu tư nhiều nhưng trước mắt, lĩnh vực này ở trong nước vẫn bỏ trống, sau này sẽ càng ngày càng nhiều người đầu tư, miếng bánh ngọt này cũng khá lớn, nhưng thời gian ăn cũng đủ dài, là lĩnh vực đáng để đầu tư.”
“Về phương diện ăn uống, cháu có hai ý tưởng, một là ăn uống đắt tiền nhắm đến thương nhân nước ngoài cùng những người giàu lên thuộc các hạng đầu, hai là thức ăn nhanh gọn cho bình dân trong nước thích nước ngoài. Hai thị trường này đều lớn, trước mắt gần như không có cạnh tranh gì, tiềm lực rất lớn.”
“Còn quần áo trang sức cháu cho là hãng may quần áo của chú họ hiện tại đã làm rất tốt, chúng ta có thể tham khảo bọn họ. Thị trường quần áo trong nước có số định mức quá lớn, giữa chúng ta cũng không tồn tại quan hệ cạnh tranh với bọn họ thậm chí còn có thể hợp tác bổ sung...”
Tô Cảnh sớm đã có chuẩn bị, ngay cả sách lược thực hiện cũng đã nghĩ xong, nhắc tới chuyện này đương nhiên là rõ ràng rành mạch, có lý luận có chứng cứ.
Mặc dù Tô Đình Bang không đồng ý nhưng người ở đây trừ ông ta thì đều đồng ý, ba so với một thì đương nhiên ông ta thua.
Mấy ông cháu bàn chuyện đầu tư trong nước, bàn tới rạng sáng cuối cùng cũng quyết định nhất trí đổi đường tới Quảng Châu xem xét rồi sẽ quyết phương hướng sau.